Nhạc Tiếu Nhi đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ căm hận, “Tôi sống sót đến thế này, tôi chỉ muốn báo thù, nhưng còn anh, anh đã làm gì tôi?”
Cuối cùng thì cô cũng thừa nhận.
Quý Tử Uyên cảm thấy trái tim vốn căng thẳng cuối cùng cũng rơi trở lại chỗ cũ.
Anh đoán đúng, cô là Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Tiếu Nhi không có biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng khi những lời chất vấn cuối cùng của cô vang lên, Quý Tử Uyên tái mặt.
Anh đã làm gì?
Anh cho rằng cô là Nguyễn Nhan, đe doạ cô, cưỡng bức cô, chà đạp cô hết lần này tới lần khác, làm nhục cô, hy sinh cô vì lợi ích của mình.
Quý Tử Uyên chợt hiểu ra, tất cả tội lỗi của đời mình đều đổ lên đầu Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Tiếu Nhi nói: “Tôi đã muốn chết với Nhạc Hạ Thu, nhưng anh hết lần này đến lần khác uy hiếp tôi bắt cóc Nhạc Hạ Thu, Quý Tử Uyên, anh biết tôi đang nghĩ gì không?”
“Buồn nôn?” Quý Tử Uyên khó khăn nói ra hai chữ.
“Đúng, buồn nôn.”
Nhạc Tiếu Nhi tức giận nói: “Tuy rằng tôi không nói cho anh biết, tôi là Nhạc Tiếu Nhi, nhưng tôi cũng là bạn từ nhỏ của Nhạc Tiếu Nhi, anh cho rằng anh không hổ thẹn với Nhạc Tiếu Nhi, anh nói ánh mắt của tôi giống Nhạc Tiếu Nhi, nhưng anh thì sao, anh đã đối xử với bạn của cô ấy như thế nào, anh cưỡng bức cô ấy, thậm chí coi cô ấy như một con rối, anh ít nhất còn có giao dịch sòng phẳng với những người phụ nữ khác, nhưng tôi, như một cái giẻ rách đã qua sử dụng, muốn vứt bỏ liền tuỳ tiện vứt bỏ, muốn giẫm đạp liền tuỳ tiện giẫm đạp, Quý Tử Uyên, tôi lần đầu tiên dùng thân phận của Nguyễn Nhan để nhìn rõ bộ mặt của anh, thật ghê tởm và bẩn thỉu. ”
Quý Tử Uyên không biết nói gì.
Chỉ là thân hình cao lớn đang run rẩy.
Đã từng, Quý Tử Uyên không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm.
Ngay cả khi anh phải ngồi tù ba tháng.
Quý Tử Uyên cũng không hối hận.
Nguyễn Nhan lúc đó khiến anh rất phục, Nguyễn Nhan sau khi ra tù lại khiến anh muốn chinh phục.
Bây giờ Nguyễn Nhan … à không, cô ấy đã trở thành Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Tiếu Nhi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, tức giận toàn thân run lên, “Tôi hối hận rồi, Quý Tử Uyên, tôi hối hận vì sao lúc đầu lại yêu anh, yêu nhầm người, yêu phải cặn bã, rác rưởi. ”
“Tôi có thể chấp nhận sự đa tình và lăng nhăng của anh, điều đó không quan trọng, là do tôi không đủ tốt, là do tôi không thể khiến anh hồi tâm, là do tôi mơ tưởng, nhưng trong khoảng thời gian đó, anh đã làm gì khiến tôi cảm thấy mình thật mù quáng, người mà tôi từng yêu là một con quỷ không có điểm giới hạn. ”
“Tôi nhớ lúc trước tôi có hỏi anh một câu, ngủ với bạn Nhạc Tiếu Nhi, anh có thấy áy náy không, có phải không cảm thấy khó chịu không, có thể anh sẽ không, đối đàn ông, phụ nữ chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Nhạc Tiếu Nhi chế nhạo.
Quý Tử Uyên sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Các cơ quan nội tạng vừa trở lại bình thường thì lại co giật và gần như ngạt thở.
Anh cảm thấy mặt mình bị lời nói của Nhạc Tiếu Nhi vả hết lần này đến lần khác.
Đúng vậy.
Tại sao lúc trước anh ấy lại làm như vậy.
Tại sao anh phải ép buộc cô?
Trên thế giới này thiếu phụ nữ sao?
Lúc đó anh ấy có bị điên không?
“Tiếu Nhi, như tôi đã nói, lúc đó…… Tôi nghĩ ánh mắt của em rất giống với… em, tôi không kiềm chế được ….”
Quý Tử Uyên run rẩy tháo kính xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn ngơ ngác, “Thì ra là cảm giác của tôi đúng, nếu như không phải em từ trên người của Nguyễn Nhan tỉnh lại, tôi đã không có chút nào hứng thú với Nguyễn Nhan, từ đầu đến cuối, chính là em hấp dẫn tôi. ”
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!