Nhạc Tiếu Nhi nói: “Những ngày đó, cho dù không có anh, cũng đã có Hoắc Anh Tuấn tìm luật sư, hoặc là Tống Dung Đức tìm luật sư. Ba người các anh đều bị mờ mắt, ai tìm luật sư đều có thể tống tôi vào tù. ”
“Nói cách khác, không có Hoắc Anh Tuấn, Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên, thì cũng sẽ có những người đàn ông khác, cô ta sẽ tìm người tống tôi vào ngục, nhưng có lẽ Nhạc Hạ Thu cho rằng anh là người tôi yêu nhất, cho nên, nỗi đau, và sự tuyệt vọng sẽ nhân lên gấp ngàn lần, vạn lần. ”
Nhạc Tiếu Nhi đứng dậy, đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn khung cảnh náo nhiệt của Kinh Đô.
“Đời này, điều tôi hối hận nhất chính là rời thành phố biển nhỏ bé đó theo mẹ đến Kinh Đô, cha có thể rất yêu chúng tôi, nhưng ông ấy không biết, nhà của ông ấy, có một người vợ cũ đã sinh ra một con quỷ nhân cách vặn vẹo, đó là lúc bi kịch thực sự bắt đầu. ”
Quay lưng về phía anh, cô gầy và mảnh mai.
Quý Tử Uyên muốn từ phía sau ôm chặt lấy cô.
Cuộc sống của Nhạc Tiếu Nhi quá vất vả và quá ngắn ngủi.
Tuy nhiên, anh ấy hiểu rằng mình không có tư cách.
“Quý Tử Uyên, anh đi đi.”
Nhạc Tiếu Nhi không hề quay đầu nhìn lại, “Cho dù anh có nói xin lỗi tôi trăm lần, tôi cũng không muốn tha thứ cho anh, anh nói rằng tôi là người duy nhất anh từng yêu, tôi cũng không thể cho anh bất kỳ sự đáp hồi nào, bởi vì đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, chúng ta đều không thể. ”
Đời này, kiếp này, đời sau, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.
Mấy chữ vô cùng đơn giản.
Nhưng nó lại khiến cho sợi dây cung trong đầu Quý Tử Uyên đứt phựt.
Nó đau đến nỗi anh ấy gần như ngất đi.
Nhạc Tiếu Nhi: “Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì đừng tiết lộ thân phận của tôi. Bây giờ anh hãy rời đi đừng quấy rầy tôi nữa, anh đã có câu trả lời như ý muốn.”
…
Quý Tử Uyên không biết làm cách nào rời khỏi Nhạc thị.
Anh ta đi dép lê và mặc đồ ngủ.
Buổi sáng ai cũng bận rộn mà anh như người ngoài hành tinh lê bước trên đường.
“Píp píp píp”
“Điên rồi, đi bộ cũng không nhìn đèn giao thông.” Có người bóp còi hét lên.
Quý Tử Uyên quay đầu lại, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm chiếc xe.
Chủ xe bị ánh mắt của anh làm cho kinh hãi, “anh muốn chết, thì anh đi ra chỗ khác mà chết, đừng liên luỵ tôi, tôi không muốn ngồi tù.”
Quý Tử Uyên không nói chuyện, chỉ chậm rãi đi về phía xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!