Trong đêm, hai người dựa gần vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau, quyến luyến không rời. Trái tim của An Vương sau bao năm giá rét cuối cùng cũng được sưởi ấm. Còn trái tim của công chúa giờ đây lại phát sinh một cảm giác thật kỳ lạ, cứ đập mạnh liên hồi, không thể tả nổi cảm giác lúc này. Chỉ có thể nói rằng nó cực kỳ lạ lẫm. Cô... chưa bao giờ có cảm thế này trước đây. Rốt cuộc là tại sao?
"Kẹt ", "kẹt''. ai đó bước từ gian nhà gỗ bước ra. Cả hai giật mình quay lại. Thân ảnh màu trắng thong dong đi ra, mỗi bước đi đều toạt ra khí chất thần tiên lạ kỳ. Khắc ấy cô mới hiểu căn nhà này, cả cái khu vườn này nữa, tất cả mọi vật ở đây tạo ra là chỉ dành cho con người trước mặt, chỉ phù hợp với người thế này.
- Thần tiên sống từ đâu đến?
Thời Nghi buộc miệng hỏi.
Người kia tao nhã bước tới, ánh mắt nhu thủy, bồng bềnh phiêu dật trả lời:
- Tham kiến công chúa.
- Đây là Bạch Hạo Nhiên, quân sư mà ta vất vả mời về.
Định Luân mở lời giới thiệu về vị tiên sinh khí chất như tiên đứng ngay trước mắt của cô. Công chúa ánh mắt vẫn dán chặt trên người Bạch tiên sinh, bất giác cười to, hào sảng nói:
- Từ lâu đã nghe nói tiên sinh là tiên nhân sống, quả là không sai. Một vị thần tiên dự tiệc bàn trà không biết có duyên cớ gì lại xuất hiện ở cõi trần gian.
Bạch Hạo Nhiên nghe nói vậy cũng bật cười thành tiếng:
- Hahaha... Công chúa quá lời. Hạo Nhiên lấy làm hổ thẹn.
Định Luân chỉ khẽ dõi theo cuộc trò chuyện của hai người, cảm thấy nữ nhân này vẫn luôn nói năng tùy tiện không hề kiêng dè như thế. Nhưng mà lại khiến người ta cảm thấy cô là độc nhất vô nhị, cảm thấy gặp cô như là gặp được tri kỷ cả đời. Dù có đi hết tứ hải, dù có mười năm, trăm năm chăng nữa cũng không thể kiếm ra người thứ hai.
Thời nghi đứng dậy, vội đi quanh Bạch tiên sinh vài vòng để ngắm ngía cho thật kỹ, như là sợ sau này sẽ không còn cơ hội gặp được tiên nhân thế này. Mọi cảm giác thích thú, hưng phấn, ngưỡng mộ đều đổ dồn về tiên sinh.
- Bạch tiên sinh được người đời ca tụng quả nhiên là danh bất hư truyền. Từ trên xuống dưới đều toát ra tiên khí. Aizaa, xem ra nếu có là nam nhân ta cũng không thể nào sánh được với tiên sinh rồi.
Thanh âm nhẹ nhàng của cô vang lên, thoáng thấy cô cười xán lạn. Vạn vật về đêm cũng vì nụ cười ấy mà bừng tỉnh, tỏa sáng lấp lánh, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
- Công chúa đúng là thú vị!
Bạch Hạo Nhiên tỉ mỉ đánh giá. Công chúa này không có sự dè dặn, nhã nhặn của nữ nhi thông thường. Không yêu kiều diễm lệ, không mỏng manh yếu đuối. Chỉ thấy ở cô khí chất tiêu sái tự tại, thiên địa vạn vật không có gì có thể lấy mất nụ cười của cô. Tất thảy thấy mọi sự vui buồn hờn giận đều thể hiện rõ ràng qua gương mặt. Thấy vậy nhưng không phải vậy. Cảm giác như là ngọn gió vô câu vô thúc, bồng bềnh phiêu diêu trong gió, tự do phóng khoáng, lúc lại thoang thoảng như sương mù, nội tâm vô cùng phức tạp.
Trong phút chốc tiên sinh mới ngộ ra vì sao một người băng lãnh như An Vương lại đem lòng thích cô.
- Đột nhiên nhớ ra ta còn chút chuyện. Hai người cứ từ từ nói, ta đi trước.
Định Luân nói xong thì quay người rời đi. Như thể là có chuyện gì đó thật sự quan trọng khiến chàng vội vàng đến mức chưa chào hỏi câu nào đã đột ngột rời đi. Bóng chàng xa dần, lại thấy tiên sinh khẽ nói:
- Điện hạ chính sự bộn bề, công chúa thông cảm.
Thời Nghi nhàn nhạt nói:
- Không sao, không trách hắn. Ta có ngài, hắn ở đây hay không cũng không quan trọng.
- Công chúa quý mến là vinh hạnh của tại hạ.
- Ấy, đừng nói như vậy. Gặp được tiên sinh ta cũng là xem như không uổng một đời.
Bất chợt, cô cảm giác chân mình có hơi tê liền lại gần gốc cây đào gần đó rồi ngồi xổm xuống.
- Bổn công chúa có hơi mệt, ngồi xuống nghỉ ngơi chút. Tiên sinh cũng ngồi đi.
- Hả?
Bạch Hạo Nhiên đang còn ngơ ngác đã bị cô túng lấy vạt áo lôi xuống. Thân ảnh màu trắng đoan nhã nghiêng người rồi ngồi xuống.
- Hì hì.
Thời Nghi tươi cười. Bạch tiên sĩnh cũng khẽ mỉm.
- Nếu ta là tiên sinh, chắc chắn sẽ chọn chốn sơn thủy hữu tình, tránh xa những vướng bận trần thế, sống một cuộc sống tự do tự tại, như là một lãng khách phiêu diêu nơi đất trời rộng lớn, tứ hải là nhà. Nhưng tại sao tiên sinh... lại chọn kề vai sát cánh cùng An Vướng?
Bạch tiên sinh nghe vậy khóe môi khẽ động nhẹ nhàng.
- Thật không ngờ lý tưởng của tại hạ lại được nói ra bởi một người mới nói chuyện lần đầu. Đúng là có chút bất ngờ.
- Nếu đã nói như vậy có nghĩa là ta nói đúng rồi?
Bạch Hạo Nhiên khắp người tỏa ra ánh hào quang lóe sáng trong đêm. Nếu là một vì sao, có lẽ tiên sinh sẽ là vì sao đẹp nhất, sáng nhất, xa xôi nhất. Thần tình rơi vào khoảng không gian xa xôi trên trời, đôi mắt nhìn vẻ xa xăm. Sắc thần điềm đạm nói:
- Thời thế bây giờ chiến tranh liên miên, bách tính cơ hàn, tiếng ai oán vang lên khắp nơi. Là một kẻ sĩ há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nguyện đem chút tài mọn cống hiến cho tổ quốc, như vậy lúc muốn buông bỏ cũng sẽ an lòng.
- Đổi sự tự do và lý tưởng của bản thân cứu rỗi bách tính trong thiên hạ, đáng không?
Bạch Hạo Nhiên khắc khoải nhìn cô, sóng mắt liếc qua trong veo như nước lại phảng phất sự suy tư. Đầu hơi cúi, y cười đáp:
- Đáng, rất đáng.
Thời Nghi nhìn vị tiên nhân trước mặt lòng lại ngổn ngang trăm lối, những suy nghĩ mung lung cứ quanh đi quẩn lại trong đầu. Bỗng chốc lại nghĩ đến một chữ "tình".
- Vinh hoa phú quý có thể không cần, nhưng giai nhân chắc là có.
Lời nói lấp lửng, nửa nói nửa không, ý niệm làm người ta khó đoán. Không biết là công chúa đang ám chỉ điều gì mà lại khiến tiên sinh ngẩn người trong giây lát.