- Tham kiến công chúa!
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó Tử Lâm cúi người nho nhã hành lễ.Ngô Tấn thấy vậy cũng hành lễ theo. Hành động này vừa hay lại khiến cô kinh ngạc lấy tay che miệng.
- Vương gia ngài làm gì vậy? Trời đất,miễn lễ miễn lễ.
Cảnh Nhi nhìn hai nam nhân trước mặt cũng ngầm hiểu được mấy phần. Nói sao cô cũng là công chúa, dù thân phận cao quý đến đâu trước mặt công chúa cũng phải hành lễ.
Có điều nha đầu lại không hiểu tại sao cô ra vẻ rất thân quen với vị Vương gia kia nhưng người kia lại tỏ vẻ rất hời hợt lạnh nhạt như chẳng hề quen biết. Hai người này rốt cuộc là ai? Vị mặc trường bào màu lam khí thế toát lên vẻ là một vương giả cao cao tại thượng.Còn người đứng bên cạnh hắn... là thư đồng chăng? Không thiếu niên đứng cạnh tuy trẻ tuổi nhưng lại rất khôi ngô, y phục gọn gàng, chất lụa mềm mại, cũng thuộc hàng thượng đẳng.Không lý nào một thư đồng có thể có ưu ái như thế.Nhìn đâu thì vị thiếu niên này cũng giống một thiếu gia con nhà quyền quý. Mà nét mặc lại có đôi chút tương đồng với vị Vương Gia kia.Vậy thì có lẽ... họ là anh em.
Được công chúa cho miễn, hai người mới từ từ đứng thẳng lên. Ánh mắt cô đổ dồn vào vị thiếu niên trước mặt, tinh nghịch nói đùa:
- Aiza, Ngô Tấn này... ta còn nhớ năm trước ngươi cùng gia phụ đến bái tế tại chùa Phật An, bổn công chúa và ngươi có duyên gặp mặt một lần.Lúc ấy ngươi không hiểu phép tắc, mạo phạm bổn công chúa.Kết quả bị bổn công chúa đạp bay xuống hồ, y phục ướt nhẹp, trên đầu còn có một chú ếch xanh ngự trị nữa. Mắc cười lắm.Hahaha...
Cô cười lớn khiến khán phòng bỗng nhiên ồn ào huyên náo. Tiểu Cảnh nghe vậy không nhịn được mà cười theo. Nụ cười lộ rõ vẻ tinh quái. Cười đến mức phải ôm bụng.Duy chỉ có Bát Vương gia vẫn điềm tĩnh nho nhã như không. Nhị đệ bị bêu xấu mà chưa thấy chàng phản ứng gì.Còn tiểu tử nghe thế thì mặt mũi đỏ xịt lại vì ngượng, đầu như muốn bốc hỏa, gân cổ lên cãi:
- Thái Bình công chúa! Sao cô.. sao cô có thể nói vậy. Tiểu gia lúc đó nói đâu có sai, có ý nhắc nhở cô áo bị dính bẩn, giúp cô lau.Ai ngờ cô không nói lý lẽ, nói ta mạo phạm cô, làm càn đẩy ta xuống nước. Đúng là làm ơn mắc oán! Hừ!
Ngô Tấn nói như muốn trút đi hết cái ấm ức mà mình phải chịu bao lâu nay chưa được nói ra. Cũng chẳng cần giữ cái hình tượng thiếu gia gì đấy nữa. Ngừng một lúc,tiểu tử lại hậm hực lẩm bẩm tiếp:
- Tiểu gia đường đường là nhi tử của Quốc Sư,lại bị cô bôi nhọ. Cái này còn ra thể thống gì nữa chứ.
Thấy nhị đệ tức đến nối nổ đom đóm mắt, Tử Lâm điềm đạm bước đến, quạt gấp trên tay thu lại, thanh âm tao nhã vang lên:
- Nhị đệ tuổi nhỏ, nói năng thô lỗ, không hiểu phép tắc.Kính mong công chúa lượng thứ!
Cô nhìn nam nhân xa lạ trước mặt phút chốc cảm giác thật xa lạ.Hai người họ ở rất gần nhưng lại tựa như khoảng cách lại rất xa.Không còn thấy một Bát Vương gia ôn nhu như nước, phiêu giật như gió, dễ đến dễ đi. Chỉ còn lại một vương giả cao cao tại thượng đứng trước mắt. Nếu không phải là cùng một gương mặt thì có lẽ cô sẽ không thể nào biết được người trước mặt là cùng một người. Cô nhìn chàng, có chút thẫn thờ lại có chút bi ai, hoàng thất đấu đá xưa nay là vậy, khiến cho người ta ngột thở, sống một cách giả dối đến chán ngắt như thế. Biết bao giờ mới thấy được dáng vẻ ấy của chàng đây?
Thần tình trong ánh mắt cô bỗng chốc thu lại, bá khí tức khắc tỏa ra. Ngay lập tức tư thế ngồi được chỉnh trang lại.Thanh âm lạnh lẽo réo rắt vang lên:
- Bát Vương gia không nặng lời rồi. Ngô Tấn thiếu gia thông minh hoạt bát như vậy,bổn công chúa sao nỡ trách phạt chứ.
Thái bình công chúa nhếch mép cười nhạt, cả người lạnh lùng hệt như tượng băng trăm năm.Mâu quang màu vàng sắc bén quyét qua lại khiến Ngô Tấn đang ung dung giật bắn mình, không khỏi rét run.Dường như có một nỗi sợ vô hình cứ quẩn quanh đâu đấy.
Tử lâm thoáng ngẩn người nhưng nhưng vẫn cười thản nhiên và nho nhã:
- Biết tin công chúa mắc bệnh, Tử Lâm đặc biệt chuẩn bị chút đồ bồi bổ cho người. Kính mong công chúa nhận cho.
- Vương gia có lòng rồi, bổn công chúa không có gì đáng ngại. Nếu đã đưa đến vậy thì để trên bàn là được. Hôm nay bổn công chúa mệt, e là không thể tiếp đãi chu đáo cho Vương Gia rồi.
Thời Nghi ôn hòa,khách khí đáp nhẹ. Không khó để nhận ra ý đuổi khéo trong lời nói. Ánh mắt vô tình lướt qua nhau nhưng cô không hề để Bát Vương vào mắt. "Nếu ngươi đã muốn diễn vậy thì bổn công chúa diễn đến cùng ".
Tử Lâm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Công chúa cao quý tao nhã trước mặt khiến chàng bất giác nắm chặt tay. Thấy cô lạnh lùng xua đuổi như vậy khiến Vương Gia bỗng nhiên có chút đau lòng. Hệt như bản thân chàng đã bị hắt hủi, ghẻ lạnh.
- Công chúa đúng là thật nhẫn tâm...
Thời Nghi tươi cười đáp:
- Diễn đủ chưa? Trước mặt ta ngài còn giả vờ giả vịt cái gì? Bổn công chúa mệt rồi, không phải bằng hữu của ta thì ra ngoài.
Cảnh Nhi, Ngô Tấn bên cạnh nghe không hiểu nhưng cũng biết bản thân nên làm gì, tức khắc lùi về cửa. Riêng chỉ có Tử Lâm vẫn nán lại. sau cùng khán phòng chỉ còn lại hai người họ. Công chúa và vương gia.
Thanh âm nhẹ nhàng của công chúa vang lên:
- Ngô Tử Lâm, sự kiên nhẫn của ta cũng có hạn. Hôm nay ngài đến đây, còn bày ra thái độ này với ta là có ý gì?
Tử Lâm ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng rót trà,nhàn nhạt đáp:
- Không có gì chỉ là trước mặt nhị đệ cô cũng nên cho ta chút thể diện chứ? Dù sao ta cũng là Bát Vương Gia danh tiếng lẫy lừng đấy.
Vừa nói chàng vừa nhấp nháp chén trà nóng vào miệng.
- Là ý gì? Mục đích ngài đến đây không chỉ đơn giản là vậy nhỉ?
Chàng nhìn cô, rốt cuộc lại buông ra hai chữ:
- Thông minh!
Chưa để cô đáp lời lại nói tiếp:
- Ta đến đây để nhắc nhở chuyện cô xuất cung cả Kinh thành này đều biết rồi. Chuyện cô ở đây cũng vậy. Trước sau gì sóng gió cũng đến thôi.Vẫn nên cẩn thận thì hơn