“Anh đồng ý?” Quý Tử Uyên siết chặt ly rượu.
“Tôi nhất định phải đồng ý.” Hoắc Anh Tuấn một tay chống trán, khóe miệng vô lực lẩm bẩm, “Tôi dám không đồng ý, Tuyết Nhu nhất định sẽ đem bọn trẻ rời đi ngay lập tức.”
“Cô ấy cùng Nguyễn Nhan quan hệ tốt như vậy sao?” Quý Tử Uyên tự hỏi.
“Vô cùng tốt.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, “Cũng lạ, cô ấy và Nguyễn Nhan quen nhau chưa lâu, nhưng chúng ta ở biệt thự Hoắc Thị nhiều phòng, Nguyễn Nhan sống trong một năm hoặc một năm rưỡi cũng không sao. ”
Quý Tử Uyên nhấp một ngụm rượu.
Hắn đối với Nguyễn Nhan đáng ghét như vậy sao?
Thậm chí thà ăn nhờ ở đậu trong biệt thự Hoắc Thị còn hơn quay về biệt thự.
“Mà này, anh không cảm thấy xấu hổ vì anh đang làm loạn trong khu dân cư của người khác sao?” Hoắc Anh Tuấn tặc lưỡi nói, “Tôi không thể làm loại chuyện như vậy.”
“Xấu hổ?” Quý Tử Uyên vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của hắn, “Tôi có sao?”
Hoắc Anh Tuấn: “…”
Thôi đi, anh thật sự là không so sánh được.
“Tùy anh thích.” Hoắc Anh Tuấn nâng ly lên, sờ sờ, “Nguyễn Nhan không sống ở đó nữa, ngày nào anh cũng có thể ầm ĩ, sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy.”
Quý Tử Uyên nhếch môi khoác vai anh, “Vậy mở cửa sau cho tôi, để tôi chuyển đến biệt thự Hoắc Thị.”
Hoắc Anh Tuấn mở to đôi mắt đen láy, “Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Đùa thôi, tôi sẽ không làm cho anh khó xử, kẻo lại bị Khương Tuyết Nhu đuổi ra khỏi giường.”
Quý Tử Uyên cười uống một hớp trong ly, cổ họng đau nhói, “Quên đi, tôi sẽ không quấy rầy Nguyễn Nhan nữa.”
“Anh nghĩ thông suốt rồi, không báo thù nữa sao?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc.
“Hôm nay tôi báo thù cô ấy, ngày mai cô ấy lại báo thù tôi, oan oan tương báo đến bao giờ.” Quý Tử Uyên trầm giọng lắc đầu.
Anh không thể nói cho Hoắc Anh Tuấn biết rằng Nguyễn Nhan bị bệnh thần kinh, loại bệnh bài xích đàn ông.
Vấn đề là Nguyễn Nhan không chịu chữa trị.
Ngay cả khi anh ta có được cô ấy, lăn lộn trên giường với một tảng đá mỗi ngày thì có ích gì.
Anh thật sự cho cô ấy uống thuốc mỗi ngày để ngủ với anh ấy sao?
Và đúng như những gì Liễu bác sĩ đã nói, Nguyễn Nhan có thể còn bị tổn thương nặng nề hơn, nếu cô ấy lấy dao đâm anh vào ban đêm thì sao.
Không đùa được, sự to gan của Nguyễn Nhan, cô ấy có thể làm ra được.
Giữa anh và Nguyễn Nhan luôn có một Nhạc Tiếu Nhi.
“Anh dường như không phải là người tốt bụng như vậy.” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, “Anh không phá hủy thứ mà anh không chiếm được sao?”
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy … không có ý nghĩa.”
Anh chưa bao giờ quấy rầy một người phụ nữ một cách trơ trẽn như vậy.
Nhưng Nguyễn Nhan có vẻ không thích anh lắm.
Anh cũng muốn thể diện.
“Vậy thì tốt.” Hoắc Anh Tuấn cũng thở phào nhẹ nhõm, “Không phải là phụ nữ thôi sao, anh là đàn ông lại đào hoa, chắc sẽ không vì một bông hoa mà từ bot cả rừng ho chứ?.”
“Lúc trước anh không nói như vậy, anh luôn nói với tôi tìm người phụ nữ anh yêu và sinh con thật tuyệt vời.” Quý Tử Uyên tức giận nói, “Anh cũng khuyên tôi nên an phận sớm hơn.”
“Đúng rồi, vấn đề là anh không phải là tôi, anh không tin vào tình yêu,” Hoắc Anh Tuấn sắc bén nói, “Nên không cần đâu, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, anh như vậy là được rồi. Trước giờ ai cũng lấy thứ mình muốn, đều là cam tâm tình nguyện, không được ép những người không muốn, điều này không được, nếu gặp phải một đối thủ đáng gờm như Nguyễn Nhan thì sẽ tự huỷ thanh danh và công ty của mình, cần gì phải vậy, đúng không?.”
“… anh nói đúng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!