Trong lòng Đường Tố Khanh nhớ người đàn ông nói rất đói, cho nên khi về đến nhà lập tức chạy về phía phòng bếp bắt đầu vì người đàn ông mà nấu mỳ, nhìn bóng lưng bận rộn của cô gái nhỏ, khóe miệng Sở Chiến gợi lên vui vẻ, cảm giác trong lòng đặc biệt ngọt ngào, nghĩ thầm một ngày nay chờ đợi đều đáng giá, nhưng hi vọng cô gái nhỏ của anh đã nghĩ thông suốt, sau này không muốn đột nhiên như vậy nữa làm cho anh không kịp trở tay.
Nghĩ đến lo lắng đề phòng cả ngày, giờ phút này Sở Chiến cảm giác như chết đi sống lại, một người đang trong trạng thái khẩn trương cao độ đến mức nào đó, chờ hắn thanh tĩnh lại sẽ có cảm giác đần độn, hiện tại Sở Chiến đang là cảm giác như thế, chỉ có ôm thật chặt bảo bối của anh mới có thể làm cho anh bình tĩnh, anh bước nhanh vào phòng bếp thấy cô gái nhỏ đang nghiêm túc nấu, dịu dàng mà cưng chìu từ sau lưng ôm cô thật chặt, cằm đặt vào trên bả vai êm ái của cô, giống như con mèo hơi hí mắt ra, lỗ mũi nhẹ nhàng hít thở, dịu dàng lẩm bẩm nói: "Thật là thơm!" .
Đường Tố Khanh đang nấu một nồi nước sôi kinh ngạc nhìn, vô cùng nghi ngờ quay đầu nhìn người đàn ông dường như đang làm nũng với cô, mặt không biểu tình nói: "Ở đâu có mùi thơm, còn chưa có nấu." .
"Anh nói là trên người lão bà có mùi thơm, rất thơm, rất thích, mà chỉ cần là lão bà nấu, coi như là nước sôi cũng đều thơm." Sở Chiến nói mà không cần suy nghĩ mà nói thẳng ra làm cho người ta đỏ mặt tim đập, sau câu nói cuối cùng, đầu cúi xuống hướng trên cổ trắng noãn nhỏ bé của cô ngửi ngửi làm cho Đường Tố Khanh không ngừng co quắp khóe miệng.
Dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, trên cổ trắng nõn truyền đến hơi thở ẩm ướt, còn có giọng nói hấp dẫn (sexy) quanh quẩn ở bên tai, Đường Tố Khanh có loại cảm giác sắp muốn hỏng mất, người đàn ông này nếu còn như vậy, đoán chừng hồn cô sớm đã bị câu đi mất, một người đàn ông tốt như vậy mà bị cô bắt, tránh cho sau này đi gieo họa những cô gái khác.
Đường Tố Khanh che giấu ở tâm tư của mình, chờ nước sôi mở ra sau chuẩn bị, tay cầm một ít sợi mì bỏ vào trong nồi, nhưng không nghĩ bởi vì không yên lòng, để nhiệt độ cao quá cao, lúc đưa vào trong nồi đâng sôi một chút nước bắn ra ngay trước mặt, Đường Tố Khanh bị dọa một cái, ngây ngốc đứng ở phía trước, nghĩ thầm lần này sẽ bị hủy khuôn mặt.
Ngay vào lúc này, Sở Chiến vốn giống như mèo con khép hờ ánh mắt cảm thấy hơi thở nguy hiểm, tròng mắt sắc bén mở ra một cái, lúc nhìn thấy nước sôi đang sắp bắn vào trên mu bàn tay của người ở trong lòng, không nói hai lời, trực tiếp đem bàn tay thon dài của mình giống như nghệ sỹ đánh đàn Piano bao bọc lấy tay nhỏ bé trắng nõn của cô gái nhỏ thả vào trong ngực của mình thật chặc, êm ái đem cô cách xa chỗ đó.
Đường Tố Khanh bị dọa sợ ánh mắt mở thật to, cho đến bên tai truyền đến âm thanh dịu dàng mà cưng chìu của người đàn ông “ Đừng sợ, không sao”, cô lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn vào trong nồi đang nấu nước sôi, trơ mắt nhìn người đàn ông đi vào phòng bếp tắt bếp ga, Đường Tố Khanh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị đem sợi mì vớt lên, nhưng không nghĩ người đàn ông này giống như người đàn ông của gia đình, nhanh chóng đem sợi mì vớt lên, sau đó cầm chén đũa ôm cô đi ra phòng bếp.
Thông qua lần ngoài ý muốn này, trong lòng Sở Chiến quyết định, sau này tuyệt đối không để cho cô gái nhỏ của anh bước vào phòng bếp nguy hiểm này một bước, anh cũng không muốn phát sinh tình huống giống như mới vừa rồi nữa làm nhịp tim anh kinh sợ không dứt, may nhờ anh phản ứng mau, nếu không tay nhỏ bé trắng nõn kia đã bị phỏng, giờ phút này Sở Chiến thấy may mắn mình là một phần tử hắc đạo cỡ nào, nếu không động tác giải cứu cô cũng sẽ không nhanh nhẹn như vậy.
Ngồi ở trên bàn ăn nhìn người đàn ông đối diện đang hưởng thụ bữa ăn chỉ có mấy sợi mì cùng cây hành lá cắt nhỏ, Đường Tố Khanh có loại ảo giác, cô nấu mì vô cùng giỏi, bất kể nấu như thế nào, thấy người đàn ông ăn vui vẻ như vậy, trong lòng Đường Tố Khanh cũng nở hoa, vô cùng vui vẻ.
Chờ người đàn ông ăn no ngoan ngoãn đi rửa chén và nồi sau khi đi ra, Đường Tố Khanh đang nghiêm trang ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, có chút phiền não ấn hộp điều khiển ti vi trong tay, thấy người đàn ông ra ngoài, cô lập tức đem TV tắt, chỉ chỉ vị trí trước mặt mình nói: "Chúng ta nói chuyện một chút đi." .
Sở Chiến gật đầu một cái, nghĩ thầm xem cô gái nhỏ của anh lại muốn nói chuyện gì, vì vậy bước nhanh về phía cô đi, cũng không có ngồi ở vị trí cô chỉ định, mà trực tiếp ngồi vào bên cạnh cô, muốn thân mật ôm lấy cô, lại bị cô trốn ra, nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ nghiêm túc, Sở Chiến không có quấn quýt nữa, cũng nghiêm trang ngồi thẳng, dịu dàng nói: "Muốn nói chuyện gì?".
"Anh không phải là Giang Thiếu Hiền, vậy tên anh là Sở Chiến?" Đường Tố Khanh mang theo khẳng định hỏi, nghiêng thân thể cùng anh mặt đối mặt ngồi chung một chỗ, mắt to đen bóng thẳng tắp theo dõi tròng mắt thâm thúy của anh.
Sở Chiến gật đầu một cái trong lòng bắt đầu có chút lo lắng, chẳng lẽ bảo bối của hắn biến mất cả ngày mà vẫn chưa thông suốt.
"Anh từ khi nào thì bắt đầu đóng giả Giang Thiếu Hiền? Tại sao đóng giả hắn?" Đường Tố Khanh chăm chú nhìn anh hỏi, nếu như cô nhớ không nhầm, người đàn ông này dường như nói qua anh đến bên cạnh cô là có mục đích nào đó, mà mục đích kia là cái gì, cô không dám nghĩ, người đàn ông này là người tốt hay xấu đây? Giờ khắc này đối với Đường Tố Khanh trước khi nghĩ thông suốt nhưng vẫn không xác định muốn cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, nếu như người đàn ông là loại người chém giết lừa đảo, chơi gái đánh bài hút hít với người xấu làm sao bây giờ? Cô từ lúc làm quan đến bây giờ không thể nói là Thánh mẫu Maria, nhưng ít nhất là thanh liêm, vì nhân dân phục vụ, cho đến trước mắt một chuyện xấu cũng chưa từng làm.
Vinh dự cùng tình yêu, đến tột cùng chọn cái nào? Trong lòng Đường Tố Khanh rõ ràng đã có sự lựa chọn.
Nghe vậy, Sở Chiến biết lần này nếu không đem tất cả mọi chuyện được giao phó nói ra rõ ràng, mai sau nói không chừng giống như những ngày gần đây, bất cứ lúc nào cũng dẫn đến mâu thuẫn, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người, Sở Chiến nhìn cô một cái, cân nhắc mở miệng nói: " Bắt đầu từ lúc mà hắn bị người ta bắt cóc, về phần tại sao muốn đóng giả hắn, chẳng qua là lúc đó rất nhàm chán, nên đáp ứng đề nghị của một bạn tốt, tới bên cạnh em điều tra tình hình em có làm quan thanh liêm không." .
Sở Chiến không thèm để ý đem mọi chuyện tiết lộ cho bảo bối của anh nghe, anh để ý chính là suy nghĩ của bảo bối nhà anh, có thể sẽ không để ý tới anh, đây là chuyện duy nhất anh lo lắng.
Suy nghĩ ngàn vạn các loại có thể, Đường Tố Khanh cũng không nghĩ tới người đàn ông tới bên cạnh cô sẽ có mục đích như thế này, không biết tại sao, nghe thấy mục đích của người đàn ông này, cô không cảm thấy khổ sở, ngược lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng của cô, cho là nếu người đàn ông tới điều tra tình hình cô làm quan, như vậy người bạn kia của anh phải là người cấp trên của chính phủ, người như vậy cũng không thể làm chuyện trộm cắp lừa gạt mới đúng.
"Vậy anh làm cái gì? Nhà ở đâu, có còn người thân nào không?" Đường Tố Khanh tiếp tục hỏi, trong lòng có chút khẩn trương nhìn anh.
" Anh, anh lẩn vào hắc đạo, bất quá bảo bối em yên tâm, anh không có làm những chuyện xấu tùy tiện giết người phóng hỏa kia, giết người là người xấu nguy hại tính mệnh của nhân dân, nhà ở vùng ngoại ô trên núi, trước mắt không có người thân." Sở Chiến vội vàng nói, chính là lo lắng cô đối với anh có cái gì hiểu lầm, sau đó lại muốn lùi bước.
Vừa nghe lời này, Đường Tố Khanh ngây ngẩn cả người, cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới người đàn ông ở trước mắt là phần tử hắc đạo, khó trách mới vừa anh mang mình cách xa phòng bếp tốc độ nhanh như vậy, thì ra là người của hắc đạo
Chính phủ cùng hắc đạo, tổ hợp này có thể được không? Cô chưa có kiến thức chân chính về hắc đạo, chẳng qua là từ trên ti vi xem qua, hắc đạo là loại điên cuồng giết người không chớp mắt, nhìn vẻ mặt người đàn ông gấp gáp suy nghĩ để giải thích, đầu óc của cô trong nháy mắt có chút hỗn loạn.
Giết người là người xấu nguy hại đến nhân dân, vậy thì từng giết người, bất kể đối phương xấu xa ít hay nhiều, chung quy có luật pháp chế tài, lúc nào thì đến phiên anh tới động thủ, anh cũng không phải là quan toà, người đàn ông này tính tình mặc dù chánh đạo, nhưng rất cuồng ngạo, đây chính là cái nhìn trước mắt của Đường Tố Khanh đối với Sở Chiến một chút không ủng hộ.
"Giang Thiếu Hiền hiện tại đang ở đâu?" Đường Tố Khanh nghi ngờ hỏi, nghĩ thầm Giang Thiếu Hiền không phải đã bị giết rồi chứ? Nếu quả thật là như vậy, cô cùng người đàn ông ở trước mắt này rất khó ở chung một chỗ hoặc là nói căn bản không có cách nào ở chung một chỗ, Giang Thiếu Hiền đối với ông nội mà nói có ý nghĩa như thế nào cô so với ai khác cũng rõ ràng, nếu như không phải là Giang Thiếu Hiền, đoán chừng cô đã sớm mất đi ông nội mến yêu, đây chính là ân nhân cứu mạng nhà các cô.
"Hắn ở trong bang" Sở Chiến dịu dàng nói, nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ không tin, bảo đảm nói tiếp: "Hắn thật ở trong bang, trôi qua thật tốt, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, không tin hôm nào dẫn em đi xem một chút."
Sở Chiến đối với chuyện cô gái nhỏ quan tâm Giang Thiếu Hiền như vậy vô cùng không vui, nhưng bây giờ là anh đuối lý ở phía trước, chỉ có thể nhẫn nhịn, trước mắt Giang Thiếu Hiền thế nào, anh cũng không rõ ràng lắm, anh bất quá cho người mang Giang Thiếu Hiền về trong bang, về phần cuống cuồng mới vừa rồi nói, đoán chừng tìm cơ hội phải an bài người trong bang tầm bổ cho người đàn ông kia cho tốt, nếu không anh không biết giao phó cho bảo bối của anh như thế nào.
Sau đó Đường Tố Khanh lại hỏi tiếp mấy vấn đề đau khổ không liên quan, lúc này cuộc nói chuyện với nhau mới kết thúc, về phần bạn tốt của anh trong giọng nói là ai, Đường Tố Khanh rất hiểu không có hỏi, dù sao dính đến quan trường là chuyện bí mật.
Hỏi xong các vấn đề, Sở Chiến nhìn cô gái nhỏ không còn vấn đề muốn hỏi, nghĩ thầm muốn tới trước mặt bảo bối để an ủi tâm can thấp thỏm một chút, nhưng không nghĩ trực tiếp nhào một cách vô ích, cô gái nhỏ đã đứng lên đi về phòng ngủ, Sở Chiến nào chịu bỏ qua cho cô, bước nhanh đi theo cô vào phòng.
Đi tới cửa nhìn thấy vẻ mặt cô gái nhỏ vừa vào đến phòng không ngừng dọn dẹp quần áo chuẩn bị đi tắm làm cho người ta suy nghĩ, Sở Chiến lần này không thể bình tĩnh được, cô gái nhỏ của anh đang suy nghĩ gì đấy? Người có loại cảm giác chờ chết, đoán chừng nếu người khác lấy thái độ này đối với anh, thì đã sớm bị xử tử, nhưng đối tượng lại là bảo bối trong lòng anh, anh nói liên tục cô mấy câu nặng lời cũng không thể bỏ được, muốn cho cô chết? Dứt khoát trước hết giết anh cũng không sai biệt lắm.
Nhìn cô gái nhỏ cầm quần áo đi về phía phòng tắm, Sở Chiến đứng ở cửa vội vàng nói: "Bảo bối, anh thật là một người tốt, em tin tưởng anh, anh chỉ muốn ở cùng với em."
Lúc này nếu mọi người gặp Sở Chiến ở đây, đoán chừng nghe được lời này của anh chắc phải cười phun mất, như vậy một phần tử hắc đạo không có ranh giới đạo đức cuối cùng nói mình là người tốt, đây so với kẻ trộm đang trộm đồ bị người ta bắt được tại chỗ sau đó nói mình là người tốt thì không phải chuyện hài sao?