“Còn em, người cũng được Roger đưa đi huấn luyện đặc biệt, kỹ năng diễn xuất của em sao mà kém được chứ?”
Quý Tử Uyên thở dài một hơi, “Là bởi vì chuyện này tôi mới có suy đoán như vậy. Lời nói của Triệu Hồng càng làm cho tôi chắc chắn em là Nhạc Tiếu Nhi.”
“Đoán rất đặc sắc, nhưng tiếc là anh đã đoán sai.”
Nhạc Tiếu Nhi giễu cợt, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng trở nên không kiên nhẫn, “Tôi khuyên anh nên đi kiểm tra não.”
Quý Tử Uyên nâng đôi mắt hai mí thanh tú xinh đẹp lên, đôi mắt đen như mực, “Thật ra lúc em bắt cóc Nhạc Hạ Thu, lẽ ra tôi phải nhận ra có gì đó không ổn, nhưng suy đoán như vậy cũng quá khó tin, tôi còn nhớ khi đến hiện trường ngày hôm đó, em như phát điên, giống như không giết được Nhạc Hạ Thu thì chết không nhắm mắt vậy, ngày đó Lâm Minh Kiều cũng ở đó, cô ấy và Nhạc Tiếu Nhi cũng là bạn bè tốt, nhưng cũng không phản ứng cực đoan giống như em, đúng không? ”
“Còn Khương Tuyết Nhu, cô ấy cũng là bạn của Nhạc Tiếu Nhi, nhưng chỉ có một mình em không giống họ, phản ứng của em như gặp phải kẻ thù giết cha của chính mình.”
“Đúng vậy, Nguyễn Nhan và Nhạc Tiếu Nhi quen nhau từ nhỏ, nhưng sau khi Nhạc Tiếu Nhi tới đây, thật ra hai người cũng không có tiếp xúc với nhau nhiều. Mối quan hệ của hai người thật sự sâu đậm như vậy sao? Có thể vì một người bạn mười năm không gặp nhau mà giết người trả thù, hủy đi nửa đời sau của mình, ngay cả mẹ đẻ ở quê cũng không lo báo hiếu ơn dưỡng dục. ”
“Hơn nữa, khi em lần đầu tiên nhìn thấy tôi, trong mắt em có hận ý cùng chán ghét.”
“Tiếu Nhi, đừng che giấu bản thân nữa, em là Nhạc Tiếu Nhi, cho nên em mới hận Nhạc Hạ Thu đến vậy, thậm chí ngày Nhạc Hạ Thu bị kết án tử, em đã khóc.”
“Em cũng đã dời mộ Nhạc Hoàng Bách và Sầm Gia Hân vì họ là cha mẹ ruột của em.”
“Hơn nữa, lần trước chúng ta ăn cơm ở nhà hàng Tây, em gọi sườn cừu với nấm, cá tiến vua xông khói, bánh pudding gan ngỗng, và em đã chế nhạo tôi rằng, tôi không nhớ gì cả, đó là lần đầu tiên chúng ta đến nhà hàng Tây hẹn hò, tôi đã chọn những thứ này cho em, chỉ là lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện trước đây. ”
“Sẽ không có nhiều sự trùng hợp đến mức không ai biết được tôi đã ăn gì khi ở bên em, ngoại trừ ký ức của hai chúng ta.”
Quý Tử Uyên nói xong, ánh mắt đã đỏ rực, “Em là Nhạc Tiếu Nhi, tôi chắc chắn, nếu tôi đoán không lầm, Khương Tuyết Nhu hẳn là đã biết, nếu không cô ấy đã không giao tập đoàn Nhạc thị cho em. ”
“…”
Nhạc Tiếu Nhi đột nhiên im lặng.
Chỉ là không biết phải nói gì.
Cứ tưởng Quý Tử Uyên sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng làm sao anh ta biết được.
Đối với cô ấy, đã chẳng có nghĩa lý gì cả.
Nhạc Tiếu Nhi không có gia đình, ba người bạn thân nhất của cô là Khương Tuyết Nhu, Lâm Minh Kiều, Chu Minh Lễ đều biết, những chuyện còn lại đối với cô đều không quan trọng.
Sống là Nguyễn Nhan, hay sống là Nhạc Tiếu Nhi, cũng không có gì khác biệt lắm.
“Nếu em không thừa nhận, vậy tôi đi gặp Khương Tuyết Nhu và Lâm Minh Kiều.”
Quý Tử Uyên nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tĩnh mịch, “Tiếu Nhi, tôi luôn cảm thấy tội lỗi về cái chết của em. Nếu em vẫn còn sống, tôi muốn nói với em một điều … Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi. …”
Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, cả gân cốt đều nổi lên.
Nhạc Tiếu Nhi giật mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!