Người đàn ông bước như bay về phía cô, khuôn mặt lộ rõ lo lắng và lửa giận, Đường Tố Khanh nhìn đến vẻ mặt này của Sở Chiến, trong lòng run rẩy, nghĩ đến anh lừa gạt mình, cô cũng không cả gan, l/q/d hơn nữa cô vừa mới bước xuống từ xe của Mặc Ly, bên cạnh xuất hiện một trận gió xoáy, một cánh tay kéo cô mạnh mẽ, lúc cô kịp thời phản ứng, cả người cô đã được anh ôm chặt.
Cảm nhận hơi thở quen thuộc, lại được anh ôm chặt trong lòng, Đường Tố Khanh cảm thấy có chút khó thở, muốn thoát khỏi lòng anh, nhưng anh nhận ra động tác của cô, ôm cô càng thêm chặt.
Vốn đang bị anh ôm chặt Đường Tố Khanh định tức giận, kết quả cảm nhận được trái tim đập nhanh hơn, lửa giận trong Đường Tố Khanh lập tức biến mất, trái tim đập nhanh vì lo lắng cô, nháy mắt cô trở nên mềm yếu, ngoan ngoãn ở yên trong lòng anh.
Sở Chiến vẫn căng thẳng, trong khoảng thời gian dài từ buổi sáng khi anh không thấy bảo bối của anh đến bây giờ anh làm thế nào để trải qua, vô cùng sốt ruột và lo lắng, lúc này được ôm cơ thể mềm mại trong ngực, trái tim mới hết khó chịu.
Như muốn chứng minh cô gái anh ôm là người anh luôn thật lòng thật dạ, Sở Chiến cúi đầu tìm tới đôi môi đỏ sẫm yêu kiều, bá đạo ngậm chặt cánh môi cô, giống như lang sói đói khát lâu ngày hút điên cuồng, hai tay nắm chặt eo cô.
Đường Tố Khanh bị ép ngửa đầu thừa nhận nụ hôn điên cuồng của anh, hơi hé môi, nghênh đón đầu lưỡi linh hoạt anh tiến vào miệng mình, nhẹ nhàng liếm hút môi dưới của cô, lại vội vàng chui vào miệng cô, ôm lấy đầu lưỡi cô, dây dưa không dứt.
Nụ hôn nồng nhiệt và đôi bàn tay ôm chặt làm Tố Khanh cảm thấy khó thở, cả người vô lực xụi lơ trên người anh. (A Quân xấu hổ >