“Ừm, tôi đang xem phim trước đây của Nguyễn Nhan.” Quý Tử Uyên trầm giọng nói.
Đỗ Tuyên: “…”
Cmn.
Quý Tổng sợ là bị Nguyễn Nhan ngược thê thảm nên trúng kịch độc rồi.
“Trả lời câu hỏi của tôi.” Quý Tử Uyên càng thêm sốt ruột.
Đỗ Tuyên gãi gãi sau đầu, “Tôi nhớ … không có giáo viên nào phụ đạo cho cô ấy hết, trước khi đóng bộ phim truyền hình đó, Nguyễn Nhan chia tay với Bùi Mạc Thần, rồi tự sát và ở trong bệnh viện một thời gian. Lúc đó, kịch bản phim ‘Thượng tiên’ đã có trong tay, tôi không nghĩ đến Nguyễn Nhan, cô ấy không thể vào vai một nhân vật vừa yêu vừa hận tâm lý phức tạp, thậm chí điên khùng như thế, nhưng là cô ấy tự mình tìm đến đạo diễn, diễn thử một phân đoạn, đạo diễn cho rằng cô ấy diễn rất tốt, và quyết định ngay tại chỗ. ”
“Vậy sau khi tự sát, kỹ năng diễn xuất của cô ấy tiến bộ nhảy vọt?” Quý Tử Uyên sắc bén hỏi.
Không biết có phải là Đỗ Tuyên ảo giác hay không.
Tôi luôn cảm thấy Quý Tử Uyên bây giờ rất nghiêm túc, không biết tại sao, ngay cả hô hấp cũng nặng nề hơn.
Chẳng lẽ là … thiếu phụ nữ?🤣🤣
“Gần như là thế.” Đỗ Tuyên nói, “Tôi cũng đặc biệt hỏi Nguyễn Nhan cô ấy học kỹ năng diễn xuất như thế nào. Cô ấy nói rằng tự tử một lần sống lại một lần. Trước đây chưa từng trải qua nên không hiểu loại yêu hận đó. Sau đó thất tình nên mới hiểu. Tôi nghĩ điều đó thật có lý. Đây có phải là trải nghiệm mới có cảm xúc thật mới có thể diễn nhập vai được.”
“Nhưng những nhân vật cô ấy đóng sau này có tính cách khác nhau, và tôi nghĩ cô ấy diễn chúng rất tốt.”
Quý Tử Uyên nhíu mày, “Đây nên là vấn đề kỹ năng diễn xuất tăng đột biến.”
“Ồ, có lẽ cô ấy đã diễn quá nhiều rồi, mỗi lần lại có sự hướng dẫn của đạo diễn trên phim trường thì kỹ năng diễn xuất của cô ấy cũng sẽ tốt dần lên.” Đỗ Tuyên thắc mắc, “Quý Tổng, sao anh luôn bận tâm đến kỹ năng diễn xuất của Nguyễn Nhan, anh muốn tìm sơ hở trong chuyện này để làm phiền cô ấy và hủy hoại danh tiếng của cô ấy? ”
“…”
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Tử Uyên bỗng nhiên ảm đạm xuống, “Anh nghĩ nhiều quá, là ông chủ của Nguyễn Nhan, anh cảm thấy được sau khi cô ấy tự sát, tỉnh lại có phải giống như một người khác?.”
“Ồ, là tự tử đó, hẳn là đã từng rất tổn thương. Tính cách của cô ấy chắc hẳn đã thay đổi nhiều. Ai chả như vậy?”
Quý Tử Uyên: “…”
Anh không muốn nói chuyện với tên ngốc này nữa.
Quý Tử Uyên tìm số của Triệu Hồng và bấm vào.
Triệu Hồng là người đại diện của Nguyễn Nhan, nhất định biết rõ hơn Đỗ Tuyên.
“Quý tổng….” Triệu Hồng cũng đang ngủ, bị cuộc điện thoại quấy rầy, vẫn là nhịn không được tức giận.
“Tôi muốn hỏi cô một số câu về Nguyễn Nhan.” Quý Tử Uyên nói thẳng, “Sau khi Nguyễn Nhan tự sát và tỉnh lại, với tư cách là trợ lý riêng của cô ấy, cô có nhận thấy cô ấy có thay đổi gì không.”
Triệu Hồng sững sờ, “Sao tự nhiên anh lại hỏi cái này ….”
“Nghĩ đi.” Quý Tử Uyên ngắt lời cô, “Chẳng hạn như thay đổi tính tình, sở thích thay đổi, khẩu vị ăn uống đều thay đổi.”
Triệu Hồng sững sờ, một lúc sau mới nói: “Khi Nguyễn Nhan tỉnh lại, tính tình quả nhiên khác hẳn, trước kia giản dị dễ thương, không có tâm kế như con cừu nhỏ, nhưng về sau trở nên rất lạnh lùng, không thích cười, người thường lạnh lùng ảm đạm, tôi lúc đó có chút sợ hãi, trước kia tôi còn dám giáo huấn cô ấy, nhưng về sau cô ấy liếc mắt một cái, tôi liền không dám nói quá nhiều. ”