“Tôi không bị Bùi Mạc Thần làm tổn thương, mà là tôi bị anh làm tổn thương, tôi chưa gặp người đàn ông nào tốt, một mình tôi sống rất tốt.”
Nhạc Tiếu Nhi cắn một miếng bánh xèo, hai má đầy đặn.
Quý Tử Uyên vừa nhìn đã lo lắng vô cùng, “Tôi có thể đi tìm bác sĩ tâm lý cho cô.”
“Sao anh lại tìm bác sĩ tâm lý?” Nhạc Tiếu Nhi chế nhạo, “Chữa khỏi rồi, cho anh chơi đùa?”
“Chuyện này… mọi người đều có thể vui vẻ đúng không?” Quý Tử Uyên ngập ngừng hỏi: “Cô không muốn sinh con sao?”
“Sao phải sinh con, mười tháng mang thai, đứa nhỏ còn ầm ĩ cần dỗ dành, chỉ có một mình tôi chịu khổ sao?” Nhạc Tiếu Nhi nói xong, đột nhiên cụp mắt xuống, “Hơn nữa sinh con có phải là chuyện gì tốt. Tôi là nhân vật công chúng, có nhiều tin đồn với anh, sau khi sinh con sẽ bị bàn tán, sẽ ảnh hưởng tới con”.
“Cô với tôi sẽ không bao giờ có ai dám nghị luận.”
“Với anh?” Nhạc Tiếu Nhi gần như trợn tròn mắt, “Tôi điên rồi sao?.”
“…”
Chà, chủ đề đã trở lại vị trí ban đầu.
Quý Tử Uyên nói: “Tôi sẽ tìm bác sĩ tâm lý cho cô, tôi sẽ trả tiền, dù sao tôi cũng sẽ tìm người tốt nhất, nếu cô trở nên như thế này, là do lỗi của tôi, tôi chịu trách nhiệm.”
Nhạc Tiếu Nhi “rầm” một tiếng để ly sữa xuống, sự thiếu kiên nhẫn trong mắt đã lên đến cực điểm, “Tôi nói không rõ ràng sao, tôi không thích chuyện giữa nam và nữ, anh thích thì tự mình đi, tại sao anh lại ép tôi đi, hoa mỹ thì nói là bệnh của tôi là trách nhiệm của anh, nói trắng ra, anh muốn tôi cùng anh lên giường, Quý Tử Uyên, đối diện với anh chả lẽ tôi còn không có tư cách từ chối sao? ”
Đôi mắt của người phụ nữ đầy tức giận.
Quý Tử Uyên cũng có chút khó chịu, “Nguyễn Nhan, cô không biết tốt xấu gì, tôi là bác sĩ, trốn tránh bác sĩ cũng không phải chuyện tốt.”
“Tôi có gì bệnh, trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ cả đời độc thân, nhất định phải tìm một người đàn ông sao?” Nhạc Tiếu Nhi hít sâu một hơi, “Quý Tử Uyên, tôi nói cho anh biết, anh dẹp cái suy nghĩ kia đi, anh với tôi là chuyện không thể, vĩnh viễn cũng không thể. ”
Anh làm cho cô cũng không có tâm trạng ăn sáng, “Muốn anh cứ ỳ ra không chịu rời khỏi đây, tôi cũng không có cách, tôi còn phải đi làm, anh cứ từ từ ăn đi.”
Cô nói xong liền lên lầu thay quần áo.
Quý Tử Uyên nhìn theo bóng lưng của cô.
Tức cái lồng ngực, chết tiệt thật tức cái lồng ngực.
Lần đầu tiên sau khi chia tay với Nhạc Tiếu Nhi, anh muốn có một mối quan hệ tốt đẹp.
Hóa ra lại là một viên đá.
Làm cho một viên đá phản ứng?
Quý Tử Uyên thừa nhận mình chưa đủ khả năng.
Chán nản, anh ăn sáng rồi bỏ đi.
Bị người khác chán ghét như vậy, anh cũng muốn giữ thể diện.
Anh chỉ là không hiểu tại sao chuyện nam nữ hoan ái tốt đẹp như vậy mà Nguyễn Nhan lại chán ghét.
Chẳng lẽ lúc trước kĩ năng của Bùi Mạc Thần không tốt, đã để lại bóng ma tâm lý cho cô?
Nói không chừng là có khả năng thật.
…
Bùi Mạc Thần đang làm việc trong khách sạn đột nhiên hắt hơi một cái.
Chết tiệt, ai đang nghĩ về anh ta.
Có thể là Nguyễn Nhan.
Bùi Mạc Thần lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Nhan, “Nguyễn Nhan, cùng nhau ăn cơm đi, anh nhớ em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!