Nhạc Tiếu Nhi giật lấy chiếc ví, đập mạnh vào mặt anh ta.
Vu quản lý mỡ trên mặt vì tức giận run lên, còn định đánh người.
Đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ vươn ra từ phía sau nắm lấy cổ tay anh ta.
“Muốn tìm chết….” Vu quản lý quay đầu lại, bị người phía sau dùng nắm đấm đập vào mặt.
Thân hình vạm vỡ cao 1,85 mét nặng 167 cân( bằng 83,5kg) đột nhiên đánh cho tên đàn ông ngu xuẩn bay ra xa một mét.
“Cmn”
Vũ quản lý đứng lên chửi bới, trừng mắt nhìn người đã đánh mình.
Thằng chó nào dám đánh anh, để xem anh không giết anh ta anh không mang họ Vu.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn cường tráng đứng trước mặt, Vu quản lý đột nhiên rụt rè.
Thanh niên trước mặt tuy không béo bằng anh ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy cơ bắp săn chắc và ánh mắt sắc bén khi xắn tay áo, anh ta đã linh cảm chắc chắn mình không phải đối thủ của người ta.
“Cmn? Anh đang mắng ai?”
Chu Minh Lễ nhấc cổ áo Vu quản lý, dùng đầu gối thụi mạnh vào bụng anh ta.
Vu quản lý đau đớn hét lên.
“Có phải vừa rồi anh muốn tát vào mặt cô ấy không?.”
Chu Minh Lễ nâng cằm trái phải tát hắn một cái, “Mẹ kiếp, đây là lần đầu tiên tôi tát vào mặt của người khác, tôi không chuyên nghiệp lắm, thực xin lỗi.”
Vu quản lý há miệng, hai răng rụng ra.
“Được rồi, đừng đánh nữa.” Nhạc Tiếu Nhi nhẹ giọng nói.
Chu Minh Lễ đột ngột dừng lại, anh buông Vu quản lý ra, cố chấp nhìn anh ta, “Anh thật may mắn.”
Vu quản lý muốn khóc.
Đó còn được gọi là may mắn không?
Đây có được gọi là xui xẻo mới đúng.
Rõ ràng là anh ta tận mắt chứng kiến hai tên vệ sĩ của Nhạc Tiếu Nhi rời đi rồi nên mới dám tấn công, lại một tên hung hãn khác xuất hiện, không biết từ đâu mà ra, nắm đấm của anh ta như búa bổ.
Nhạc Tiếu Nhi đi tới trước mặt Vu quản lý, trầm mặc nhìn anh, “Tự hỏi lương tâm mình đi, công ty phân bổ quỹ hỗ trợ vận động viên hàng năm, cứ nói mỗi năm có bốn năm vận động viên, những vận động viên đó đều do anh chọn ra, anh cũng nói rằng họ tài năng và làm việc chăm chỉ, nhưng cuối cùng, không ai trong số họ giành được chức vô địch Olympic, thậm chí không đủ tư cách tham gia giải vô địch Olympic, đừng nghĩ người khác đều là đồ ngốc. ”
“Cô….” Vu quản lý muốn mắng, nhưng sau khi nhìn thấy Chu Minh Lễ, anh đành chịu, “Oan uổng quá, Nhạc tổng, thật giống như đánh bạc, quá nhiều vận động viên được cấp phí hỗ trợ, tôi chỉ cho rằng những người đó có thiên phú, ai biết được… Tôi cũng là vì công ty ”.
“Đúng vậy, vì lợi ích của công ty, những cầu thủ anh làm việc cùng đều chạy BMW, ăn vi cá, uống súp hải sản, và thậm chí mua một chiếc xe hơi triệu đô cho riêng mình. Anh có thể nói rằng những vận động viên rất giàu, nhưng thông tin điều tra cho thấy những cầu thủ này xuất thân từ những gia đình bình thường, thậm chí có người đến từ nông thôn. Liệu đãi ngộ của sở thể thao hiện nay có tốt đến như vậy không? ”
Nhạc Tiếu Nhi giễu cợt, “Tôi vốn định sa thải anh. Nhưng anh lại vô lý như vậy, đừng trách tôi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Vu quản lý sắc mặt tái nhợt, “Sao lại gọi cảnh sát, tôi không phạm pháp.”
“Vừa rồi anh đánh tôi cũng không tính phạm pháp sao?,” Nhạc Tiếu Nhi nhướng mày, “Về phần bạn của tôi đánh trả là tự vệ, tôi nói cho anh biết, tôi không biết anh và những vận động viên kia thỏa thuận hợp tác gì, nhưng hành vi của anh đã cấu thành tội lạm dụng chức quyền tham ô tài sản, biết luật mà phạm luật còn không biết kiềm chế thì đừng trách tôi không nương tay. ”
Nói xong Nhạc Tiếu Nhi quay người vừa đi vừa báo cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!