Đường Tố Khanh rõ ràng bị dọa sợ, tự mình hiểu cho tới nay đây là lần đầu tiên cô khóc tùy tiện như vậy, lúc nhìn thấy chiếc xe điên chạy về hướng người đàn ông ấy, hơi thở của cô như ngừng lại, đầu óc trống rỗng, chỉ sợ chuyện không may xảy ra với anh, cuộc sống được người khác quan tâm, được người khác cưng chiều sẽ không còn nữa.
Sở Chiến dỗ cô gái nhỏ, dù dỗ thế nào cũng không thấy hiệu quả, nghe từ trong lời nói anh biết cô vợ nhỏ của anh thực sự bị sợ hãi, lqd nếu biết trước rằng vì suy nghĩ trong đầu rằng cô có tại đặt mình trong lòng hay không mà làm cô khóc, Sở Chiến thật sự cũng không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù cuối cùng cô đối với anh là tình cảm nào, chỉ cần anh đứng cạnh cô, vẫn chờ đợi cô là được.
Nhìn Đường Tố Khanh vừa khóc vừa đánh vào ngực anh, Sở Chiến hối hận vì hành động lúc nãy của mình, dịu dàng dỗ cô.
Sau khi trút hết tâm tình ra ngoài, Đường Tố Khanh ngừng khóc, xấu hổ thoát khỏi lòng anh, nhớ ra xung quanh là người ở tiểu khu, giờ này toàn người quen biết, mà tiếng khóc của cô lớn vậy, bây giờ ổn định tâm trạng lại cảm thấy khó xử.
Thấy cô gái nhỏ bình tĩnh lại, Sở Chiến vội vàng nắm lấy cơ hội, mang theo suy nghĩ chắc chắn ôn nhu hỏi: "Bảo bối thích anh, đúng không?" .
"Đã khuya, trở về thôi!" Đường Tố Khanh cố ý tránh né vấn đề của anh, bởi vì khóc, giọng nói trở nên khàn khàn, nói xong xoay người đi về phía nhà mình.
Không dễ dàng gì mới có cơ hội, Sở Chiến đâu chịu buông tha, tiếp theo muốn ép cô nói ra tình cảm chân chính giống như anh vừa ép cô khóc, Sở Chiến thật lòng không muốn cô khóc, trong tích tắc cô xoay người đi, ddlqd một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng giữ chặt tay mảnh khảnh của cô, khiến cô quay ngược lại, cả người nhào vào trong ngực anh.
"Bảo bối, đừng né tránh vấn đề, rốt cuộc nơi này có vị trí của anh không?" Sở Chiến ép buộc cô nhìn thẳng mình, một tay đặt ở ngực cô khẽ hỏi.
Bị dọa bởi biểu cảm chân thật của anh, Đường Tố Khanh nhìn chăm chú đôi mắt anh, không biết nói gì cho phải, nói không thích ư? d-d-l-q-d Nhưng khi anh gặp phải nguy hiểm vì sao lòng cô lại khó chịu như thế, giống như có ai bóp chặt ngực cô, nhìn anh cười vui vẻ, vì sao tâm tình cô cũng tốt lên? Khi anh thường quấn lấy cô, hôn môi cô, thậm chí là chuyện thân mật, vì điều gì mà cô rất vui vẻ, vì sao cô luôn tự cảm thấy không phản cảm mà luôn tốt đẹp? Thời điểm đi dạo phố thấy phụ nữ khác vây quanh anh, sao trong lòng cô lại thấy chua đến thế?
Tất cả điều trên chứng tỏ cô yêu người đàn ông trước mặt, cô yêu chồng mình.
Ngay tại thời điểm Đường Tố Khanh chìm vào suy nghĩ, Sở Chiến cho rằng cô đang khó xử, hoặc trong cô trước giờ không có anh, sợ phải nghe thấy lời phủ nhận, tức khắc Sở Chiến mang theo lờ mờ thất vọng, có phần ủ rũ lên tiếng nói: "Được, anh không ép em, về nhà thôi."
Nói xong anh kéo tay cô đi về nhà.
Phục hồi lại thần trí, Đường Tố Khanh thấy bóng lưng người đàn ông nắm tay mình cực kì ủ rũ, cắn môi, trong đầu đưa ra quyết định, lqd nắm tay anh rồi ôm lấy eo anh từ đằng sau, theo quán tính, anh hơi nghiêng ngả, sau đó được cô ôm nên cơ thể cứng lại.
Ôm người đàn ông từ phía sau, Đường Tố Khanh có thể cảm nhận được anh đang kiềm chế hơi thở, thấy anh lưu thông khí huyết, Đường Tố Khanh nhớ tới bóng lưng thất vọng kia, không che giấu tình cảm của mình, dịu dàng nói: "Yêu."
Qua hành động vừa rồi Sở Chiến đoán được suy nghĩ của cô, kết quả cô đã nói ra từ mà anh mong ước bấy lâu, trong lòng đã nhảy nhót không dứt từ lâu, trên mặt không biểu lộ ra ngoài, giả ngu hỏi: "Hử? Yêu cái gì?" .
"Yêu anh, em nói em yêu anh, tại em không biết từ lúc nào đã đặt anh vào trong lòng." Đường Tố Khanh tựa vào lưng hắn lẩm bẩm nói, cầm tay anh từ phía sau thu hút ánh mắt anh.
Nghe được cô tự mình rất ra câu yêu, không biết nên dùng từ nào để diễn tả trái tim Sở Chiến, so với ngày trước chỉ mong cô vui vẻ, lqd một người lạnh lùng như cô chắc hẳn có nhiều người ái mộ nên mới không quan tâm tới tiếng yêu kia, giờ phút này Sở Chiến cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhẹ nhàng nắm cánh tay đang ôm mình, xoay người đối mặt với cô, miệng ngập tràn nụ cười cưng chiều, hai tay nâng gò má trắng nõn của cô lên khẽ nói: "Bảo bối, trong lòng anh rất vui mừng, đây chính là emnói, về sau anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em, anh cũng yêu em, rất rất yêu em."
Được người đàn ông ôm chặt trong ngực, tự mình nghe thấy anh nói yêu cô, khóe miệng Đường Tố Khanh vui vẻ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Từ nay về sau chúng ta vẫn sống như vậy có được không ?"
"Ừm, vẫn như thế, sau đó sinh mấy đứa, trong nhà càng hoàn hảo, càng náo nhiệt, bảo bối, sinh cho anh mấy đứa bé đáng yêu đi." Sở Chiến cưng chiều nói.
Đường Tố Khanh không trả lời, khóe miệng vẫn nhếch lên.
Hai người cùng mở trái tim, sau khi sống chung càng thêm hòa hợp, luôn dính lấy nhau, tựa như hai đứa trẻ sinh ra đã sa vào tình yêu cuồng nhiệt, toàn tâm toàn ý, sau khi tản bộ về nhà dựa vào nhau xem TV rồi về phòng ngủ, ddlqd đương nhiên trước khi ngủ mỗ nào đó sẽ tiến hành vận động, hai người cực kì hòa hợp và dịu dàng, mãi đến tận nửa đêm mới ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, khi Đường Tố Khanh đi làm thường gọi điện thoại cho anh, mọi người trong đơn vị đều nhận ra tình cảm của cô khác lạ, nụ cười trên khóe miệng vẫn không tan, dũng cảm được tình yêu làm đỏ ửng, tình cảm hai người dần ấm lên, khiến tất cả đều ngưỡng mộ câu chuyện tình cảm lãng mạn của vợ chồng trẻ.
Một ngày nào đó, Đường Tố Khanh khó có được nghỉ phép ở nhà, Sở Chiến hận không thể thời thời khắc khắc dính lấy cô, đúng lúc này, nhóm mấy anh em tốt luôn bị anh vứt bỏ gọi điện thoại đến, hẹn anh đi ra ngoài tụ tập, lqd đang hưởng thụ hạnh phúc ở trong ngực vợ yêu, vốn không muốn ra ngoài, nhưng nghĩ đến vì anh theo đuổi vợ yêu trong ngực, không nói qua các anh em thân thiết trong bang có thể nói lên núi cao xuống chảo dầu thật sự làm khó xử bọn họ, sau khi suy nghĩ một lát, dưới tình huống bảo bối nhà anh cho phép, Sở Chiến chạy xe đi ra ngoài.
Sở Chiến vui vẻ lái xe đi tới biệt thự xa hoa bậc nhất của mình, thời điểm tiến vào, trong phòng khách ba người bạn tốt đã ngồi sẵn, cá nhân mỗi người không giống nhau, có người để chân tùy tiện trên ghế sofa, ddlqd có người thưởng thức ly rượu trong tay, người còn lại thì nhàm chán cầm điều khiển ti vi chuyển kênh liên tục, không biết sao lại giảm đi, luôn luôn cảm thấy không có gì Sở Chiến đột nhiên cảm giác anh em tốt trong bang của mình có phần sa sút tinh thần, lòng cảm thán chẳng lẽ lúc anh không có tình yêu thực sự là bộ dáng của quỷ ư?
"Lão Đại, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện, còn tưởng rằng anh có chị dâu liền quên anh em chứ?" Bản Đầu Cua Lãnh Thiên lạnh lùng u oán nói, khuôn mặt anh tuấn kết hợp với làn da màu mật ong, rất khó tưởng tượng lời này từ miệng anh ta nói ra.
"Chị dâu có thể làm ấm giường cho lão Đại, có thể làm tan chảy khối băng trong trái tim lão Đại, người anh em có thể làm gì? Chẳng lẽ cậu ghen tị với chị dâu à?" Thân là thầy thuốc Liễu Kiều Minh cười nhạo nói.
"Cái tên gia hỏa này luôn thích đối nghịch với tôi thế, vì lão Đại, tôi có thể lên núi cao xuống biển lửa đều chẳng ngại, anh em chân thành, không phải nói dối." Lãnh Thiên vỗ ngực lớn tiếng nói.
"Được rồi, biết các cậu có tâm, nhưng nói các cậu đưa ra biện pháp ngu ngốc cũng không sai." Sở Chiến khóe miệng nhếch lên nói, lười nhác đi đến một bên sô pha ngồi xuống.
Nhận ra Sở Chiến vui vẻ, hai mắt LãnhThiên tỏa ra ánh sáng, tò mò hỏi: "Chị dâu bị bắt rồi?" Hai người còn lại cũng tỏ ra rất tò mò nhìn Sở Chiến, nghĩ thầm rằng lão Đại chưa bao giờ hòa nhã đột nhiên cười híp mắt như thế, lqd đoán chừng sự việc phát triển không tệ, đồng thời trong lòng bọn họ cũng cảm thán tình yêu thật sự vĩ đại, chị dâu bọn họ càng vĩ đại hơn, cơ bản là tới giải cứu bọn họ.
"Tuy ý kiến ngu ngốc một chút, nhưng may mắn vẫn ăn được chị dâu các cậu." Sở Chiến cười hề hề nói.
"Haha, xứng đáng là lão Đại, không uổng phí công sức của chúng ta, lão Đại, em nói với anh, những ý kiến này không phải từ kinh nghiệm của bọn em nói ra, đến ngón tay phụ nữ bọn em còn chưa được sờ qua, những cách lợi hại này được tổng kết từ những đôi yêu nhau trên đường..." ddlqd Lãnh Thiên cười nói hết từ đầu tới cuối kế hoạch phân công nhau hành động, hỏi những đôi tình nhân về địa điểm thường xuyên hẹn hò hay những việc mà họ hay làm.
"Cậu nói là không kể tình yêu, cậu còn chưa sờ qua tay phụ nữ ư? Đúng là chó chê mèo lắm lông, không biết xấu hổ còn nói ra, cũng không sợ mất mặt." Liễu Kiều Minh nháy mắt giống như bị người khác giẫm lên cái đuôi lớn tiếng nói.
"Lão Đại thành công thôi, quá trình ra sao đều không tính, chủ yếu chính là kết quả, lão Đại, anh nói có phải thế không?" Lãnh Thiên giậm chân hỏi.
Hai người kia cứ cậu một câu tôi một câu, người vẫn không nói chuyện, sở hữu một cái đầu ngang ngược kiêu ngạo không tóc - A Long nhìn Sở Chiến nghiêm túc nói: "Lão Đại, anh định khi nào thì thẳng thắn nói ra thân phận của mình với chị dâu."
Sở Chiến nhìn anh ta không nói gì, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta nhìn ra cảm xúc, vừa hai người kia vừa đấu võ mồm vui vẻ với nhau rồi vỗ A Long bả vai, trợn mắt nhìn anh ta.
Thấy bạn bè trợn mắt, A Long vô tội sờ mũi mình giải thích: "Em cảm thấy nên nói ra sớm một chút thì tốt hơn, nếu có một ngày cô ấy phát hiện anh lừa dối, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, lqd cô ấy sẽ xuất hiện cảm giác không an toàn, cảm thấy những lời anh nói khiến người ta ngờ vực. Thậm chí rất có thể phá hủy hạnh phúc không dễ gì giành được."
A Long nói xong, ba người đều trầm mặc, Sở Chiến gật đầu nghiêm túc lên tiếng: "Anh biết, chỉ là đợi một thời điểm thích hợp, ddlqd hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, các cậu cũng không phải không biết, suy nghĩ đến chị dâu các cậu chứ đừng nói tới anh, so với cái chết trong lòng anh còn khó chịu hơn."
Đúng lúc không khí trở nên nghiêm túc, điện thoại của Sở Chiến vang lên, nhận điện thoại xong, Sở Chiến vốn thâm trầm bỗng nháy mắt trở nên vui vẻ, ba người đàn ông ngồi nhìn biểu cảm trên mặt hắn thay đổi chóng mặt như vậy, lập tức suy đoán cuộc gọi vừa tới rất có thể là của chị dâu bọn họ.
Sở Chiến cúp điện thoại, đứng dậy ra ngoài, chỉ để lại một câu 'Chị dâu các cậu bảo anh mua nước tương trở về', khiến ba người đàn ông đang ngồi đen mặt, vị thê nô (nô lệ của vợ) này đúng là lão Đại của bọn họ ư?