Sở Chiến phát hiện không thấy cô gái nhỏ của mình, anh đặc biệt lo lắng, không nhớ rằng cô vợ nhỏ bảo anh cho cô chút thời gian để suy nghĩ, chỉ nhớ rõ, anh bá đạo yêu vợ nên phải nhanh chóng đưa cô trở về, ngoan ngoãn ngốc nghếch ở nhà suy nghĩ là đủ, trong lòng anh,lqd cô gái nhỏ giống như một đóa hoa yêu kiều, cô không để ý tới người khác, nhưng ong mật ruồi bọ kia thể nào cũng vây quah cô.
Sở Chiến không kịp suy nghĩ về hình tượng của mình, vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho ám vệ âm thầm bảo vệ cô, điện thoại vừa kết nối, không cho đối phương cơ hội nói chuyện, anh lạnh băng mà lo lắng hỏi: "Bây giờ phu nhân đang ở đâu?"
Mới sáng sớm, đối phương không đoán được Sở Chiến sẽ hỏi như vậy, cung kính lại cẩn thận hỏi: "Ông chủ không phải, phu, phu nhân ở đó cùng người ư?"
Vừa nghe lời này, Sở Chiến vốn cực kì lo lắng lập tức quát: "Ở đây cùng tôi? Các người làm việc thế nào, hiện tại phu nhân ở đâu cũng không biết, thì sao có thể bảo vệ phu nhân, các người muốn làm sao?"
"Ông, ông chủ, là người nói, nói phu nhân lúc ở nhà chúng tôi không cần bảo vệ, hơn nữa thời gian chúng tôi bắt kín đáo bảo vệ phu nhân đã được người sửa lại từ tám giờ mỗi sáng." Ám vệ dè dặt thận trọng nói, đồng thời suy đoán chẳng lẽ phu nhân ra ngoài vụng trộm?
Vừa nghe ám vệ nói như vậy, Sở Chiến mới nhớ ra lúc trước anh ra lệnh, anh không hy vọng bất cứ kẻ nào có thể thấy bộ dạng mê người của cô vợ nhỏ nhà anh, cho nên mới sắp xếp khi ở nhà ít có ám vệ xung quanh, dù sao nếu gặp nguy hiểm, anh có thể bảo vệ.
Sắp xếp thời gian âm thầm bảo về từ buổi sáng bởi anh nghĩ tới tình cảm anh với bảo bối đang dâng cao, buổi sáng sẽ xảy ra kích thích, anh không mong muốn thời gian anh ân ân ái ái với bảo bối, bên ngoài lại có người dự thính, tuy tường có cách âm, trong phòng có động tĩnh gì người ngoài cũng không nghe được,ddlqd nhưng đây là những người ám vệ anh huấn luyệnd đặc biệt, âm thanh nhỏ nhất bọn họ cũng không bỏ sót, anh không muốn giọng nói nũng nịu của cô bị người ngoài nghe thấy.
Rốt cục Sở Chiến cảm nhận được tự bê đá đập chân mình, biển người mênh mông, người trong lòng anh ở đâu cũng không biết, trong đầu anh chỉ có lo lắng và lo lắng.
Sở Chiến không kịp nghĩ gì, lạnh lùng nói: "Lập tức điều động mọi người đi tìm, chú ý không được động tới bang phái khác."
Ám vệ bên kia điện thoại mồ hôi lanh, cung kính nói: "Vâng, Ông chủ" sau đó lo sợ cúp điện thoại.
Sở Chiến không còn tâm trạng ăn sáng, lo lắng vào phòng thay trang phục, sau đó mang tiền vội vàng ra cửa, đi tới những nơi vợ anh thường ngày hay tới, tay cầm điện thoại, chuẩn bị nghe ám vệ báo cáo.
Trên đoạn đường vô cùng náo nhiệt, Sở Chiến nhìn những người điên cuồng mua sắm, suy nghĩ hình như vợ anh chỉ đi đến hai nơi, trong nhà và đơn vị, hôm nay là chủ nhật, đơn vị khẳng định không ai đi làm, khả năng cô đến đó không cao, phòng ngừa vạn nhất, Sở Chiến vẫn quyết định đi, kết quả trống không. Nghĩ đến khả năng trong nhà, khẳng định không có, trái nghĩ phải phải nghĩ, Sở Chiến không nghĩ ra được đâu.
Hôm nay vừa đúng chủ nhật không phải đi làm, từ sáng sớm Mặc Ly chuẩn bị lái xe ra vùng ngoại ô thành phố S để đi leo núi, anh ta thong dong lái xe trên đường, bởi vì hôm nay là chủ nhật, mọi người không phải đi làm, lại thêm lúc này là sáng sớm nên càng vắng vẻ.
Đột nhiên Mặc Ly nhận ra một bóng hình quen thuộc cách đó không xa, nhưng cách ăn mặc không giống, anh ta nhìn chăm chú bóng dáng nhỏ hồn bay phách lạc ở đằng kia, cười chế giễu, trong khoảng thời gian này, làm sao cô có thể xuất hiện ở đây chứ? lqd Hơn nữa còn như người mất hồn, anh ta nhớ rõ người đàn ông kia vô cùng thương yêu cô, chắc hẳn bây giờ cô đang ngủ say trong lòng của người đó.
Lắc đầu, Mặc Ly tiếp tục lái xe đi, đúng lúc anh ta tò mò nhìn vào gương chiếu hậu, đây không phải là người phụ nữ anh để ý hay sao? Đáng nhẽ giờ này cô phải ngây ngốc ở nhà được người khác yêu thương, nhất định đã xảy ra chuyện, Mặc Ly đau lòng, vội vàng quay đầu xe, dừng lại chặn trước mặt cô gái nhỏ bước đi vô thức, dịu dàng nói: "A Khanh, sớm như vậy đã tới đây đi bộ ư?"
Đang đắm mình vào suy nghĩ, bỗng nhiên Đường Tố Khanh cảm thấy có một bóng đen phía trước, nghe thấy giọng nói trầm của đàn ông chào hỏi mình, lập tức nhìn về phía người đàn ông, nhận ra người quen, nở nụ cười yếu ớt: "Cục trưởng Mặc, sớm!"
"Một mình em thôi à? Anh ta đâu? Sao lại không xuất hiện ở đây?" Mặc Ly nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi.
Đường Tố Khanh biết anh ta nói tới ai, cắn cắn môi hồi: "Anh ta ở nhà."
Vừa nghe thấy lời nói và vẻ mặt của cô, Mặc Ly biết đã xảy ra chuyện gì đó, câu hỏi của anh ta lại khiến cô đau lòng, ddlqd Mặc Ly nghiến răng trong lòng thầm mắng Sở Chiến vài lần, ở ngoài mặt lại điềm đạm nói: "Là thế này, tôi muốn đi lên núi trăm tuổi hít thở chút không khí, nếu không em đi cùng tôi, tôi sẽ làm bạn với em suốt chặng đường, em biết không, một người đi thực sự rất buồn chán."
Biểu cảm chân thành khiến người ta không thể không tin anh ta là người tội nghiệp, nhưng chỉ có Mặc Ly phúc hắc mới biết anh ta đã hẹn với một số người bạn cùng đi leo núi từ trước đó.
Đường Tố Khanh chưa phản ứng kịp, cô đã bị Mặc Ly ép ngồi vào ghế bên cạnh người lái, nhớ lại vài lần tiếp xúc với người này cô thấy không phải là người xấu, có lẽ leo núi sẽ giúp cô suy nghĩ cẩn thận chuyện tương lại, vì thế cô không từ chối nữa.
Mặc Ly một bên lái xe, một bên rút điện thoại từ trong túi quần nhắn tin cho một trong số những người bạn đã hẹn với anh ta leo núi là bọn họ cứ đi trước, không cần đợi anh ta.
Nhắn tin xong, Mặc Ly nhìn cô gái nhỏ đang ngẩn người qua gương chiếu hậu, trong lòng thở dài một tiếng, nếu người đàn ông kia dám làm chuyện khiến cô đau lòng, anh ta tuyệt đối sẽ đánh một trận với hắn ta, sau đó ôm cô vào ngực vĩnh viễn không buông.
"Khẳng định em còn chưa ăn sáng, đây là bánh bao tôi vừa mua, hương vị rất ngon, em ăn thử xem." Mặc Ly đưa toàn bộ bữa sáng của mình ra trước mặt cô, khẽ nói.
Từ trưa hôm qua đến bây giờ chưa ăn cơm, lại bị người kia quấn quýt cả buổi chiều, cô đã đói không chịu được, thời điểm rời khỏi nhà lại quên cầm ví tiền, lúc này Mặc Ly đưa bữa sáng, cảm ơn một tiếng, cô không khách khí bắt đầu ăn.
Toàn bộ chặng đường chỉ nghe thấy âm thanh nho nhỏ của cô và tiếng ô tô ù ù, sau khi Đường Tố Khanh ăn hết nửa túi bánh bao, xấu hổ cầm chỗ còn lại trả cho anh ta, Mặc Ly cũng không ngạc nhiên, ăn một cách thoải mái.
Khi bọn họ đến nơi, rất nhiều người ưa thích vận động đã bắt đầu leo núi, cũng có nhóm đang đợi bạn, sau khi đỗ ô tô, Đường Tố Khanh leo song song với Mặc Ly, vừa leo, vừa ngắm phong cảnh xanh tốt xung quanh, làm cô cảm thấy dễ chịu, không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Mặc Ly nhìn hành động tự nhiên của cô, lúc này mới yên tâm, không hỏi cô nhiều, đôi lúc chỉ quay sang nói với cô đây là cây gì, có tác dụng gì, thời điểm bọn họ thở hổn hển leo tới đỉnh núi, nhìn toàn cảnh thành phố cách đó không xa, bỗng cảm giác khoan khoái trong người.
Giải quyết bữa trưa ở một quán cơm nhỏ của nông dân vùng núi, hai người nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục leo.
Có người nói ngắm cảnh là liệu pháp chữa trị tốt nhất, lời này quả nhiên không sai, leo hết những ngọn núi, bọn họ đều toát mồ hôi, tâm trạng đặc biệt tốt, khi hai người lái xe về nội thành đã là khi mặt trời lặn.
Đường Tố Khanh yên tĩnh nhìn ngồi ở ghế phụ nhìn khung cảnh mọi người bận rộn nấu cơm chiều, cô tự động nhớ tới người đàn ông trong nhà, nghĩ thầm không biết anh đã ăn cơm chưa, khi nhìn thấy tờ giấy cô viết có suy nghĩ gì không? Lại là tiếng thở dài. Đàn ông xuất sắc như thế, hơn nữa còn là người đàn ông của cô, cô không muốn buông tay, nghĩ một chút, cô nhận ra mình đã quen với sự yêu chiều của anh, nếu không có anh, tương lai chắc chắn sẽ không vui vẻ, còn nếu yêu, sẽ yêu tới tận cùng.
Anh ấy đã bước 999 bước, không phải bước cuối cùng anh dành cho cô ư? Chỉ còn nước xin lỗi Giang Thiếu Hiền, qua cửa của ông nội, quan trọng hơn là việc hôm qua cô tức giận, thân phận của người kia cô cũng không biết cụ thể, bối cảnh gia đình gì gì đó cô không rõ, lúc trở về sẽ hỏi chi tiết Sở Chiến.
Đã suy nghĩ kĩ càng, Đường Tố Khanh thoải mái, cười hì hì với Mặc Ly nói: "Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh, dừng xe ở trước cổng khu cho tôi xuống là được."
"Cuối cùng đã nghĩ thông rồi hả? Có phiền không kể cho tôi nghe một chút?" Mặc Ly cười nói.
"Chỉ là một chuyện không quan trọng nhưng tôi phức tạp hóa lên, cho tôi xuống ở đây, tôi sẽ đi bộ từ đường kia, hôm nào tôi mời anh ăn cơm." Đường Tố Khanh xấu hổ gãi đầu.
Mặc Ly định đưa cô đến cửa nhà, đúng lúc đó lại nhìn người đàn ông kia đứng ở cổng của tiểu khu, anh ta lựa chọn dừng xe, dịu dàng nói: "A Khanh, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không được để trong lòng, nhớ kỹ còn có tôi là bạn của em, nếu người kia dám bắt nạt em hay em không muốn ở cùng anh ta, lúc nào cái ôm của tôi cũng hoan nghênh em, xem ra tôi không thể đưa em về được rồi."
Hướng mắt về hướng Mặc Ly đang nhìn, phát hiện một bóng hình quen thuộc đang tiến dần về phía này, Đường Tố Khanh lập tức hiểu ra ý nghĩa của câu nói