Ngày thứ tư của kỳ nghỉ mười một ngày, tôi tỉnh dậy là chạy ngay đến bệnh viện trường. Lúc đến bệnh viện thì trời mới tờ mờ sáng, nghĩ đến con chó không biết sống chết thế nào, chân tôi lại không dám chậm trễ, chầm chậm đi qua phòng làm việc của bác sĩ Trương. Cửa không khóa, tôi nhè nhẹ đẩy ra, chỉ thấy bác sĩ Trương đang nằm gục trên bàn, trên mặt vẫn treo lơ lửng một nụ cười điềm tĩnh, không biết lúc này anh ta đang hưởng thụ giấc mộng đẹp gì đây. Tôi đang định đi qua thì thấy bác sĩ Trương đột nhiên giơ tay lên, vừa vung vẩy vừa nói mớ: “Cắt xuống đi! Mang đĩa đến đựng các bộ phận!”
Tôi lập tức toát mồ hôi! Bác sĩ Trương ơi anh đang mơ cái giấc mơ biến thái gì vậy? Người có thể ngủ cạnh anh đúng là lúc nào cũng có thể ‘ra đi’ oanh liệt.
Nhìn lên trên giường bệnh, chú chó đang nằm yên tĩnh, không động đậy. Nhớ đến câu nói mớ ban nãy của bác sĩ Trương là tôi lại kinh hãi, vội vàng chạy qua đó. Quả nhiên thấy trên bụng con chó có một vết thương đã được khâu lại. Tôi tức giận lao đến chỗ bác sĩ Trương, gọi anh tỉnh dậy, lên án kịch liệt:
“Anh lấy máu con chó nhà tôi cũng đành thôi, không ngờ anh lại còn bán cả thận chó, coi mạng chó như cỏ rác! Anh trả ruột con chó nhà tôi lại ngay!”
Nghĩ đến số mệnh vi thảm của con chó, tôi lại xoay người lao đến giường bệnh, khóc thét lên. Mới hét một tiếng, con chó đã run rẩy, mở mắt. Tôi lập tức sững sờ, nghĩ thầm, chó chết cũng bị tôi hét đến mức phải vùng dậy rồi sao? Con chó quay một vòng, nhìn thấy tôi lại từ từ nhắm mắt lại. Ờm, con chó chết, còn bày ra cái thái độ nhìn-thấy-tôi-còn-chẳng-bằng-chết-đi-cho-rồi nữa chứ!
(Chó: Cô hiểu nhầm rồi, thực ra thái độ của tôi là, sau khi bác sĩ Trương chữa bệnh cho tôi xong, đúng là tôi sống không bằng chết!)
Tôi nghi ngờ hỏi bác sĩ Trương: “Anh cắt cái gì của chó nhà tôi vậy?”
“Ruột thừa!”
Aiz, hù chết tôi! Lại nghe thấy bác sĩ Trương cười tủm tỉm nói thêm hai chữ, “Vân vân.”
Vân vân cái gì? Tôi có cảm giác không ổn. Có điều, chó có ruột thừa sao?
Lúc này điện thoại của bác sĩ Trương vang lên, trong lúc anh ta nghe điện thoại, thái độ cười đùa kia dần dần biến mất, sau đó trở thành nghiên túc căng thẳng. Sau khi cúp máy, bác sĩ Trương quét mắt đã đổi lại thái độ hi hi ha ha ngày thường, sau khi ủy thác công việc cho đồng nghiệp trong bệnh viện một cách lão luyện, anh ta nói với tôi ‘Con chó này còn phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày’ rồi cầm theo đồ vội vàng rời đi.
Buổi trưa, tôi ở lại kí túc lên mạng, nhìn thấy một đoạn clip ngắn về việc nam sinh theo đuổi nữ sinh ở diễn dàn của trường, nội dung chủ yếu chính là nam sinh tìm cơ hội lên kế hoạch đụng chạm vào nữ sinh, lúc va chạm nữ sinh làm rơi sách được nam sinh nhặt lấy. Sau đó, nam sinh cố tình tạo cơ hội gặp mặt bất ngờ với nữ sinh rồi trả sách lại cho cô ấy, kế đó đưa thư tình, chơi guitar dưới tầng, tặng hoa tỏ tình, vậy là theo đuổi thành công cô nữ sinh.
Nói thật nhé, đối với một đứa con gái từ trước đến giờ chưa từng được trải nghiệm cảm giác được theo đuổi như tôi mà nói thì, phần lớn những việc mà cậu nam sinh kia làm để theo đuổi cô gái kia đều khiến tôi động lòng.
Buổi tối, tôi và Phạm Thái đến xem buổi biểu diễn ở sân vận động Thiên Tân. Buổi diễn rực rỡ sắc màu, liên tục lên đến cao trào. Nhưng đi được hơn nửa chương trình mà vẫn không thấy tiết mục của mấy người Vũ Đạo lên sân khấu. Lúc này đã là tối muộn, tôi và Phạm Thái sớm đã có suy nghĩ muốn quay về trường, nhưng lâu lâu chưa thấy Vũ Đạo bọn họ xuất hiện, lại không cam lòng quay về. Vẫn luôn mong ngóng chờ đợi, nhưng đến tận khi người dẫn chương trình thông báo buổi biểu diễn kết thúc, bọn tôi cũng không đợi được. Phạm Thái thất vọng quay về, còn tôi, mặc dù không đặc biệt đến vì tiết mục của Vũ Đạo nhưng lúc này cũng có chút cảm giác mất mát khác thường, thậm chí còn chút tức giận với việc ‘lỡ hẹn’ của Vũ Đạo.
Hơn mười hai giờ bọn tôi mới quay về trường học, bảo vệ nói theo quy định của trường thì những sinh viên quay về muộn phải để lại tên tuổi và khoa theo học. Tôi nài nỉ bảo vệ hết nước mắt mà bảo vệ vẫn thiết diện vô tư. Phạm Thái thấy không sao dàn xếp được nên mắt hạnh lại ngấn lệ, khổ sở nhìn bảo vệ, bảo vệ lập tức mềm lòng, dặn dò chúng tôi sau này phải chú ý sau đó để chúng tôi đi. Thở dài sườn sượt, tướng mạo được đãi ngộ không bình đẳng chút nào! Tôi cũng âm thầm mắng mỏ cầm thú đã cho bọn tôi leo cây, lại suýt nữa hại chúng tôi ‘thành danh’!
Ngày thứ năm của kì nghỉ mười một ngày, vừa tỉnh dậy tôi lại chạy đến bệnh viện, cũng không phải vì muốn đến thăm con chó mà là muốn làm rõ vấn đề vẫn luẩn quẩn trong tâm trí tôi tối qua, cũng chính là nguyên nhân vắng mặt trong buổi diễn tối qua. Nhưng hôm nay bác sĩ Trương lại không có ở bệnh viện, đồng nghiệp của anh ta chuyển lời, bác sĩ Trương đã mang con chó về nhà chăm sóc, bảo tôi cứ yên tâm. (Làm sao mà yên tâm nổi chứ?) Vì có chuyện nhà nên anh ta sẽ không đến bệnh viện mấy ngày.
Tôi thất thần rời khỏi bệnh viện, trong nhà bác sĩ Trương rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Vũ Đạo lại không đến buổi diễn? Lần đầu tiên tôi cực kỳ muốn biết chuyện riêng tư của người khác, nhưng tâm trạng lại rất không thoải mái.
Buổi chiều, cậu bạn thân Lưu Vũ chạy đến chỗ tôi, nói là anh trai cậu ta được phân công làm an ninh tại buổi biểu diễn của Châu XX tối nay, cậu ta biết tôi là fan của Châu XX nên đợi sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, cậu ta có thể dẫn tôi vào. Đúng là ông trời thương người hiền mà!
Buổi tối, bọn tôi thuận lợi vào được hội trường với tiếng nhạc ầm ầm, chen chúc ở lối ra. Lúc này bầu không khí đang cực kỳ nóng, người hâm mộ phấn khích đến dị thường, nhưng tôi lại không thấy mình cuồng nhiệt như trong suy nghĩ, thậm chí sự kích động và nhiệt tình cũng không bằng lần xem màn biểu diễn của ban nhạc Vũ Đạo trong ngày lễ hôm ấy. Việc này khiến bản thân tôi cũng cực kỳ bất ngờ.
Sau khi buổi diễn kết thúc, Lưu Vũ tiễn tôi đến cổng trường, lúc này tôi mới ý thức được bây giờ cũng đã quá mười hai giờ. Cứng đầu đi đến chỗ bảo vệ, bảo vệ nhìn bóng lưng đã đi xa của Lưu Vũ, rồi lại đánh giá tướng mạo của tôi, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, ông ta trách mắng:
“Tối qua vừa châm chước để cô vào rồi, hôm nay cô lại về muộn. Sinh viên như cô, nhất định phải để cho cả khoa của cô biết mới được!”
Nói xong, ông ta đưa cho tôi một tờ khai. Tôi biết có xin xỏ cũng không tác dụng nên cũng không ‘giãy chết’ nữa, nhưng nhìn vào tờ khai trống rỗng kia, tôi lại trở thành cái tên đầu tiên, cây bút lại khó khăn hạ xuống, cuối cùng tôi quyết tâm, lưu loát viết lên trên đó: Khoa hóa học, Vương Vĩ. Hình như người có cái tên này tương đối nhiều!
Bảo vệ lần đầu tiên để sinh viên ‘lưu án’ nên vẫn chưa có kinh nghiệm, ông ta cũng không bảo tôi xuất trình thẻ sinh viên để xác nhận mà cho tôi đi luôn. Quay về kí túc, tôi vội vàng nghe ngóng từ chỗ Tiểu Dư xem khoa hóa liệu thật sự có người tên là Vương Vĩ không, vốn hi vọng tốt nhất là không có nhưng Tiểu Dư lại nói, trong ấn tượng của cô nàng thì trong khoa Hóa đích thật có một người tên Vương Vĩ, có điều lại là sinh viên nam.
Bạn học à, cho mình xin lỗi nhé, ngày ngày mình sẽ cầu nguyện chuộc tội với chậu hoa cúc trên cửa sổ! Mong cậu hãy yên nghỉ!