Ánh mắt chàng nhu tình nhìn cô, lại quyến luyến không muốn rời. Khắc này, chàng không phải là An Vương điện hạ cao cao tại thượng nữa. Chàng là một nam tử si tình, đem lòng ái mộ mỹ nữ xinh đẹp trước mặt. Đến bây giờ chàng mưới hiểu, một khắc xa nhau vạn khắc nhớ, một lần gặp gỡ vạn lần mơ là như thế nào. Cũng hiểu được nỗi tương tư là ra sao. Nhớ! Chàng nhớ cô đến phát điên lên rồi. Nhưng mà hiện thực lại tạt cho chàng một gáo nước lạnh. Cô lại không hề để tâm đến chàng.
Không hiểu chàng đang nghĩ gì, chỉ thấy chàng nhẹ nhàng bước đến, vươn đôi tay dài nắm lấy cổ tay cô. Sau đó kéo cô vào trong lòng. Tay ôm mỹ nhân, khóe môi nhếch lên, dịu dàng nói:
- Nghi Nhi! Nàng có biết là ta.. ta rất nhớ nàng không!
- Hả??
Thời Nghi ngơ ngác nhìn chàng. Lại cảm giác nghìn phần, vạn phần không thể hiểu. " Rốt cuộc là hắn bị sao vậy? Hắn nói linh tinh cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, hắn gặp đả kích gì rồi?". Cả ngàn câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu không có lối thoát. Cô thật sự là không hiểu nổi, cảm giác rất là kỳ quặc. Hơn nữa, đây cũng không phải tác phong thường ngày của chàng cơ mà. Nửa muốn hiểu, nửa lại không muốn hiểu. Chỉ là cảm thấy Định Luân của bây giờ mới gần gũi, mới ấm áp làm sao.
- Đừng động đậy được không? Ta muốn ôm nàng một lát.
Cô vốn dĩ là định thoát ra khỏi vòng tay chàng, nhưng nghe nói vậy liền lập tức dừng lại. Cũng không hiểu vì sao lại nghe lời đến vậy. Tức thì, trời đất cũng dừng lại, vạn vật ngừng trôi chảy, gió ngừng thổi. Hai người họ cũng lẳng lặng đứng đó. Định Luân ôm mỹ nữ vào lòng, lại cảm thấy yêu dáng vẻ mảnh dẻ, mỏng manh mà kiên cường này quá. Một người tùy tiện, phóng túng, hoang đường kỳ quặc.... Nhưng là người lại khiến chàng vui vẻ mỗi khi ở bên. Cũng là người đầu tiên khiến chàng nhung nhớ. Có một sự dịu dàng, một tia an lành len lói vào trong tim. Lặng lẽ nghe tiếng gió, lặng ngắm nhìn sao trời, lặng cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập của nhau. Cảm giác... mọi thứ bình yên đến lạ lùng! Giá như... giá như tất cả đều dừng lại ở khoảnh khắc này thì thật tốt. Mọi thứ cứ như vậy trôi đi sẽ rất tốt đẹp. Nhưng mà thế sự thì không theo ý người, giấc mơ xuân lại quá ngắn ngủi, đến khi bừng tỉnh... tất cả cũng chỉ là ảo mộng. Khéo trách trần gian quá phũ phàng!
Thật lâu sau đó, Thời Nghi bỗng yếu ớt lên tiếng:
- An... Định Luân... Ngươi muốn ta ngạt chết hả? Khụ... khụ.... Ta sắp... Khụ khụ...
Định Luân nghe thấy, vội vàng đẩy cô ra, ánh mắt nhu hòa, vừa quan tâm vừa ân cần hỏi:
- Ta làm nàng đau sao?
- Ngươi có thể đừng thô bạo vậy không? Đẩy ta sắp ngã lăn ra đất luôn đấy!
Thanh âm của Định Luân nhẹ nhàng như là tiếng sáo vắt qua khe núi, say long vạn người. Còn Thời Nghi lại giọng điệu quở trách. Nhìn nam nhân nhu tình trước mắt, thần tình cô bỗng trở nên hoảng loạn. Đây là ai? Đây là hắn sao? Đây là cái tên đại ác ma mặt lạnh suốt ngày chỉ trưng ra bộ mặt duy nhất, là tên An Vương lãnh đạm vô tình ư? Không đúng, đây là nam nhân dịu dàng nhất, ấm áp nhất, ôn nhu nhất mà cô từng thấy mới đúng. Người trước mặt vừa dịu dàng vừa ôn hòa, mà người cô quen vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo. Thật không dám tin hai người là một!
- An Vương điện hạ cao cao tại thượng, nửa đêm nửa hôm đột nhập vào khuê phòng của nữ nhi, là muốn làm gì?
Rốt cuộc cô cũng lên tiếng, đập tan bầu không khí ái muội, hữu tình trước mặt. Có điều lời này nói ra cũng không phải chỉ là muốn phá vỡ bầu không khí. Nó... còn mang tính chất thăm dò. Cô chăm chú nhìn chàng, muốn moi ra chút thông tin hữu ích. Có điều lại không hề thấy nửa biều tình trên gương mặt.
- Đương nhiên... là đến tìm nàng rồi.
- Hả? Tìm ta? Tìm ta làm gì?
Câu trả lời này vượt qua những suy đoán ban đầu của cô. Mà không phải bàn, đương nhiên là cô không tin. Việc mà không có lợi, An Vương nhất định là không làm. Chỉ là nhìn ánh mắt kiên định đó, hình như cũng không phải là nói dối."Vậy thì có gì quan trong tới mức nửa đêm canh ba hắn chạy tới đây cơ chứ? Sao hắn kỳ quặc vậy? Hoặc có thể hắn có chuyện gì đó muốn nhờ ta. Không cần nghĩ cũng biết là không phải chuyện gì tốt đẹp rồi ". Nhất thời không biết làm sao, chỉ còn cách cười cười cho qua chuyện:
- Hơ hơ, hơ... Ngươi cũng... rảnh rỗi quá nhỉ?