"Bộp, bộp", tiếng vỗ tay từ đằng xa mỗi lúc một gần. Thanh âm của một nam nhân vang lên:
- Hay! Hay lắm!
Cả hai không hẹn mà cùng quay lại. Sau lưng họ là một nam nhân tuấn tú, khuôn mặt phúc hậu, hiền từ đang bước đến. Y mặc long bào lấp lánh dát vàng, ngực thêu đầu rồng oai vũ như cưỡi gió đạp mây, làm chủ cả bầu trời. Tóc y bối cao nửa đầu, hai lọng tóc xõa xuống trước mặt, đai lưng nặng bằng vàng đang óng ánh. Cả người toát ra tiên khí, hào quang che lấp trời xanh. Theo sau đó là một vị công công già, tay cầm phật trượng, khom người đi sau. Bên phải y là tiểu thái dám nhỏ tuổi đang bước nhanh đi sau. An Vương quỳ nửa gối, hành lễ:
- Tham kiến hoàng thượng!
Thời Nghi há hốc mồm. Đây chẳng phải là ca ca của cô đó sao? Giờ cô chỉ có một ý nghĩa đó là làm sao độn thổ chạy khỏi đây. Mới bước được hai bước, bàn tay ai đó nhanh thoắt túm lấy vạt áo của cô, kéo cô quỳ xuống đất. Chàng nghiêm mặt ghé sát tai cô, nói nhỏ:
- Đây là hoàng thượng đấy, cô không cần mạng nữa hay sao? Còn không mau quỳ xuống!
Nhưng cô là ai chứ, đối với hoàng huynh mình cô là người rất tùy hứng. Quỳ xuống hành lễ? Cái này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi. Vậy là cô hất tay chàng ra, khó chịu mà nói:
- Đúng là không cần mạng đấy. Bây giờ ta đứng đây mới là chết chắc. Đừng kéo ta, mau để ta trốn đi!
Cô còn đang thương thay cho bản thân mình đây. Hoàng thượng thì dễ nói chuyện. Nhưng mà An Vương thì khác. Dấu chàng lâu như vậy, không biết sau này sẽ sống sao đây. Dù gì người ta cũng là tướng quân mặt lạnh, ghét nhất là không trung thực. Giờ mà để chàng biết thân phận của cô thì có mà toang!! " Vốn định tìm cơ hội để nói rõ với hắn. Bây giờ e là không kịp rồi. sau này mình sẽ khó sống đây. Huhuhu.." Nghĩ vậy, cô dặn dò chàng:
- An Định Luân, ngươi phải hứa với ta, lát nữa có chuyện gì cũng tuyệt đối không được tức giận. Ngươi không được giận ta đấy.
chàng không hiểu, hỏi vặn lại:
- Tại sao?
- Không sao trăng gì cả, ngươi mau hứa đi. Nếu ngươi không hứa, hôm nay cho dù thất kính với hoàng thượng, ta cũng sẽ chạy ngay bây giờ!
Khi quân phạm thượng đâu phải chuyện nhỏ, chu di tam tộc chứ không đùa. Nghe cô nói những lời nghiêm trọng như vậy, chàng lo lắng, chỉ đành đồng ý:
- Được, ta hứa với cô. Cho dù trời có sập xuống ta cũng sẽ che chắn cho cô.
Hoàng thượng tay để sau lưng, nhanh chân bước đến, khuẩy tay ý nói chàng đứng lên:
- An Vương không cần đa lễ. Mau đứng dậy.
Nói rồi đến đỡ lấy cánh tay chàng để chàng đứng lên. Từ hành động cũng thấy được hoàng thượng rất coi trọng Định Luân. Nhưng chàng đứng lên lại cúi người kính cẩn mà thưa:
- Hoàng thượng! Tì nữ này vào phủ chưa lâu, chưa hiểu phép tắc. Là thần quản giáo không tốt, xin hoàng thượng trách phạt.
Người ta có câu " Đánh chó phải nhìn mặt chủ ". Định Luân đã đẩy hết trách nhiệm lên người mình, dĩ nhiên hoàng đế cũng sẽ giữ hình tượng, không làm khó người của chàng. Huống hồ An gia còn lập nhiều công trạng. Đáng tiếc là An Vương nghĩ nhiều rồi. Muội muội nhà người ta thương còn không kịp chứ nói gì đến trách phạt. Hoàng thượng cười lớn mà đáp:
- Hahaha... Sao có thể chứ. Ta cưng nó còn không kịp nữa là...
Cô ở sau vẫn cúi đầu chưa dám ngẩng mặt lên. Mồ hôi toát ra, nhỏ xuống đất, căng thẳng đến mức không dám thở. Đúng thật là hảo ca ca, có hóa thành tro cũng nhận ra được. Lại là giọng nói ấm áp quen thuộc kia cất lên:
- Muội còn muốn quỳ đó đến bao giờ? Mau đứng lên đi chứ? Mới mấy ngày không gặp không lẽ đã quên mất vị ca ca này rồi hay sao?
Định Luân nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:" Cô ấy và hoàng thượng rốt cuộc là thế nào? Nhìn cách nói chuyện dường như rất thân thiết. Thật đáng ngờ ".
Định Luân lòng đầy nghi hoặc chưa hiểu lời hoàng thượng nói thì từ đằng sau, cô nói vọng lên, nét cười gượng gạo:
- Hoàng…hoàng huynh! Sao huynh lại đến đây.
Định Luân trợn tròn mắt, quay đầu, nhíu mày hỏi lại:
- Hoàng huynh? Hoàng thượng là ca ca của cô? Vậy không lẽ... cô là.. Thái Bình công chúa?
Thời Nghi mắt nhắm tít lại, gật gật đầu. Sợ ánh mắt chết chóc kia ghim thẳng vào mình, cô chạy lại, núp sau lưng của hoàng huynh, lắp bắp nói:
- Ngươi … ngươi bình tĩnh chút, ta không cố ý gạt ngươi đâu ….Chỉ là ta chưa có dịp nói mà thôi.
Định Luân cả người toát ra sát khí:
- Vì sao lại dấu ta lâu như vậy?
Hoàng thượng bên cạnh cũng lên tiếng:
- Hoàng muội của ta nghịch ngợm từ nhỏ, đến đây không biết gây ra bao nhiêu phiền phức cho khanh. An Vương điện hạ không trách nó chứ?
Trách ư? Trách sao được mà trách, có hoàng thượng ở đây, chàng nào dám tự ý hành động, cũng không thể để bản thân mình lỗ mãm được. Hơn nữa cô còn là người chàng thích. Vẫn là không nỡ trách.
“ Hóa ra là công chúa. Thảo nào hành động của nàng ấy vốn đã không giống người thường. Không ngờ trên đời lại có sự trùng hợp lạ lùng đến vậy. Lại còn là … vị hôn thê của ta.” Nghĩ đến đây, chàng mỉm cười ngọt ngào. Nhưng trong tưởng tưởng của cô, đó là một nụ cười hắc ám đầy quỷ dị.
Cô hoảng loạn lén nhìn chàng rồi vội thu ánh mắt lại. Xem ra lần này phải tự cầu phúc cho mình rồi, tới công chuyện thật luôn rồi.