Hai ba ngày liền ở nhà, không suy nghĩ gì đến chuyện học tập theo yêu cầu của bác sĩ Võ, ngoài việc nói chuyện phiếm với Võ mẹ thì tôi chỉ ngồi xem phim cạnh bác sĩ Võ, hội chứng lo lắng trước khi thi cuối cùng cũng giảm bớt. Nhưng mà Vũ Đạo mấy ngày nay đi về đều không thèm nói chuyện với tôi, cơm lại do Trương Văn làm.
Tối đó, tôi hỏi bác sĩ Võ: "Ngày nào em cũng xem TV như thế, nếu không học sợ là không qua nổi kỳ thi đâu!"
Bác sĩ Võ thong thả nói: "Anh chỉ phụ trách chữa bệnh, không lo về chuyện thi cử của em." Một câu này của bác sĩ Võ gần như làm cho tôi phát điên, vành mắt tôi đỏ lên, "Em phải làm sao giờ?"
Bác sĩ Võ vừa thấy tôi muốn khóc, liền ngăn lại: "Chờ một chút!"
"Chờ cái gì?"
"Một... Hai..." Bác sĩ Võ vừa đếm vừa hít sâu, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: "Được rồi, giờ em có thể bắt đầu khóc!"
"..." Tôi không nói gì, lại nghe anh ta giải thích: "Lần trước em đột nhiên khóc làm anh trở tay không kịp, lần này anh đã chuẩn bị tinh thần thật tốt rồi." Anh ta cố ý ngồi ngay ngắn lại, chính thức tuyên bố: "Em cứ khóc đi!"
Nước mắt của tôi cũng đã bị anh ta làm cho mất sạch, tôi buồn rầu nói: "Em sẽ rớt kì thi này thôi!"
Bác sĩ Võ tự tin tràn đầy nói: "Được rồi, vậy để anh dạy kèm cho em một chút là được." Tôi vội vàng mang bài tập đến, tìm một bài tôi không hiểu hỏi anh ấy.
Bác sĩ Võ xem xong đề bài, hỏi tôi: "Vì sao em không chọn A?"
Tôi nheo mắt đáp, "Bởi vì A rõ ràng không đúng."
Bác sĩ Võ lại hỏi: "Vậy tại sao không chọn B?" Tôi không biết, đành phải lắc đầu, vì vậy anh tiếp tục nói: "Đúng rồi, bởi vì B không đúng!" Này, tôi chỉ là lắc đầu vì tôi không hiểu thôi, sao B lại sai chứ?
"Thế vì sao không chọn C?" Bác sĩ Võ dừng lại một chút, lập tức tự trả lời: "Bởi vì C cũng không đúng!" anh cười với tôi, nói: "Giờ em biết chọn câu nào chưa. Nên chọn câu D!"
Tôi đờ đẫn mặt mày, bác sĩ Võ lại tự đắc vui vẻ nói: "Tốt, câu tiếp theo."
Tôi mếu miệng, hét một tiếng ‘a’ thật lớn, lại sắp bị anh ta bức phát khóc rồi. Bác sĩ Võ thấy thế, lo lắng nói: "Đừng nóng vội! Em không biết à, Võ Nhị rất hiểu về cuộc thi này, lúc học đại học nó không đến lớp nhưng lúc nào cũng đứng trong top đầu, bảo nó rút cho em trọng tâm của bài học, chắc chắn em sẽ qua, hơn nữa nó còn là giáo viên một môn em học nữa mà, đừng sợ, đừng sợ!"
"Anh cả, không phải anh là tiến sĩ sao? Lẽ ra anh còn phải giỏi hơn anh hai mới đúng chứ!"
"Đúng là anh là tiến sĩ, vấn đề là ở chỗ thành tích của anh lúc nào cũng là 60 vừa đủ qua thôi." Bác sĩ Võ than thở buông tay.
"Sao có thể như thế?"
"Thầy cô vừa nghĩ đến chuyện nếu anh rớt, bọn họ sẽ phải gặp anh một năm nữa nên cho anh 60 điểm. Cứ như vậy, anh học lên đến tiến sĩ!" Không phải chứ ~ hóa ra tiến sĩ như anh không phải vì học lên tiến sĩ rồi trở nên biến thái, mà vì anh biến thái nên mới trở thành tiến sĩ sao!
Tuy rằng biết rõ Vũ Đạo mấy ngày nay tính tình không được tốt lắm, nhưng đành phải để bác sĩ Võ dẫn tôi đi tìm anh ta. Lúc bước vào phòng Vũ Đạo, anh ta đang viết gì đó, bác sĩ Võ đưa mắt thăm dò, trêu chọc nói: "Tâm tình không tốt à, Võ Nhị!" Sau đó giả vờ quay đầu lại, nhỏ giọng nói với tôi: "Mỗi lần tâm trạng không tốt nó đều viết nhạc!"
Vũ Đạo đem nhạc phổ cất đi, phản bác lại bác sĩ Võ: "Dù sao so với người tâm trạng tốt hay không tốt đều muốn tìm người đánh nhau, thế này còn tốt hơn nhiều."
"Võ Nhị à, lo mà cảm ơn anh đi, chuyện tốt đã đến rồi đây, anh mang cho cậu một công việc tốt đẹp, dạy kèm cho Tiểu Dung một chút đi!" Bác sĩ Võ kéo tôi từ phía sau ra.
Vũ Đạo nhíu mắt, nghiêng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, giả vờ khó xử, "Nhưng mà em là thầy hướng dẫn lớp em ấy, không ổn lắm đâu."
"Liên quan gì chứ, lúc ba còn sống, anh đi học môn của ông ấy, còn không phải về nhà vẫn lấy trộm bài ra sửa à." Bác sĩ Võ chẳng hề để ý nói.
“Cả thế giới có một người như anh là đủ lắm rồi!" Vũ Đạo ra vẻ khinh thường hành động của bác sĩ Võ. Tôi gật đầu không ngừng, hoàn toàn đồng ý với câu nói này của Vũ Đạo!
"Nhưng mà..." Bác sĩ Võ cười gian xảo, cố ý dừng lại, làm bộ nghiêm túc tự hỏi, "Nếu như em ấy không qua được kỳ thi này, học lại là chuyện nhỏ, nếu bị chậm một hai năm mà nói thì..."
"Đúng vậy, cuộc đời của em sẽ bị hủy hoại mất!" Tôi vội vàng tiếp lời bác sĩ Võ.
Vũ Đạo không thèm nói nữa, cứ như đang ngậm bồ hòn, sau đó miễn cưỡng đồng ý. Tôi liền nói tiếng cảm ơn, bác sĩ Võ lại bảo: "Không cần cảm ơn nó đâu, nó chỉ suy nghĩ cho bản thân mình thôi mà!" Nói xong, liền đóng cửa lại rồi đi.
Vũ Đạo suy nghĩ cho bản thân anh ư? Tại sao? Xem ra để hiểu được lời nói của bác sĩ Võ thì đạo hạnh của tôi vẫn còn thấp!
Vũ Đạo tối đó quyết định xem qua sách vở của tôi trước, anh ta hỏi mấy vấn đề mình nghĩ là đơn giản, nhưng tôi lại không trả lời được câu nào. Vũ Đạo cau mày, khó hiểu hỏi: "Anh nói này bạn học Vưu Dung, bài anh dạy rốt cuộc em có nghe gì không vậy?"
Tôi gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nghe thì có nghe, nhưng em không hiểu lắm."
Vũ Đạo một tay nâng cằm, tay còn lại chỉa vào đầu tôi, hỏi: "Vậy lúc đi học, đầu óc của em suy nghĩ về việc gì thế? Khó tập trung như vậy sao?"
"A..." Tôi vừa nghĩ, "Cái này không thể trách em được, bởi vì anh đẹp trai quá nên em rất khó tập trung."
"Ừ." Vũ Đạo đồng ý, gật đầu, "Nếu như là lý do này thì vẫn còn tha thứ được." trên mặt Vũ Đạo lộ ra nụ cười đã lâu không thấy. Da mặt của anh ta cũng dày thật!
Vũ Đạo bảo tôi về chuẩn bị lại sách vở của học kỳ này, ngày mai anh sẽ giảng bài lại cho tôi. Tôi "vâng" một tiếng, đứng dậy liền đi. Anh gọi ngược tôi lại: "Không phải dạy kèm em học thì em không có gì để nói với anh sao?”
"Nói gì cơ?" Tôi không ngờ Vũ Đạo sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt ngẩn ra.
Sắc mặt Vũ Đạo bắt đầu âm u, anh hít sâu một hơi, "Tôi nghe mẹ chúng ta nói, em thích ăn cua xào cay với thịt dê xào tương, nhưng hôm đó em lại không động vào gì cả."
Còn nhớ chuyện mấy hôm trước ư? A? Anh cố ý tìm mẹ để hỏi món ăn tôi thích? Nghĩ đến đó, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, thế nên tôi nói luôn chuyện vì hiểu lầm bác sĩ Võ khóc mà đã uống cả nồi canh thuốc, cuối cùng còn không quên nịnh bợ: "Món anh làm ăn rất ngon, chỉ là ngày đó em no quá, chỉ có thể nhìn mà thèm, lại ăn không nổi." Tôi vô cùng tiếc hận.
"Thế có còn muốn ăn không?" khóe miệng Vũ Đạo khẽ nhếch, xem ra tâm tình đã thay đổi.
"Muốn ăn!"
"Ngày mai anh làm cho em, nhưng mà, em phải làm phụ!"
"Lại có có lộc ăn rồi!" Tôi vừa muốn hoan hô, lập tức có chút bất an, cảnh giác hỏi: "Sao tự nhiên anh tốt với em vậy? Có phải có âm mưu gì đây không?"
"Bỗng nhiên ư?"
"Có chút chút."
"Vậy thì không nên tốt với em như thế."
"Đừng..." Tôi rất sợ Vũ Đạo đổi ý, "Cứ để tình yêu đến bất ngờ mãnh liệt hơn nữa đi! Em hoàn toàn không phản đối. Hơn nữa, không phải em đang bị hội chứng hoảng sợ trước kỳ thi sao? Phải ăn nhiều đồ chua cay một chút mới tốt."
Vũ Đạo lẩm bẩm điều gì đó, tôi không nghe được. Hỏi, anh lại phủ nhận, nói không có gì.
Tôi vô cùng vui vẻ quay lại phòng của mình, nghiêm túc sửa soạn lại sách vở mà Vũ Đạo giao cho. Sau khi tắm rửa thoải mái, tôi leo lên giường, nghĩ đến việc những món ăn đó thì ra là do Vũ Đạo cố ý làm cho mình, tôi sung sướng đấm mấy cái lên giường, áp mặt vào chăn hít sâu mấy hơi, cảm thấy hương vị ngọt ngào đến say lòng người...
( Ghi chú: Vài năm sau, tôi cũng không nghĩ mình lại trở thành tiến sĩ, trở thành loại người thứ ba, không phải nam, nữ - mà là "Nữ tiến sĩ"! Ngày tốt nghiệp tiến sĩ, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt ưu sầu của những thầy cô giáo kia, lúc đó tôi liền nghi ngờ, không phải tôi học lên đến tiến sĩ cũng vì cùng một nguyên nhân với bác sĩ Võ đấy chứ? )