Nhìn ánh mắt người đàn ông ai oán trước mắt, Đường Tố Khanh thật bất hạnh sinh ra cảm giác tội ác, cảm thấy chính cô đối với người đàn ông đột nhiên thay đổi, một chút tán thưởng khác thường đang nổi lên, rốt cuộc tối hôm qua thừa dịp sau khi uống rượu say, giở trò ăn khô lau sạch đối với người ta rồi.
Nhìn vết thương ở cánh tay và sau lưng của người đàn ông có thể nghĩ tình trạng tối hôm qua kịch liệt đến cỡ nào, nghĩ đến hình ảnh không thích hợp với trẻ em, gương mặt Đường Tố Khanh hồng đồng, vấn đề hiện tại không phải là ai nên phụ trách chuyện này mà là vấn đề hiện tại cô muốn đi làm, Đường Tố Khanh kéo chăn đến trên người của mình, mặc kệ người đàn ông lộ ra toàn bộ bởi vì động tác của cô, vội vội vàng vàng xuống đất chuẩn bị vào phòng tắm để tắm, sau đó đi làm, nhưng cô đánh giá thấp di chứng của vận động kịch liệt sau tối hôm qua, đúng lúc chân cô mới vừa đặt đến trên đất chuẩn bị đứng dậy, dưới chân đột nhiên đau nhức, trọng tâm không yên, nặng nề thở dốc vì kinh ngạc, cả người xụi lơ xuống.
Ngay lúc cô gần như muốn co quắp trên mặt đất, một cánh tay mạnh mẽ có lực ôm ở hông của cô, lúc này mới ngăn lại số mạng sắp sửa ngã bị thương của cô.
"Buông ra, em…em tự đứng được." Đường Tố Khanh không được tự nhiên tránh thoát cánh tay của người đàn ông, chỉ cần vừa nghĩ tới cô làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung đối với người ta, gương mặt trắng nõn của Đường Tố Khanh liền không nhịn được đỏ bừng một chút, trái tim nhỏ bé không bị khống chế vẫn lớn tiếng đập thình thịch, trước kia người đàn ông ở trước mắt cũng đã biết hiện tượng kì lạ này, chỉ là không đập lợi hại như vậy.
Nhìn cô cậy mạnh, Sở Chiến giận cũng không được mà tức cũng không xong, trong lòng tràn đầy đau lòng, ôm lấy cả thân thể của cô ở trong ngực, cực kỳ dính sát dựa vào bả vai của cô, dịu dàng hỏi ở bên tai của cô: "Rất đau sao? Đều tại tối hôm qua anh. . . . . ." .
Cảm thấy hơi thở ấm áp sau lưng, còn có nhiệt độ nóng rực cách chăn truyền từ sau lưng đến trên người cô, nhịp tim của Đường Tố Khanh càng lúc càng nhanh, nghe lời nói của người đàn ông, cô nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh. Tối hôm qua không phải cô bá vương ngạnh thượng cung sao? Vào lúc này toàn thân đau nhức là đáng đời, chuyện này lien quan gì đến anh?
Trong lòng Sở Chiến run lên, thầm than anh đau lòng cho cô gái nhỏ thiếu chút nữa toàn bộ sự thật cũng đều nói ra, đối diện với ánh mắt trái nghi ngờ của cô, Sở Chiến ho nhẹ một tiếng, mắt đen nhánh không thấy đáy, tiếp đó nhẹ nhàng nói ra: "Đều tại tối hôm qua anh. . . . . . Chịu đựng không được hấp dẫn, anh nên ngăn em đúng lúc." .
Nghe vậy khóe miệng Đường Tố Khanh không nhịn được run lên, trong lòng cô nghĩ tới một đấng mày râu ngăn một người phụ nữ làm ác cũng không làm được, hoặc là sau khi cô say rượu thì có sức mạnh kinh người, hoặc là căn bản người đàn ông này cũng không có ngăn cản, chỉ có điều cho dù đáp án là cái gì, bây giờ chuyện cũng đã xảy ra.
Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ ở cõi thần tiên, tính bá đạo của anh lập tức bất mãn, có tư tưởng xấu xé quần áo của cô, hài lòng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng lại không biết xử lí của người phụ nữ, vui vẻ ôm cô đi vào phòng tắm, cười híp mắt nói: "Tối hôm qua toàn thân cao thấp của em có nơi nào mà anh không nhìn thấy, chẳng những thấy hết, em còn cầm lấy tay anh sờ soạng một lần." .
Nhìn nét mặt cô hận không thể gặp trở ngại, trong lòng Sở Chiến cười lật trời, thật ra thì cô gái nhỏ say trừ vẫn thuần túy tìm ăn ở ngoài, căn bản là thuần khiết như một đứa con nít, nếu không phải là anh vẫn hướng dẫn cô, đoán chừng đến bây giờ anh cũng còn chưa ăn thịt rồi, Sở Chiến nghĩ đến biện pháp theo đuổi phụ nữ trong quá khứ của mình, thật sự là không có một cách nào hữu hiệu hơn trực tiếp tới đẩy ngã, rốt cuộc lũ anh em này cũng đưa ra được một chủ ý tốt.
Nghe vậy, trong lòng Đường Tố Khanh kêu thảm, chẳng lẽ sau khi cô say rượu chính là một sắc nữ trần truồng? Nhưng bình thường cô đều là người trí thức vô cùng đứng đắn, không phải một hủ nữ, hay là trong lòng mỗi người đều có một ác ma? Đường Tố Khanh nghi ngờ thầm nghĩ trong lòng.
Thả cô gái nhỏ vào trong bồn tắm, mở nước tắm ấm áp, Sở Chiến bước vào bồn tắm chuẩn bị hưởng thụ một chút phúc lợi đặc biệt của mình, nhưng cô gái nhỏ đã ngượng ngùng không dứt dùng sức đẩy anh ra ngoài, mắt ngắm loạn xung quanh nhưng không nhìn anh, trong miệng trực tiếp hét lên: "Nhanh đi ra, em muốn tắm." .
"Anh cũng muốn tắm, cùng nhau tắm đi, như vậy vừa tiết kiệm nước vừa tiết kiệm điện." Sở Chiến có bộ mặt nghiêm trang nói chuyện lưu manh vô lại này, cô càng phải đẩy anh đi ra ngoài, anh càng phải vào bồn tắm, trong lúc hai người đẩy đẩy kéo kéo như vậy, nước trong bồn tắm đã đầy.
Đường Tố Khanh ngồi ở trong bồn tắm cả người ẩn nấp ở trong nước, không dám làm động tác đứng dậy, chỉ có thể la hét làm cho người đàn ông đi ra ngoài, ai ngờ da mặt của người đàn ông này không phải dầy bình thường, hay là anh nghiện hành động vá vương ngạnh thượng cung của cô tối hôm qua rồi hả?
"Đi ra nhanh lên, bụng của em đói rồi." Đường Tố Khanh hét lên, mạnh bạo không được, cô dứt khoát dùng mềm.
Biện pháp này quả nhiên hữu hiệu, người đàn ông vừa nghe, trong đôi mắt đen nhánh dường như toát ra vẻ đau lòng, sau, ở trong ánh mắt không rõ chân tướng của cô, ngồi xổm người xuống, bàn tay thật to đang cầm đầu nhỏ của cô, giống như đang cầm toàn bộ vật báu trên thế giới, ở dưới ánh mắt mê hoặc của cô, bờ môi khêu gợi trực tiếp đè lên môi của cô.
Sau khi anh dịu dàng hút hai bên môi anh đào của cô, liền vội vàng chui vào trong miệng của cô, ôm lấy đầu lưỡi của cô, cùng dây dưa qua lại với cô, động tác dịu dàng kích thích. Giờ khắc này Đường Tố Khanh cảm giác mình là người yêu dấu nhất của người đàn ông trước mắt, thật sự giống như chỉ mong sao những thứ tốt nhất trên toàn thế giới đều được nâng đến trước mặt cô. Một cái nhận thức ngoài ý muốn để cho cô bỏ qua động tác phản kháng, trầm mê thật sâu vào trong cạm bẫy tình cảm dịu dàng của anh, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn sâu dịu dàng của anh, khẽ hé môi, nghênh đón đầu lưỡi của anh tiến vào.
Mặc dù lúc trước đã bị người đàn ông hôn nóng bỏng qua rất nhiều lần, nhưng mỗi khi anh hôn cô, thân thể Đường Tố Khanh cũng sẽ không có cách nào kiềm chế run rẩy nhẹ nhàng, môi lưỡi này, giống như mang theo dòng điện, làm đầu óc cô bị điện giật choáng váng.
Nụ hôn nóng bỏng khiến Đường Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người không có sức lực xụi lơ ở trên người anh.
"Ừ. . . . . ." Một nụ hôn sâu cách thức tiêu chuẩn, triền miên kéo dài hồi lâu, cho đến khi Đường Tố Khanh rốt cuộc kiên trì không nổi, do khóe miệng tràn ra một tiếng thán nhẹ nhàng, Sở Chiến mới thỏa mãn buông cô ra, ôm cô thật chặt vào trong ngực, giọng nói rất khàn khàn mang theo ý dụ dỗ dịu dàng: "Em ngoan ngoãn tắm, anh đi nấu cơm trước, bảo bối muốn ăn cái gì?" .
Ổn định hô hấp của mình, không chịu nổi thân mật cùng người đàn ông như thế, Đường Tố Khanh nhỏ giọng mở miệng nói: "Tùy tiện." .
Sở Chiến rất không nỡ buông cô gái nhỏ ra, cưng chiều sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, dịu dàng nói: "Vậy anh tự quyết định, em tắm nhanh lên một chút, nếu như một mình em không tự tắm được liền lớn tiếng gọi anh." .
Nghe vậy, Đường Tố Khanh cực kỳ xấu hổ đẩy anh một cái, vừa xấu hổ lại vừa 囧, trong lòng cảm thán da mặt người đàn ông này thật là càng ngày càng dày rồi, thúc giục: "Nhanh nhanh đi ra ngoài." .
"Ha ha. . . . . ." Tâm tình Sở Chiến vô cùng tốt bỏ qua cô, cười lớn đi ra ngoài, lúc đi khỏi phòng tắm vẫn không quên giúp cô đóng kín cửa, để tránh gió thổi vào, lạnh hư cô luôn.
Đợi đến khi người đàn ông rốt cuộc đi ra ngoài, lúc này Đường Tố Khanh mới khẽ buông lỏng thân thể của mình, nghĩ thầm phá vỡ tầng quan hệ này, về sau hai người nên tự xử như thế nào, bỏ qua dè dặt mà nói, cô không căm ghét việc thân thiết với anh, thậm chí có chút mong đợi và cảm động.
Nhớ trước kia không biết thấy qua một câu nói như vậy ở trong một quyển sách nào ‘tâm và thân của một người người phụ nữ là liền nhau, mất đi thân, tâm cũng sẽ mất theo’, rốt cuộc bây giờ cô lĩnh ngộ ý tứ của những lời này, trước kia cô chưa bao giờ sẽ quan tâm chuyện, nhưng bây giờ phải bỏ ra đại não gân cốt đê nghĩ tới.
Có lẽ đem tâm cho anh cũng không phải một chuyện xấu, ý niệm như vậy đột nhiên chợt lóe lên ở trong đầu cô, cô cả kinh lập tức cầm vòi hoa sen lên bắt đầu tắm.
Đường Tố Khanh quên mất lòng người rất khó khống chế, nó thường thường bị người trộm trong lúc chính mình lơ đãng.
Nước ấm áp từ vòi hoa sen phun ở trên người cô, bởi vì tình trạng kịch liệt tối hôm qua mà lưu lại chấm đỏ trên người, từ từ cởi ra bởi vì nước nóng xối vào, khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ bị nước chảy qua, khẽ run nhắm mắt lại, khóe môi, bất giác nâng lên độ cong.
Không biết qua bao lâu, đợi cô cảm thấy thân thể thoải mái rất nhiều, lúc này cô mới bước ra khỏi bồn tắm, lau thân thể sạch sẽ, Đường Tố Khanh phát hiện mình nhất thời sơ suất, lại quên mang quần áo sạch vào, nhớ lại hình như người đàn ông đi ra ngoài làm bữa sáng rồi, hẳn là sẽ không có thời gian đi vào, Đường Tố Khanh nhanh chóng mở cửa ra khỏi phòng tắm.
Một cái chân vừa mới bước khỏi phòng tắm, thân thể liền bị một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, nghênh đón chính là một nụ hôn cuồng nhiệt, sau lưng đánh úp tới vách tường lạnh lẽo, mắt đẹp hơi mở, chỉ thấy người đàn ông đáng lẽ đang ở phòng bếp, lại đang đeo tạp dề đứng đây, một cái tay cầm cái muôi, một cái tay khác đặt ở ngang hông của cô, trong tròng mắt đen đều là ý cười ranh mãnh hả hê.
"Ừ, anh buông ra á! Làm sao anh có thể đi vào?" Nghĩ đến mình ra ngoài để lấy quần áo, giọng nói của Đường Tố Khanh mang theo nũng nịu vỗ cánh tay của anh, xấu hổ ra lệnh.
Gặm nuốt cánh môi mềm mại của cô một lát, Sở Chiến mới hài lòng buông ra, hai cánh tay mạnh mẽ chống ở vách tường, giam cầm cô ở giữa chính mình và vách tường, thưởng thức gương mặt cô lộ ra vẻ nũng nịu trong lúc lơ đãng, lại cúi đầu mổ nụ hôn tiếp theo ở trên môi cô.
"Vợ à, anh tới bảo em đi ăn bữa sáng, nhưng mà bây giờ anh rất đói, có thể no rồi lại nói tiếp hay không?" Trên khuôn mặt anh tuấn có ý cười xấu xa, Đường Tố Khanh nháy mắt, suy nghĩ chốc lát mới lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của người đàn ông, lập tức thẹn thùng giậm chân nói: "Anh, đồ lưu manh, đi ra nhanh, em rất lạnh." .
Nghe vậy, Sở Chiến luôn luôn cưng chiều vợ như mạng đâu cam lòng lại để cho cô lạnh, nhướng nhướng mày ôm chặt lấy cô, ở bên tai của cô, thổi một loại hơi quyến rũ, giọng nói khàn khan làm cho hai tai cô ửng hồng: "Vợ à, nếu không anh sưởi ấm cho em đi, hiện tại anh cực kì nóng." .
"Không đứng đắn, đi ra nhanh." Đường Tố Khanh giậm chân, hét lên.
Sở Chiến cười khẽ một tiếng, không biến sắc buông cô ra, nở một nụ cười xấu xa, dụ dỗ: "Chờ cho bảo bối ăn no, lại đến đút anh ăn no." , sau đó cười ha ha đi ra khỏi cửa phòng, nghe tiếng cười sảng khoái này, Đường Tố Khanh rất xác định người đàn ông này là thật lòng vui vẻ, chỉ là không biết tại sao tâm tình anh đột nhiên không tốt như vậy.
Chờ sau khi người đàn ông ra ngoài, Đường Tố Khanh lo lắng anh lại đột nhiên xuất hiện, vội vội vàng vàng chạy đến trong tủ quần áo tìm áo ngủ bảo thủ của mình mặc vào, nhìn toàn thân cao thấp của mình không có chỗ không ổn mới chậm rãi ra khỏi phòng.