Dùng thời gian ngắn nhất sửa sang lại bản thân, sau đó Đường Tố Khanh một thân quần áo chỉnh tề đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, Đường Tố Khanh nhìn ông nội cười tít mắt mà chẳng biết vì sao, cô ngồi xuống bắt đầu ăn bữa sáng của mình
"A Khanh, tối hôm qua mệt nhọc rồi, buổi trưa hôm nay ông nội sẽ đi siêu thị mua một con gà mái mẹ, để bồi bổ sức khỏe cho cháu." Ông cụ cười híp mắt nói, nói xong lại lặng lẽ quan sát cái bụng nhỏ của cô, sau đó mới cươi tười ăn điểm tâm.
Sở Chiến rửa mặt xong đi ra ngoài vừa lúc nhìn thấy ông cụ dùng ánh mắt thần bí đó nhìn cô gái nhỏ của anh, khóe miệng nhếch lên, gọi một tiếng ‘ông nội’, sau đó mang tâm tình vui vẻ ngồi xuống ghế ăn điểm tâm cùng Đường Tố Khanh.
Mà người trong cuộc như Đường Tố Khanh lại đưa ra vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao tự dưng ông nội lại đòi tẩm bổ cho cô, chỉ là cô tự động nghĩ rằng đó là vì ông nội quan tâm đến mình
Sau khi ăn sáng xong, Đường Tố Khanh chào hỏi ông nội rồi lái xe hơi đi làm, lúc này cô đi làm trễ hơn nữa tiếng, nhưng đường từ nhà cô đến sở làm khá thưa thớt, cho nên lái xe cũng khá nhanh.
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Đường Tố Khanh vang lên, cô liếc nhìn chung quanh một chút, rồi mới dám nhận điện thoại.
"Ngài khỏe chứ, tôi là Đường Tố Khanh." Giọng nói lành lạnh giống như truyền xuống từ núi tuyết, nhưng lại khiến cho người ta đặc biệt hưởng thụ.
"Thị trưởng Đường, tôi là Lạc Mộ Thiên, hôm nay gọi điện thoại tới là muốn nói cho cô biết một tiếng, tối ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với hiệu trưởng trường tiểu học Nhất, khi nào cô rãnh rỗi cứ đem cô bé kia đến trường báo danh." Giọng nói ôn hòa xuyên qua loa điện thoại truyền tới
Nghe vậy, Đường Tố Khanh hơi sững sờ, nghĩ tới hiệu suất làm việc của Lạc Mộ Thiên thật là cao, cười nhạt, nói lời cảm kích: "Vậy cám ơn cục trưởng Lạc, hôm nào cục trưởng Lạc rãnh rỗi tôi sẽ mời cơm anh." .
"Hôm nào không bằng đúng ngày, buổi trưa hôm nay được không?" Giọng nói mang theo một tia vui mừng cùng mong đợi, sự vui vẻ kia đến chủ nhân của nó cũng không ngờ đến.
Đường Tố Khanh hiển nhiên không ngờ người bên kia lại nói như thế, đó chỉ là lời khách sáo trên quan trường mà thôi, cũng không phải là cô không mời nổi một bữa cơm hoặc là không muốn mời, mà việc cô ngoài ý muốn là sự sảng khoái của đối phương, lập tức giống như bị mèo cắn rơi đầu lưỡi, hơi sững sờ một chút: "Ách —— được." .
"Ha ha. . . . . . Đùa với cô thôi, buổi trưa hôm nay tôi phải đi qua vùng khác tham gia một lễ hội văn hóa, chờ tôi trở về mới cùng cô ăn cơm trưa được." Lạc Mộ Thiên che giấu sự thất vọng.
"Được, vậy thì để sau vậy." Đường Tố Khanh nói thật, dù sao cũng chỉ là mới quen biết không lâu, người khác giúp mình một việc lớn, không mời ăn cơm thật thì giống như thiếu tình người, khiến cho mình như mắc nợ người ta.
(Edit: Tịnh Yên - ddLQD)
Sau khi cúp điện thoại, Đường Tố Khanh nhàn nhã lái xe trên đường, nghĩ thầm dù sao cũng đã đi làm muộn, dứt khoát đi đến công trình một chuyến, thuận tiện hiểu tình hình hiện tại của cô gái nhỏ.
Vừa nghĩ đã hành động, Đường Tố Khanh lập tức bấm điện thoại gọi về văn phòng làm việc của thư ký Phó thị trưởng, nói cho thư ký biết mình có việc phải đi ra ngoài, sẽ đến văn phòng khá muộn.
Sau khi đã thông báo xong, Đường Tố Khanh chuyển bánh xe hơi con, trực tiếp lái về hướng công trường Tây Giao.
Bây giờ chính là lúc các công nhân ăn điểm tâm sáng, đây cũng không phải là lần đầu tiên Đường Tố Khanh đến nơi này, dáng ngồi chồm hổm, cách nói chuyện thô kệch của những người công nhân cô đã nhìn thấy từ xa, họ rối rít đứng lên, ríu rít nói chuyện không ngừng, có chút náo nhiệt. Rồi một vài công nhân buông đũa xuống, vội vàng đi tìm Tờ Kế Nao.
Ông chủ thầu ở trong lều trại nghe bên ngoài có tiếng hò hét ầm ỉ, cho là đã xảy ra chuyện gì, cầm áo khoác bên cạnh lên, mang dép vào rồi chạy ra ngoài, nhìn theo ánh mắt của đám công nhân, thấy một người phụ nữ đang đi về phía này, định thần lại, lòng ông chủ thầu khẽ run rẫy, sửa sang lại quần áo trên người một chút, bước nhanh đi về phía trước.
"Phó Thị Trưởng, không biết ngọn gió nào thổi cô đến đây, thân thể của cô đã khỏe rồi chứ ạ? Nhóm công nhân chúng tôi rất muốn đi thăm cô, nhưng lại sợ quấy rầy đến thời gian nghỉ ngơi của cô, cho nên đành phải thôi." Ông chủ thầu mang theo giọng nói nịnh hót
Nghe vậy, Đường Tố Khanh quay đầu nhìn những người công nhân thật thà, lễ phép gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.
"Ông chủ Lưu, hôm nay tôi đến đây là có vài việc cá nhân, không biết có tiện hay không?” Đường Tố Khanh đưa vẻ mặt lạnh nhạt, nói với giọng hơi xa cách, quét mặt nhìn chung quanh, không tìm được bóng dáng người mình muốn tìm, mày đẹp nhíu chặt
"Không có gì, dĩ nhiên không sao, không biết cô muốn làm gì?" Ông chủ thầu thận trọng hỏi, trong bụng không ngừng suy đoán, rồi lại muốn lấy lời nói từ miệng cô.
"Ba của cô bé nhỏ kia chưa đi làm sao?" Đường Tố Khanh nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Dĩ nhiên ông chủ thầu biết người cô nói là ai, trong lòng nghi ngờ vì sao Phó Thị Trưởng lại tự mình đến đây tìm Tờ Kế Nao, không dám trễ nãi thời gian của cô, lập tức hấp tấp nói: "A, có phải cô muốn tìm Tờ Kế Nao không ạ?, cậu ta ở bên kia, cô chờ một chút, tôi sẽ gọi cậu ấy đến ngay.".
Ông chủ thầu còn chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy Tờ Kế Nao tay cầm bát đũa đang cùng một người công nhân khác chạy đến, lúc này ông mới thở ra một hơi, rồi lớn tiếng nói: "Tiểu Trương, Phó Thị Trưởng tìm cậu, cậu mau tới đây." .
Bởi vì Tờ Kế Nao chạy nhanh nên thở hổn hển, trong lòng là sự u mê và hoang mang, cũng có chút áy náy khi gặp cô ở đây. Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, trái tim của anh lại đập càng nhanh
Đối mặt với gương mặt xinh đẹp kia, Tờ Kế Nao muốn nói rất nhiều nhưng chẳng biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Phó Thị Trưởng, thân thể của cô không có sao chứ?", dứt lời là tâm tình thấp thỏm.
"Không có gì, đi thôi." Đường Tố Khanh cười gật đầu rồi nói.
"Hả?" Hiển nhiên Tờ Kế Nao chẳng biết cô định làm gì, chậm lụt phát ra một tiếng hả, vẻ mặt mang theo nghi hoặc nhìn cô.
Cho đến khi cùng cô đến trước xe hơi, cô đã vào trong xe và dường như đang chờ anh vào cùng, Tờ Kế Nao mới thấp thỏm nói: "Tôi...tôi vẫn còn trong giờ làm việc."
Nói xong câu đó sau, Tờ Kế Nao liền hối hận, thứ nhất anh lo lắng cô gái trước mặt sẽ tức giận vì những lời nói của anh, thứ hai cô là quan cao, chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ chẳng thể sống tiếp ở thành phố này nữa, huống chi anh còn là kẻ khiến cô bị thương lâu như thế, nếu như không phải là cô đại nhân đại lượng, anh đã sớm làm kẻ thất nghiệp rồi.
Ông chủ thầu nhìn bộ dáng đần độn của Tờ Kế Nao, hận không được thay thế anh ngồi vào trong xe, phất tay thúc giục: "Tiểu Trương, cậu cứ đi cùng phó thị trưởng đi, hôm nay không cần tới công trường.".
Lúc này Tờ Kế Nao mới khẩn trương ngồi vào trong xe, trong lòng nghi ngờ không biết cô sẽ dẫn anh đến nơi nào
Mọi người nhìn chiếc xe đã đi xa, trong mắt hiện lên vẻ ghen tỵ cùng hâm mộ, trong lòng thầm than vì sao vận số của Tiểu Trương lại tốt như thế, hết lần này đến lần khác được phó thị trưởng ưu ái.