Đôi đồng tử đen thuần như ngọc đột ngột mở to rồi lại vội vàng thu lại. Khóe miệng nhếch lên rồi lại hạ xuống, nuốt những lời sắp nói ra ngược vào bên trong. Cặp mắt phảng phất như đang suy tư về lẽ thường, lẽ đời. Tâm tư tưởng chừng như có thể che giấu cả thiên hạ lại bị một người xa lạ nhìn thấu.
- Công chúa! Tại sao... người.
Thái Bình công chúa e lệ cười mỉm:
- Hihi... ta nói đúng rồi?
Thấy Bạch tiên sinh chỉ im lặng lại càng chắc chắn cho suy nghĩ của cô. Thời Nghi trầm lặng thốt ra một câu:
- Quả nhiên!
Chưa kịp để tiên sinh hỏi cô lại nói tiếp:
- Nam nhân... à không, phải nói là người trong thiên hạ khó tránh chữ "tình". Tiên sinh ở bên cạnh An Vương mười năm, luôn cung cúc tận tụy nhưng chưa bao giờ thấy mệt mỏi cũng là vì ở đó còn có người trong lòng của tiên sinh?
- Công chúa biết sao?
- Khỏi nói cũng biết là ai mà. Chiến hữu của An Định Luân không nhiều, lại còn là nữ nhi vậy thì chỉ có một.
Đôi mắt của cô khẽ đảo qua thần sắc của tiên sinh, tuy là không nói nhưng cũng ngấm ngầm nhận định những lời đấy là đúng. Bạch tiên sinh chỉ nhẹ nhàng khen:
- Công chúa quả là khác xa với lời đồn.
- Erehh? Lời đồn? Lời đồn gì cơ.
Bạch Hạo Nhiên thản nhiên đáp:
- À... Không có gì.
Như nhìn thấu được những suy nghĩ chưa phát thành tiếng kia, Thời Nghi lại lẳng lặng đáp:
- Có phải tiên sinh muốn nói rằng lời đồn Thái Bình công chúa ngang ngược làm càn, Hỗn Thế Ma Vương chuyển kiếp của ta? Hahah... Ở chốn hoàng cung thâm sâu này, người thông minh hay là kẻ gian xảo đều rất dễ chết. Vậy thì ta thà làm một kẻ ngu ngốc đần độn, sống trong bao bọc của hoàng huynh vậy mới có thể sống lâu hơn chút. Đúng không?
Đôi mắt sắc bén như lưỡi liềm, mâu quang lạnh lẽo như xuyên thấu màn trời đêm liếc nhanh rồi thu lại. Trả lại ánh mắt hồn nhiên phóng khoáng của cô trước đây. Chỉ có lời nói là như kiếm tuyến, sắt sao làm cho lòng người dẫy lên một nỗi hoang mang vô đối.
" Nữ nhân này quả là không đơn giản. Trả trách lại khiến điện hạ... hao tốn nhiều tâm tư đến thế. Người vừa tiêu sái phóng khóng, tự do tùy ý. Lại vừa sắc sảo, khôn khéo, thông minh tuyệt đỉnh. Quả là bất phàm. Điện hạ đúng là không nhìn nhầm người ''. Nghĩ đến đây Bạch tiên sinh lại nở một nụ cười nhẹ. Thuần ý nói:
- Nhưng mà công chúa cũng khó tránh chữ "tình"
- Tại sao?
- Người hiểu mà. Thế lực của hoàng thất ngày một suy yếu, quan thần lộng quyền, đổi trắng thay đen. Chỉ có kết thân mới có thể củng cố đại sự. Chữ "tình'' này lại là duyên nợ. Trước mắt người chỉ có thể chọn, một là Bát Vương gia thế hiển hách, tao nhã tuyệt thế. Hai là An Vương khí chất bất phàm, cuồng bạo chống trời đạp đất. Mà điện hạ lại có hôn ước từ trước với công chúa, còn đường này người nhất định phải đi.
- Không! -Thời Nghi ngắt lời, đinh ninh nói:
- Lãnh huyết vô tình! Bổn công chúa dĩ nhiên sẽ không chọn hắn. Ta tuyệt đối sẽ không lấy chuyện đại sự cả đời để đánh đổi. Ta không giống các ngươi, không muốn tranh đấu, cũng không muốn bá nghiệp làm vương, càng không muốn thuận theo ý trời. Ta... tuyệt đối sẽ không gả cho hắn. Tuyệt đối không gả cho An Định Luân!
- Bá nghiệp làm vương? Câu này ý là gì?
Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Bạch tiên sinh, cô bật cười thành tiếng, nghiêng đầu đầy nghi vấn hỏi:
- Ngài không cần dấu, ta đã biết hết rồi. Hoàng huynh ta từ nhỏ đã mang nhiều bệnh, thân thể ốm yếu. Từ sau khi An Định Luân trở về, huynh ấy lập tức phó thách lại Kim Dự Vệ và Binh Phù cho An Vương thì ta đã biết hoàng huynh đã chọn hắn làm vua kế vị. Đúng chứ? Hắn ta nhiệt tình giúp hoàng huynh thanh lọc triều chính, giải quyết chính sự không phải là vì muốn lúc nắm quyền triều đình trong tay hắn càng cường thịnh hơn sao?
Bạch Hạo Nhiên ngạc nhiên nói:
- Đến chuyện này công chúa cũng biết?
- Không thì ngài nghĩ ta ở đây lâu như vậy là vì cái gì? Ta biết ngài là đang đề phòng ta, nhưng mấy chuyện này ta nhất quyết sẽ là không nhúng tay vào. Ta không ủng hộ cũng không phản bác chuyện hắn kế thừa ngôi vị. Cứ để mọi chuyện thuận theo ý trời đi.
Bạch Hạo Nhiên phút chốc thẫn thờ ra, môi mím chặt. Y biết, ngay từ lần đầu gặp mặt, cô là một nữ tử thông minh xuất chúng, cái khí chất ấy không thể lẫn vào đâu được. Từng cử chỉ mặc dù là tùy ý nhưng nhìn lại đều rất nhất quán. Thật không thể nhìn thấu người trước mặt là người như thế nào. Thoáng nhìn qua chỉ cảm thấy đây là một nữ tử khuynh thành. Nhìn lại lần nữa lại thấy cô là người tâm tình như nước, ưu tư khó phân, thoải mái, tùy hứng. Lần này lại thấy không chỉ là một giai nhân xinh đẹp bức người mà còn li kỳ và thần bí, thoáng hiện lên một tia lạnh lùng cao ngạo. Thật là rất khó nắm bắt.
Trước nay Bạch Hạo Nhiên chưa từng chú ý đến ai nhiều như vậy, cô là người đầu tiên. Người đầu tiên khiến y phải tâm phục khẩu phục. Tưởng như ở bên cô có thể trút bỏ mọi sự cảnh giác và phòng bị để cùng tâm sự, giãi bày. Cũng có thể làm một đôi tri kỷ hàn huyên mỗi đêm, trò chuyện mà không thấy chán.
- Hôm nay được gặp được công chúa, tại hạ thực sự là được mở rộng tầm mắt!
- Bổn công chúa ngu dốt, lọt vào mắt của tiên sinh đúng là có diễm phúc. Tài năng của bổn công chúa nhiều lắm, tiên sinh cứ từ từ mà tìm hiểu!
" Ban đầu là ta phải đề phòng ngài, nhưng hiện tại phải nói là ngài đề phòng ta mới phải! Các người nghĩ ta là ai? Một vài mánh khóe nhỏ tưởng như có thể che mắt cả thiên hạ? Nói đến lòng người, ta... mới là người hiểu rõ nhất! ". Thời Nghi nhất thời suy nghĩ đến những thứ xa xôi, mới nói thiên biến vạn vật, sinh tử cô đều đã trải qua. Những mưu kế hay thủ đoạn đều nếm qua không ít. Người cho mình là chính nhân quân tử lại không nhiều, nhưng quân tử thực sự lại có mấy ai? Ở cái hoàng thất này, cô tất nhiên là phải đề phòng mọi lúc, nơi này quá sức nguy hiểm!