Nắng chiều len lỏi qua những tán cây rừng trúc. Gió vi vu thổi. Lá cây bay tứ tung. Trời trời canh có một cánh chim bồ câu trắng miệt mài bay đi. Dọc theo cánh chim bay đến một nơi rất xa xôi. Rồi bỗng nhiên nó đổi hướng, chũi đầu xuống phía dưới, rẽ về bên phải cách nơi nó cần đến đang là một hải lý. Không may có một con đại bàng bất ngờ từ đâu bay tới, chĩa bộ móng sắc nhọn vào nó, ý định quắp nó đi xa.
Bồ câu trắng thấy thế lập tức xuay người né tránh, đại bàng càng điên cuồng lao tới. Cánh của bồ câu nhỏ đã bị một vết xước dài, nhuốm màu máu đỏ tươi lan rộng phần cánh.. Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một mũi tên không biết từ đâu bay đến. Mũi tên lao nhanh như điện, chém không khí ra làm đôi. Bầu trời như bị nó chia tách ra hai nửa. "Vút vút ", "phập", mũi tên bắn trúng ngay vào tim con đại bàng hung hãn khiến nõ loạng choạng ngã xuống. Cứu được chim nhỏ trong gang tấc.
Ở khoảng cách một hải lý lại có thể ngắm bắn chuẩn như vậy đúng là phi phàm. Tài bắn cung thần sầu ấy là của Hạ Lâm, nhị đồ đệ của Thiên Vũ Minh. Phải! Bồ câu đưa thư là bồ câu của Thiên Vũ Cốc. Nơi nó muốn đến cũng là Thiên Vũ Cốc. Thấy bồ câu trắng đã anh toàn, Hạ Lâm nhẹ hạ cung. Bên cạnh Hạ Lâm là Tiêu cẩm Quang. Đã bao ngày nay y luôn mong ngóng đợi xem kết quả mật thám tại Kinh Thành. Y muốn xem xem rốt cuộc là cái chết của tam đệ có liên quan đến An Vương phủ hay không. Vì vậy y đã đứng chờ đây từ sớm.
Lúc sau, chim bồ câu trắng xuất hiện, sải đội cánh rộng, lấy thăng bằng đáp xuống tay của Hạ Lâm. Trên chân nó buộc cùng một cái mật thư được cuộn tròn. Tiêu Cẩm Quang đứng bên cạnh cũng ngó đầu vào đọc thư.
Thư được đọc xong, chỉ thấy thần sắc của Cẩm Quang biến đổi, mâu quang lạnh lẽo, u ám đầy sát khí. Nam nhân gì mà tính nóng như con khỉ. Cẩm Quang lớn giọng nói:
- ta đã nói rồi mà. Cái chết của tam đệ chắc chắn có liên quan đến cái tên An Định Luân đó. Đệ đừng cản ta, ta nhất định phải lấy mạng của hắn, trả thù rửa hận cho tam đệ.
hạ Lâm vo tròn lá thư, điềm tĩnh khuyên can:
- Đại ca, huynh bình tĩnh trước. Chúng ta phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn để làm sao các huynh đệ của Thiên Vĩ Cốc ít thương vong nhất. Hơn nữa sư phụ đang bệnh, huynh chớ nên làm liều. Nếu huynh có mệnh hệ gì vậy sư phụ phải làm sao đây? Huynh có từng nghĩ đến chưa?
Nghe những lời nói khuyên ngăn ấy, có lý, y không thể không nghe theo.
- Vậy... đệ muốn ta phải làm sao đây?
hạ Lâm từ tốn trấn an:
- Cho đệ vài ngày để đệ nghiên cứu. Thiên Vũ Cốc chúng ta trước giờ quang minh chính đai, không thể lạm sát người vô tội được. Bằng các nào đó chúng ta phải làm cẩn thận, tránh những người khác bị liên can, chết oan vì chuyện này.
- Được! Ta tin hiền hệ nhất định làm được.
Cẩm Quang nói xong liền phất áo rời đi. Dù trong lòng y không can tâm nhưng nghĩ cho sư phụ, nghĩ cho huynh đệ của Thiên Vũ Cốc, y không dám tự mình hành động, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
........................................................
Quay lại nơi Kinh Thành ồn ào náo nhiệt, có một công tử cao cao ưu nhã mặc trường bào màu tím sáng lấp lánh đang đi trên phố. Bộ y phục mềm mãi như tơ chuyển động theo từng bước đi. Theo sau là một thị vệ trẻ, đôi mắt sắc bén như kiếm tuyết. Y phục hắn một màu đen huyền, trên tay hắn cầm một bảo kiếm lưng ngọc.Không thấy được trên gương mặt hắn một chút lưu tình nào. Mà chủ nhân của hắn lại tao nhã thong dong, tay cắp sau áo. Ai mà ngờ đằng sau dáng vẻ lãng tử nhà chơi lại là một người có dã tâm cực lớn.
Mộ Dung Khanh chợt dừng bước, hướng mắt nhìn về " Thanh Thúy Lâu'' trước mặt. Liễu Thanh Lam đi sau chợt nhớ ra gì đấy liền vội vàng chạy lên trước thì thầm vào tai của Mộ Dung Khanh. Hắn nghe xong thì khuôn mặt chợt lóe ra một nụ cười nhan hiểm thâm sâu khó đoán.
- A Thanh, cá đã cắn câu. Mộ gia chúng ta lại tìm được trợ thủ đắc lực rồi.
Rồi hắn lại thầm thì vào tai của Liễu Thanh Lam:
- Bằng cách nào đó nhất định phải lôi kéo được người của Thiên Vũ Cốc. Hạ Lâm điềm tĩnh cẩn trọng, vậy thì ra tay từ Tiêu Cẩm Quang trước.
- Rõ.
Nhận lệnh, Liễu Thanh Lam lập tức rời đi, để lại Mộ Dung Khanh một mình nơi đường lớn. Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thoáng thấy đôi lông mày hắn giật giật.Cuối cùng, chân hắn rảo bước nhàn nhã bước vào Thanh Thúy Lâu.
Mới vào tới cửa, ông chủ đã nhiệt tình chào đón như khách thân quen từ lâu:
- Công tử! Công tử ghé quán thật vinh hạnh quá!Công tử dùng gì? Ta lập tức sẽ chuẩn bị những món ngon nhất.
Mộ Dung Khanh khách sáo trả lời:
- Không cần đâu. Hôm nay bổn công tử có hẹn trước rồi. Ông chủ cứ làm việc của mình đi.
Chủ quán niềm nở trả lời:
- Vậy công tử cứ tự nhiên. Công tử là khách quen ở đây, cần gì công tử cứ việc dặn dò.
- Được.
Trò chuyện đôi ba câu xong, Thế Tử bước vội lên tầng. Tuy đi có hơi nhanh nhưng vẫn rất tao nhã và lịch thiệp. Lên đến tầng hai, hắn đảo mắt nhìn quang một lượt cuối cùng dừng lại ở cánh phải của lầu. Ở đó, có một nam nhân trung niên mặc quan phục, tuổi tầm năm lăm, sáu mươi đang ngồi đợi. Thấy bóng dáng của Thế Tử, ông ta lên tiếng gọi:
- Thế Tử!
Mộ Dung Khanh thấy người mình đang tìm thì lập tức bước đến, nhã nhặn hành lễ:
- Bái kiến Tề Tể Tướng.
Thanh âm của Tề Gia Thụy trầm ổn vang lên:
- Thế Tử không cần đa lễ.Cái này ta thật sự không dám nhận đâu. Nào, mau ngồi vào đây.
- Tể Tướng quá lời rồi,Tể Tướng đức cao vọng trọng, Mộ Dung Khanh ta đương nhiên gặp ngài phả kính cẩn, tôn quý.
Tề Gia thụy cười phá lên:
- Haha... Thế Tử đúng là người thấu tình đạt lý.