Chạy ra khỏi phòng của bác sĩ Võ, tôi thở phào một hơi, Vũ Đạo vừa cười tủm tỉm vừa nói: “So với anh cả, có phải em thấy anh mới là người đáng để tin cậy không?”
“Anh tốt hơn anh ấy có hạn, rất hữu hạn.” Tôi chỉ chỉ vào mũi của mình.
“Xét từ độ cao cái mũi của em, em bị thương nhẹ hơn người khác rất nhiều mà! Ngoài ra, đối với con gái mà nói, thông thường ngực phải cao hơn mũi một chút thì mũi hẳn sẽ không bị thương.”
“Anh …” Khí huyết tôi sôi trào, thấy mũi hơi ngứa ngứa, Vũ Đạo thấy thế vội vàng đổi đề tài: “Lúc nãy em tìm Võ đại có chuyện gì không?”
“Em muốn hỏi anh ấy sao máy giặt không sử dụng được.”
“Nó bị hỏng lâu rồi mà.”
Tôi vừa nghe xong liền ngã phịch xuống ghế, “Chẳng lẽ em phải giặc bằng tay sao?”
Vũ Đạo nhìn đống quần áo được chất thành núi kia thì liền nhỏ giọng mắng một câu, sau đó nói: “Để anh xem có sửa được không.”
Mắt tôi phát sáng, ngoài miệng ngọt ngào nói: “Anh hai, vẫn là anh tốt nhất! Em thích anh nhất đó!”
“Thật không?” Vũ Đạo cảm thấy hứng thú hỏi tôi, “Vậy rốt cuộc em thích anh nhiều thế nào?”
Tôi bị anh ta hỏi lại, liền nhớ đến lý luận về số học và tình yêu anh ta từng nhắc đến, vì vậy vâng dạ nói: “Lớn hơn 1!”
Vũ Đạo vui vẻ cười, “Vậy cũng đủ rồi.” Sau đó đi lấy đồ để sửa máy giặt.
Vũ Đạo sửa máy giặt rất lành nghề, chẳng bao lâu đã tìm thấy chỗ bị hỏng, tôi nể phục nói: “Không ngờ anh lại giỏi việc này như vậy!”
“Anh sửa nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần vất vả sửa xong lại bị anh cả phá hỏng, cho nên anh cũng chẳng muốn sửa nữa!”
“Đúng rồi, phòng của anh cả không được gõ cửa, cũng không được không gõ cửa, rốt cuộc làm thế nào mới được?”
“Làm như anh ấy, đạp cửa đi vào, hoặc là giống như Trương Tam, đứng ở cửa gào rách họng ra là được.” Thì ra là thế, em đây lĩnh giáo….
Sau khi máy giặt được sửa xong, tôi đang định cảm ơn Vũ Đạo thì bỗng nhiên anh ta đã nhét một đống quần áo vào tay tôi, Vũ Đạo nói một cách vô lại: “Nếu máy giặt đã sửa xong, vậy anh cũng không khách sáo nữa!”
A, toàn là mấy tay trí thức biến chất mặt người dạ thú!
Giặt một lát đã đến trưa rốt cục cũng xong việc, lơ mơ đem đống quần áo còn lại bỏ vào buồng giặt. Nhưng sau khi giặt xong, tôi lại trợn tròn mắt… toàn bộ quần áo đều bị chiếc khăn cổ màu đỏ của tôi làm lem màu rồi.
Tôi sững sờ ngồi trước đống đồ màu đỏ ấy, lúc này bác sĩ Võ hai mắt phát sáng chạy đến, lấy chiếc blouse ‘trắng’ từ trong chậu ra, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Tôi bị ánh mắt khoa trương của anh ta làm cho sợ đến mức lùi về sau một bước, quanh co: “Em... đây là lần đầu tiên em giặt quần áo, em không cố ý...”
Không ngờ bác sĩ Võ bỗng nhiên ôm lấy tôi, vô cùng cảm kích, “Tiểu Dung, anh rất thích!”
Tôi gượng cười, “Thật không?”
“Ừ, đây đúng là phong cách máu dính đầy người!” Mắt bác sĩ Võ rạng rỡ tỏa sáng.
“Đây không phải là máu mũi của em, nó bị lem màu từ cái khăn cổ!” Nếu chảy máu mũi nhuộm được cả một chậu quần áo thế này thì tôi đã chết từ lâu rồi!
“Mặc kệ là nhuộm thế nào, hiệu quả đều giống nhau thôi. Cảm ơn em!”
Tôi gãi gãi đầu, “Hờ, không cần khách sáo!”
“Anh mang đi phơi đã, ngày mai còn mặc đi làm nữa!” Bác sĩ Võ vui sướng mang theo chiếc áo blouse đỏ ra ban công. Mặc đi làm ư? Tôi cầu nguyện đằng sau bóng lưng bác sĩ Võ, Thượng Đế ơi, xin người hãy tha thứ cho con! Bệnh nhân ngày mai ơi, xin mọi người tha thứ cho tôi với!
Trương Văn nghe thấy cũng chạy đến, vừa thấy bộ đồ thể thao của mình biến thành màu đỏ thì hai mắt liền đỏ lên. Anh ta tức giận trừng mắt nhìn tôi, dần dần xiết chặt nắm tay, thái độ hung hăng giống như muốn moi gan móc tim tôi ra vậy. Tuy có thể nói so với phản ứng của bác sĩ Võ, phản ứng của anh ta mới là bình thường, nhưng cũng không cần phải đau khổ đến thế chứ! Tôi cẩn thận hỏi: “Hay là, tôi đền cho anh bộ khác nhé?”
Trương Văn rống to lên: “Cô thì biết cái gì? Cô đền nổi ư?”
Nói xong, cầm bộ đồ trở về phòng, đóng cửa rầm một cái. Không biết Vũ Đạo đến từ lúc nào, anh ta đi tới giải thích: “Bộ đồ thể thao đó là quà do mối tình đầu của ậu ta tặng hồi đại hội thể dục thể thao cấp ba.”
Vũ Đạo lôi ra từ chậu cái áo khoác mặc ở nhà cũng trong tình trạng ‘hóa đỏ’ tương tự, đưa qua đưa lại trước mặt tôi, xấu xa nói: “Làm sao cho tốt bây giờ đây?”
“Hay là em cũng đền cho anh một cái nhé!”
“Được!” Vũ Đạo sảng khoái nhận lời, điều này lại khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
“Cái áo này ngày đó anh mang về từ Anh."”
Vừa nghe thấy là hàng của Anh, da đầu tôi liền tê dại. Sao anh lại không yêu nước như vậy chứ? Mặc đồ MADE IN CHINA như tôi không phải tốt hơn sao? Mặt người dạ thú, sao lại coi trọng quần áo như thế chứ!
Vũ Đạo thấy thái độ tôi lo lắng cho túi tiền thì lại thoải mái nói: “Đừng lo lắng, không đắt lắm đâu, 80 đồng thôi.”
“May quá.” Tôi vừa thả lỏng người.
Vũ Đạo lại gian trá cười, “Có điều là Bảng Anh.”
“Bảng… Anh?” Tôi thiếu chút nữa đứt hơi ngừng thở.
Anh ta cố tình tỏ ra rộng lượng: “À, em không phải lo lắng đâu, đợi đến kì nghỉ đông, em đi làm thêm rồi đền cho anh cũng được, anh chưa vội mặc đâu!”
Anh ta cầm quần áo quăng lại vào chậu, lại căn dặn: “Trước khi em đền áo cho anh thì… anh chính là chủ nợ của em, em phải nhớ kỹ đấy!”
Khổ rồi… vừa nghĩ đến 80 bảng Anh, tôi đành phải giặc tay, cố gắng giặt cho nó trắng như ban đầu, nhưng giặt cả đêm, cuối cùng, tôi chỉ có thể từ bỏ.
Buổi tối, tôi mệt mỏi nằm trên giường, xem ra muốn sống ở căn nhà đầy cầm thú này quả thực không phải dễ! Mới ngày thứ hai thôi mà đã như đấu tranh mười năm rồi ấy. Chỉ một cái khăn cổ đã làm cho Vũ Đạo trở thành chủ nợ của tôi, đau thật; còn bước vào phòng của bác sĩ Võ, thiếu chút nữa tôi đã mất nửa cái mạng, giật gân chưa; hận thù giữa tôi và Trương Văn càng tích càng sâu; còn cả Cổ Họa thâm tàng bất lộ nữa, chính là cô gái gợi cảm thần bí mà đám nam sinh toàn trường vẫn đang tìm kiếm! Xét quan hệ thân thích giữa cô ấy và tôi, cô ấy luôn là một khán giả luôn hiểu rõ mọi chuyện nhưng chẳng bao giờ nói ra. Những câu nói đầy ẩn ý có thể đếm trên đầu ngón tay của cô ấy lúc này tôi đã có thể hiểu được. Nhưng người con trai có thể khiến cô ấy thích sẽ là ai nhỉ? Khi cô ấy nói mình đã có người thích, vì sao lại nhìn thẳng vào bác sĩ Võ chứ?
(Ghi chú: Từ lúc đó, tôi không vào phòng của bác sĩ Võ nữa. Ngoài ra, mấy đêm liên tiếp tôi đều mơ thấy mình ôm bàng quang của lợn, sau đó dần dần tôi lại quan tâm đến hệ tiết niệu của người khác, cuối cùng luận văn thạc sĩ của tôi nghiên cứu về phương pháp dùng laser để cấy ghép và cắt bỏ tuyến tiền liệt! Sau khi tốt nghiệp nhiều năm, tôi vẫn không bỏ được tật xấu này, lúc nhìn thấy đàn ông mặt đỏ bừng bùng vì chuyện nào đó là tôi liền lo lắng không biết bọn họ có bị nghẹn đến mức bị viêm tuyến tiền liệt hay viêm bàng quang không, vì vậy lại sẽ theo thói quen lao đến khuyên họ cắt phéng nó đi! )