Lương Dược thấy Sở Trú còn muốn ló đầu vào trong nhìn thử, cô không kịp suy nghĩ, một chân đã giẫm lên mặt đất kia lập tức thu về, đồng thời đóng mạnh cửa xe, lấy thân chặn cửa sổ, ngăn tầm mắt của anh lại.
Cô giả vờ bình tĩnh nói: "Đó là em họ tôi, ba mẹ em ấy đi công tác, mấy ngày nay đều sống trong nhà tôi."
Sở Trú khẽ nhíu mày: “Giọng nói của em gái cậu rất giống với cậu.”
Lúc vừa mới nghe thấy, anh thiếu chút nữa đã cho rằng chính cô đang nói chuyện.
"Vậy sao? Chắc là ảo giác của cậu thôi.” Lương Dược cười gượng hai tiếng: “Chúng tôi không giống nhau chút nào.”
Sở Trú nhìn cô: “Cậu đang lo lắng cái gì?”
Lương Dược chớp chớp mắt: “Tôi đâu có lo lắng? Tôi vẫn luôn như thế này mà.”
Dưới ánh mắt không chút cảm xúc gì của anh, giọng nói của cô dần dần nhỏ xuống, nghe có hơi đáng thương: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi chỉ không muốn để cho cậu gặp em ấy, em họ tôi trông rất đẹp, từ nhỏ đến lớn miễn là tôi thích ai, người đó sẽ đều yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu nói tôi có thể không lo lắng sao? Bây giờ cậu chính là người trong lòng của tôi, nên tôi tuyệt đối không thể để hồn của cậu bị cô gái khác câu đi mất!"
"Thật không?" Sở Trú bình tĩnh nhướn mày, biểu cảm không có biến chuyển gì, cũng không biết là tin hay không tin.
“Nếu không thì sao, tôi đâu cần phải lừa gạt cậu?” Lương Dược biết anh không có hứng thú với con gái, cũng không thích xen vào việc của người khác, cho nên mới bịa ra lý do này.
Cô thấy sắc mặt Sở Trú không có gì khác thường, trong lòng dần nhẹ nhõm: “Được rồi, tôi muốn đi về, ngày mai gặp lại.”
Tay cô chạm vào tay nắm cửa, định dùng tốc độ nhanh nhất để xuống xe, sau đó đưa Lương Văn rời khỏi hiện trường.
Nhưng mà bàn tay của cô vừa mới sờ đến, tay Sở Trú cũng vươn tới.
Các ngón tay của anh có những đốt ngón tay rõ ràng, mu bàn tay có những đường gân xanh nổi lên, trông có vẻ thon gầy nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Lòng bàn tay người con trai có chút lạnh lẽo, vững vàng bao phủ tay cô.
Lương Dược như đánh trống trong lồng ngực, bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
"Có chút tò mò." Giọng nói hơi trầm của Sở Trú vang lên bên tai cô, chầm chậm chầm chậm, vừa từ tính lại dễ nghe: “Em họ cậu xinh đẹp đến mức nào mà lại có thể dọa cậu thành như vậy.”
Anh nắm lấy tay cô không cho phép từ chối, rồi cùng nhau mở cửa xe.
Đầu Lương Dược lúc ấy trống rỗng, cửa xe chỉ mở được một nửa, cô lập tức thấy Lương Văn còn ngây ngốc đứng ở đó, giống như một chị gái ngốc nghếch.
Đương nhiên, Sở Trú cũng chú ý tới Lương Văn, dáng dấp thanh tú mảnh mai, đôi mắt anh hơi híp lại, vừa muốn nhìn cho rõ thì cổ áo đột nhiên bị kéo xuống, đầu cũng cúi xuống theo, Sở Trú còn chưa kịp phản ứng thì một mùi hương ập đến, một bên má truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Đôi môi trơn mềm.
Lương Dược hôn lên má anh.
Đồng tử Sở Trú hơi co lại, lần này đến lượt đầu anh trở nên trống rỗng.
Mùi hương hoa hồng nồng nàn của cô phảng phất quanh anh.
"Đây là nụ hôn tạm biệt." Lương Dược nhìn chàng trai đang cứng đờ, nhếch khóe môi, muốn đấu với tôi sao, cậu vẫn còn non lắm, cô nhanh chóng xuống xe và đóng sầm cửa xe: “Hôm nay tôi đã chơi rất vui vẻ, cảm ơn nha, về nhà nhớ chú ý an toàn, tạm biệt!”
Nói xong, cô bước nhanh về phía Lương Văn, nắm lấy phía sau cổ áo cô ấy kéo đi.
“Á! Đau, đau, chị làm gì vậy?”
"Còn nhìn gì nữa, mau vào đây với chị, em ăn no không có việc gì làm sao? Lại còn tẩy trang!”
"Mẹ nhờ em xuống đổ rác, em về nhà thì còn cần trang điểm làm gì, khó chịu muốn chết."
…
Tài xế không ngờ con gái bây giờ lại buông thả đến như vậy, ông ấy sửng sốt quay đầu nhìn Sở Trú: "Cậu chủ, cậu không sao chứ?"
Sở Trú lấy tay chạm vào vùng mặt nơi vừa mới bị hôn, rất lâu sau mới có thể hoàn hồn.
“Cậu chủ?” Tài xế lo lắng gọi lại một tiếng, thầm nghĩ Sở Trú chán ghét con gái như vậy, không phải là bị hôn đến phát bệnh đấy chứ?
“...Không sao.” Sở Trú tỉnh táo lại, biểu hiện rất bình tĩnh, anh kéo cửa sổ xe xuống nhìn về phía đối diện, Lương Dược quả nhiên đã đi rồi, anh trầm mặc rồi thu ánh mắt, lại kéo cửa sổ lên.
“Chúng ta về thôi.”
"Vâng." Tài xế khởi động xe, xoay vô lăng quay đầu xe, giữa đường không nhịn được mà cứ nhìn trộm Sở Trú qua kính chiếu hậu, cuối cùng thật sự nhịn không được mà nói: "Cậu chủ, sao cậu không mở cửa sổ xe để gió lùa cho thoáng hơn?”
“Cái gì?”
Người lái xe nói đầy ẩn ý: “Khuôn mặt của cậu… có hơi đỏ.”
Đâu phải chỉ là hơi, là rất, rất rất đỏ!
Làn da anh đã trắng, càng thấy rõ ràng đang đỏ lên, từ hai má đỏ đến tận cổ, giống như một bông hoa đào vừa chớm nở, khiến cho đường nét gương mặt rõ ràng nhưng lạnh lẽo từ trước đến nay của anh nay như được nhuộm thêm vài phần màu sắc lộng lẫy.
Sở Trú không nói gì, bình thản liếc nhìn ông ấy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người đỏ mặt không phải là anh vậy.
Tài xế ho khan, không dám nhắc lại nữa, trong lòng hiểu rõ Sở Trú đóng cửa sổ đơn giản là bởi vì không muốn để cho người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này của mình, ông ấy cũng chỉ là muốn trêu chọc anh mà thôi.
Dù sao khó có thể được nhìn thấy Sở Trú thể hiện ra một mặt giống với bạn cùng lứa như thế này.
Người lái xe vô cùng xúc động.
Mùa xuân của cậu chủ nhà ông quả nhiên sắp tới rồi.
*
“Chị, có chuyện gì vậy? Ai đưa chị về vậy?”
Lương Văn bị Lương Dược cứng rắn kéo vào thang máy, vẻ mặt mơ hồ, còn chưa rõ tình hình.
Lương Dược cố nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhéo khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy: "Có phải em bị ngốc không?”
Rõ ràng là lớn lên có được khuôn mặt thông minh như cô, sao lại ngốc nghếch thế chứ!
“Chị mới ngốc ấy!” Lương Văn tủi thân xoa mặt: “Người con trai vừa rồi rốt cuộc là ai vậy?”
Bởi vì bị Lương Dược ngăn lại hơn phân nửa cơ thể, cô ấy chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người kia.
“Không phải em đoán ra rồi sao.” Lương Dược đút tay vào túi, lười biếng tựa vào tay vịn thang máy: “Là Sở Trú.”
"Thật sự là cậu ấy?" Lương Văn tuy rằng đã có linh cảm này, nhưng cô ấy vẫn sửng sốt: “Hai người tiến triển đến bước kia rồi à?”
Lương Dược nhìn vẻ mặt của cô ấy liền biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, nở nụ cười, cố ý kéo dài giọng: "Hôn..."
Lương Văn trợn tròn mắt: “Cái gì?”
“...Má.” Lương Dược chậm rãi nói thêm: “Cũng là do em làm hại.”
Lương Văn lo lắng đến mức dậm chân: "Này, chị! Đừng có lừa em! Nói nhanh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Lương Dược cũng không có gì phải giấu diếm, dùng vài ba câu kể hết mọi chuyện vừa xảy ra cho cô ấy nghe, kể cả mấy cử chỉ thân mật như gối đùi, hôn má.
"Về phần tiến độ, nói thật thì chị cũng không rõ lắm, nhưng chị nghĩ cậu ta có lẽ là có chút thích chị."
Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Lương Văn, Lương Dượng hờ hững nhún vai: "Nếu em thấy phiền khi chị tiếp xúc với cậu ta, thì đổi lại càng sớm càng tốt. Tình hình bây giờ đã rõ ràng rồi, em chỉ cần bỏ thêm chút sức là theo đuổi được cậu ta thôi."
“Đừng, vẫn là chị làm đi, không dễ gì mới để cho cậu ấy có thiện cảm, em sợ em làm sẽ hỏng mất, vẫn phải xác nhận mối quan hệ rồi sau đó hẵng đổi lại." Lương Văn rất quyết tâm, lắc đầu nói, tuy rằng có chút lưu manh, nhưng cô ấy lại không có cảm giác gì khi biết Lương Dược đang trêu đùa Sở Trú dưới thân phận của cô ấy.
Dù sao đến lúc đó, người được ở lại bên cạnh Sở Trú chính là cô ấy.
Nghĩ đến đây, Lương Văn lại mừng rỡ: "Đúng rồi, chị à, chị học ở Nhất Trung vẫn tốt chứ, có bị lộ không?"
Lương Dược im lặng hai giây, sau đó chột dạ nhìn sang hướng khác: "Hẳn là không đâu."
"Vậy thì tốt."
"Em học ở Cửu Trung thế nào, có người nào bắt nạt em không?"
"Không có, em diễn rất giống, không tin chị đi hỏi chị Cẩn Cẩn đi."
Lương Dược cũng không nghi ngờ, chị em nhà bọn họ khá giỏi giả vờ bên ngoài, người ngoài đánh giá Lương Văn luôn dịu dàng, thông minh, ngoan ngoãn và ít nói...
Tất cả đều là biểu hiện giả dối.
Ở nhà cô ấy chỉ là một đại tiểu thư ngốc nghếch, xinh đẹp và ngọt ngào.
*
Lúc các cô về tới nhà, trong nhà đã dọn cơm, Lương Viễn Quốc và mẹ Lương ngồi ở bàn cơm.
"Văn Văn sao con giờ mới về..."
Mẹ Lương quay đầu, sau khi nhìn thấy Lương Dược lập tức nhíu mày: “Lương Dược, con còn biết trở về à? Nhìn xem đã mấy giờ rồi! Con lại đi lêu lổng ở đâu nữa vậy?”
“Mẹ đừng để ý con.” Lương Dược cũng không thèm nhìn bà ta, cúi đầu thay giày, thuận miệng đáp một câu.
“Con!” Mẹ Lương tức giận đến mức vứt đũa xuống, Lương Viễn Quốc bất lực khuyên nhủ: “Được rồi, các con đã về rồi, bớt nói vài câu có được không?”
"Nhưng ông nhìn bộ dạng của nó mà xem, có giống như một học sinh không? Đừng quên rằng con vẫn còn sử dụng thân phận của Văn Văn!”
"Mẹ, con không sao cả, mẹ đừng mắng chị nữa." Lương Văn tiến lên nắm lấy cánh tay mẹ Lương làm nũng, mềm giọng nũng nịu.
Lương Viễn Quốc không ngừng nháy mắt với Lương Dược, muốn cô cũng học theo nói một hai câu hay ho dỗ dành mẹ Lương.
Lương Dược đương nhiên không nhìn đến, tự mình đi vào phòng bếp lấy thêm bát cơm đi ra, ngồi ở chỗ cách mẹ Lương xa nhất rồi bắt đầu ăn.
Lương Viễn Quốc thở dài.
May mắn có Lương Văn làm “gia vị” ở đây, bình thường bầu không khí trong nhà cũng không quá tệ, Lương Văn tùy tiện nói chuyện trường học đều có thể làm cho mẹ Lương vui vẻ không ngừng.
Lương Dược vừa ăn vừa xem điện thoại di động, từ bài đăng có mấy bạn nhỏ đáng yêu tìm cô hẹn bản thảo, hỏi giá cả và lịch trình.
Chỉ trong một lúc có tới năm sáu người kết bạn với cô, tin nhắn tới liên tục, cô trả lời không xuể, động tác ăn cơm cũng chậm lại.
Mẹ Lương nhìn thấy, lại nhịn không được mà nhíu mày khiển trách: "Lương Dược, mẹ đã nói bao nhiêu lần, khi ăn cơm không được chơi điện thoại! Con chơi từ sáng đến tối còn chưa chơi đủ sao? Mẹ nói cho con biết, cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng có ngày con chết vì điện thoại di động!”
Ngón tay Lương Dược đang gõ chữ dừng lại một chút, tặc lưỡi một tiếng, đè nén phiền chán đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: “Được thôi, con không ăn nữa, mọi người từ từ ăn đi.”
Nói xong nhấc chân rời đi.
Những người khác đều sửng sốt.
“Đứng lại!” Mẹ Lương phản ứng lại, lửa giận vốn đã từ từ hạ xuống lại đột nhiên dâng cao, trừng mắt mắng: “Mẹ mới nói có mấy câu con đã không chịu nổi rồi? Mẹ có nói sai chỗ nào không? Nhìn con bây giờ xem, sách không đọc thì cũng thôi đi, nhưng chơi máy tính và điện thoại di động cả ngày lẫn đêm, tan học không về nhà, ngày nào cũng lêu lỏng khắp nơi, lời này nói có sai không? Mẹ đã nghĩ rằng con có thể thay đổi bản tính ương bướng của mình bằng cách để con đi học ở trường Nhất Trung, nhưng kết quả vẫn vậy, con nói cho mẹ biết, dựa vào thành tích tệ hại của con làm sao con có thể thi vào đại học? Trường nào sẽ muốn nhận một người như con chứ!"
Không khí như đóng băng lại.
Im lặng đến đáng sợ.
“Thi đại học?” Lương Dược tựa như nghe thấy chuyện nực cười nào đó, cô dừng lại, quay đầu nhìn bà ta, giọng điệu có chút giễu cợt: “Cho dù là thi đậu thì sao chứ, thi đậu rồi thì có thể đi học à? Không cần thiết, tiền còn không có thì đi đâu được.”
Sắc mặt mẹ Lương trắng bệch: “Con quả nhiên vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó, lúc đó mẹ đã nói với con rồi...”
“Được rồi, cứ như vậy đi.” Lương Dược lại quay người, quay lưng về phía bà ta, thản nhiên nói: “Dù sao bây giờ con cũng không có nhiều hy vọng trở thành sinh viên đại học tài giỏi, nên mẹ cứ để dành tâm tư lại cho Lương Văn đi."
Sau khi cô đi, trong phòng ăn trở nên im lặng thật lâu.
"Lời chị vừa mới nói là có ý gì vậy?"
Lương Văn thấy vẻ mặt của ba mẹ đột nhiên trở nên nặng nề, trong lòng có chút bất an: "Dù có đậu cũng không thể học là có ý gì?"
Lương Viễn Quốc sờ đầu cô ấy, thở dài: “Không liên quan gì đến con, đều là do ba vô dụng.”
*
Lương Dược trở lại phòng, đầu tiên là nằm ngửa trên giường, ngẩn người nhìn trần nhà tối tăm một hồi, sau đó chậm rãi đứng dậy lấy ra hộp đồ ăn vặt dự trữ dưới giường.
Từ Dove đến Oreos cho đến bánh Truffle cacao... cái gì cũng có, bên cạnh còn có hộp sữa socola.
...Tất cả đều là thức ăn và đồ uống socola.
Lương Dược xé một gói bánh xốp, vừa cầm điện thoại vừa gặm bánh, tiếp tục trả lời những tin nhắn của những bạn nhỏ đáng yêu.
Phải mất nửa giờ cô mới quyết định xong các chi tiết với mọi người và thu tiền đặt cọc.
Lúc xong việc cô đã ăn năm hay sáu gói bánh quy, bụng cũng đã gần no.
Lương Dược dọn dẹp rác, mở một hộp sữa ngồi xuống bàn mở máy tính, nhìn vào tập tài liệu, còn lại khoảng hai mươi bức tranh chưa vẽ.
Muốn chết mất.
Cô hút một ngụm sữa, cau mày thở dài, vò đầu bứt tóc, không thể trấn tĩnh tinh thần, cô không có cảm hứng nếu không tập trung được, một nét cũng không muốn vẽ.
Nhắc đến mới nhớ, đã lâu lắm rồi không phát sóng trực tiếp.
Lương Dược sờ sờ cằm.
Vào thời điểm này hãy để các thiên thần nhỏ cho cô tình yêu ấm áp nào.
Nói là làm, cô khôi phục tinh thần, đứng dậy ngồi vào trước bàn trang điểm, đã lâu rồi mới trang đẹp xinh đẹp trở lại, sau đó quay lại trước máy tính, vào phòng phát sóng trực tiếp, mở máy quay.
Vừa đi vào liền xuất hiện rất nhiều bình luận.
[Wow! Dược Dược, cô cuối cùng cũng nhớ ra số của mình rồi!]
[Tung hoa, người mất tích trở về.]
[Ông nội, streamer ông theo dõi đang phát sóng trực tiếp nè.]
[Dược Dược còn bật cả camera, cô gái của tôi vẫn đẹp như vậy!]
[Một số người vừa xinh vừa vẽ đẹp, còn tôi chỉ biết ăn rồi nằm (đầu chó).]
…
Thời gian trôi qua, màn hình càng ngày càng nhiều bình luận xuất hiện, Lương Dược cười, nói vào mic: “Xin lỗi, gần đây bận rộn chuyện học tập, không thoát thân được, chờ qua tháng này là sẽ ổn rồi.”
Khung bình luận đều rất yên bình…
[Không sao không sao, Dược Dược không mệt là được rồi, chú ý đến sức khỏe nhiều hơn nhé.]
[Có còn đơn đặt hàng trong tháng này không? Tôi muốn đặt trước~]
[Tôi cũng vậy! Nhưng tôi biết chắc chắn không thể đặt lịch hẹn QAQ.]
[Đúng rồi Dược Dược, fan vượt hơn mười vạn rồi, khi nào cô mới cho chúng tôi xem mặt mộc vậy?]
Lương Dược trả lời từng câu hỏi một, cuối cùng cô sửng sốt khi nhìn thấy câu hỏi: "Tôi đã từng hứa như vậy sao?"
[Cô đã nói fan vượt mười vạn liền lộ ra mặt mộc, tôi còn ghi lại!]
[Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhớ!]
[Ảnh chụp màn hình làm bằng chứng!]
Lương Dược thấy bọn họ nói như vậy, nhớ tới hình như có chuyện đó thật, nhưng đấy là khi còn chưa được nhiều người biết tới, cô hay nói ba hoa để tăng lượng người hâm mộ, cô đã quên mình đã khoác lác những gì, cùng lắm đã hứa rồi thì phải thực hiện thôi.
"Mặt mộc thì có chút khó." Cô suy nghĩ một chút: "Nếu không thì như này đi, tôi ngẫu nhiên rút ra ba người để đưa ảnh.”
[Không được, tôi chỉ muốn nhìn mặt mộc!]
[Mặt mộc +1]
[Mặt mộc +10086]
[Mặt mộc + Số chứng minh nhân dân]
Trong nháy mắt, máy tính của Lương Dược bị hai chữ "Mặt mộc" phủ kín màn hình, càng đáng sợ hơn chính là còn có một fan nhiều tiền liên tiếp ủng hộ hai vật phẩm là chiếc trực thăng cùng một chiếc du thuyền cao cấp, cuối cùng còn tạo ra một dòng bình luận nhiều màu là hiệu ứng đặc biệt của vật phẩm pháo hoa.
[Tôi! Muốn! Thấy! Mặt! Mộc!]
Lương Dược: "..."
Nếu quay ngược lại được thời gian trở lại, cô thà ngủ còn hơn phát sóng trực tiếp.
*
Lúc Sở Trú về đến nhà là đã hơn tám giờ, thấy Thư Hựu Mạn vẫn đang hưng phấn nấu cháo điện thoại trên sô pha.
"Này này, XX, tôi nói cho bà nghe chuyện này bà đừng sợ nhé… Đúng, đúng vậy, chính là con trai tôi, nó có bạn gái rồi! Thật sự tôi không nói dối bà, hôm nay nó đưa con gái về nhà, trông rất xinh đẹp!"
Sở Trú: "..."
Thư Hựu Mạn như mất kiểm soát, đây là điều mà cả gia đình mong muốn, bây giờ nét mặt bà ấy vô cùng rạng rỡ, tìm được một người sẽ chia sẻ niềm vui của bà khi trở thành mẹ chồng, không tìm được người thì gọi điện thoại, điện thoại không trả lời thì gửi tin nhắn, có một loại kích động mà không từ ngữ nào diễn tả được. Ngay cả ba Sở vừa về nhà cũng không tránh thoát, lúc nghe được thì sửng sốt, nhưng cũng kích động, chộp lấy Sở Trú đang đi ngang qua ông, giọng run run hỏi: “Con, con trai, con thật sự… có rồi?”
Sự lược bớt này thật sự rất hay, rất đúng chỗ.
Có một con ma đầu to*.
(*) Để chỉ lời nói đùa hoặc chửi thề, ám chỉ sự xui xẻo hoặc muốn nói ai đó đang làm chuyện ngốc nghếch.
Cậu con trai mặt lạnh tanh vung tay ông ra, cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Lúc anh đi ra đã hơn mười giờ, Sở Trú định trở về phòng đi ngủ, mặc dù có thể chưa ngủ được.
Anh uể oải rũ mi mắt xuống, mái tóc đen lòa xòa trên trán, giọt nước từ đuôi tóc rơi dọc theo cổ xuống quần áo.
Anh lấy khăn lau tóc, đang miên man suy nghĩ xem hôm nay nên đọc cuốn sách nào để dễ ngủ, đột nhiên khuôn mặt của Lương Dược hiện lên trong đầu.
Khuôn mặt cô gái chỉ to bằng lòng bàn tay, nhỏ nhắn tinh tế, đôi mắt đẹp lúc nào cũng cong cong, ý cười như có thể tràn ra.
Nghĩ đến cô, anh không thể khống chế được mà nghĩ đến nụ hôn kia.
Ấm áp và mềm mại, và một chút ẩm ướt, trộn lẫn với hương thơm ngọt ngào của hoa hồng.
…
Sở Trú nhắm mắt lại, khẽ nghiến răng, cảm thấy hôm nay cho dù có đọc bao nhiêu quyển sách cũng vô dụng.
Lúc này Triệu Ức Hào gọi điện thoại tới.
Sở Trú vừa nhấc lên, liền nghe thấy cậu ta kêu như quỷ rống quỷ gào: “Sở Trú à Sở Trú, cậu ở đâu đấy?"
Giọng điệu kích động như vừa phát hiện ra bí mật vô cùng lớn.
Sở Trú không trả lời câu hỏi vô nghĩa này, trực tiếp hỏi: “Chuyện gì?”
Triệu Ức Hào nói không trôi chảy: "Vừa rồi tôi xem phát sóng trực tiếp trò chơi như bình thường, nhưng tôi vô tình trượt tay bấm vào khu hội họa, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai!"
Sở Trú không thấy hứng thú dù chỉ một chút: “Mẹ cậu à?”
"Đúng, là mẹ của tôi… Ơ, không phải! Là nữ thần của tôi mới đúng mà?" Triệu Ức Hào nói: "Là Lương Văn, cô ấy là một streamer về chủ đề hội họa!"
Sở Trú bất ngờ khoảng hai giây, sau khi vào phòng khóa cửa, bình tĩnh hỏi: “Làm sao để xem trực tiếp?”
Triệu Ức Hào nói ra một cái tên ứng dụng.
Sở Trú cúp điện thoại, đi đến bên giường rồi ngồi xuống, cầm điện thoại di động tải ứng dụng kia.
Sau khi giao diện hiện lên, anh bấm vào khu hội họa, có hàng trăm người đang xem phát sóng trực tiếp, Sở Trú nhìn thẳng vào người đầu tiên, theo Triệu Ức Hào nói, cô là người được yêu thích nhất.
Tên phòng là [Phòng vẽ tranh nhỏ của Dược Dược]
Có sáu mươi lăm ngàn người xem, cách biệt một trời một vực với con số năm ngàn người ở phòng thứ hai.
Sở Trú xem một lúc rồi bấm vào, thật sự nhìn thấy Lương Dược.
Cô đang ngậm ống hút sữa trong miệng, không hề nhìn vào ống kính, mái tóc dài xõa tung trên vai khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng thêm xinh đẹp.
Bình luận bên dưới chạy rất nhanh...
[Á á á tôi chết mất, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt mộc của Dược Dược, lại còn quá đẹp như này ư? Vốn không cần trang điểm gì cả!]
[Tiên Nữ]
[Tôi còn nghĩ rằng sẽ xấu xí, kết quả là?]
[Không hổ danh là cô gái của tôi!]
[A a a a Dược Dược, mẹ yêu con!]
Dược Dược…
Sở Trú chú ý tới cái cách xưng hô này, là biệt danh sao?
Anh nhìn cô gái trên màn hình, có chút không chân thực, chưa từng nghĩ cô ấy là một streamer.
Và còn trang điểm... Bình thường cô đã hay trang điểm rồi sao?
Sở Trú trầm ngâm nhận ra rằng anh chưa từng hiểu về cô.
Bình luận tiếp tục chạy…
[Dược Dược, hôm nay vẽ cái gì vậy?]
"Ừm… Hôm nay không vẽ theo đơn nữa, tôi sẽ vẽ một người.”
Giọng cô gái như dòng điện truyền đến, thực sự có thể làm người ta tê dại.
Không biết có phải là ảo giác của Sở Trú hay không, anh cảm thấy ngữ khí của cô so với bình thường lạnh lùng hơn một chút, có thêm chút lười biếng.
Phần bình luận đều trầm trồ khen ngợi: [Mong đợi, mong đợi!]
Sau đó Sở Trú liền nhìn thấy ống kính của cô bị tắt, trên màn hình xuất hiện là giao diện vẽ của cô.
Cô thực sự đã bắt đầu vẽ.
Quá trình này tương đối nhàm chán, màn hình bình luận từ từ giảm xuống.
Sở Trú lẳng lặng nhìn cô phác thảo đường nét một người, thế nhưng không cảm thấy nhàm chán.
Thời gian dần trôi qua, bức tranh của cô dần trở nên rõ ràng, trong buổi xế chiều ấm áp, lớp học sáng sủa, thiếu niên mặc đồng phục học sinh màu xanh đen đang chống cằm, buồn chán nhìn lên bảng đen, với vẻ mặt thờ ơ lười biếng.
Sở Trú giật mình, rất nhanh đã nhận ra đó là mình.
Cô đang vẽ anh.
Bình luận lại nhiều trở lại…
[Chàng trai này thật đẹp trai. Cô ấy vẽ rất chân thực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Dược Dược vẽ bằng màu nước, là bạn trai phải không?]
[Tôi đặt cược một gói que cay, Dược Dược chắc chắn thích anh ta!]
Trong lòng Sở Trú khẽ rung động, liền nghe được Lương Dược phủ nhận: "Không phải, cậu ta là con trai mới của tôi."
Sở Trú: “?”
Lương Dược: “Tên cậu ta là Nhị Cẩu Tử.”
"..."
Màn hình bình luận lập tức nổ tung.
[Ha ha ha xuất hiện rồi! Cách đặt tên độc đáo của Dược Dược!]
[Sau sự xuất hiện của Một Đường Gân với Nhị Ngốc, nhiệt liệt chào mừng sự ra đời của Nhị Cẩu Tử!]
[Làm con của Dược Dược thật khổ ha ha ha ha.]
Sắc mặt Sở Trú không chút thay đổi.
Phải nói rằng kỹ năng vẽ tranh của Lương Dược rất cao, vẽ được một nửa thì đã có người trả tiền muốn mua.
Lương Dược rất có nguyên tắc: “Con trai và con gái tôi đều không bán, dù nghèo khó đến đâu, tôi cũng không bao giờ đánh đổi máu thịt của mình để lấy tiền.”
Sở Trú nghe đến đây, tâm tình miễn cưỡng thoải mái được một chút.
Sau đó có một bình luận hiện lên: [Tôi trả sáu trăm]
Lương Dược không cần nghĩ: "Nhắn tin riêng đi, thêm WeChat để bàn bạc thêm."
Sở Trú: "..."
*
Lương Dược tự nhận mình là một streamer vô cùng chiều fan, mặc dù để lộ mặt mộc có chút nguy hiểm, nhưng loại đồ cổ như Sở Trú làm sao có thể xem mấy thứ như này, vì vậy cô cũng không ngại tẩy trang.
Hôm nay cô quả thật không có tâm tình vẽ theo danh sách, nghĩ đến cái gì vẽ cái đó cho vui vẻ.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Sở Trú.
Khuôn mặt đó nếu không thành con trai cô để làm tư liệu sống thì quá lãng phí.
Nói chung, ngoài việc nhận đơn đặt hàng, họa sĩ sẽ vẽ một số người mà họ thấy thích, và coi họ như những đứa con.
Trước đó Lương Dược đã vẽ hai đứa con trai, đã đến lúc thêm một em trai cho bọn họ.
Vì thế, Nhị Cẩu Tử được sinh ra như vậy.
Mặc dù sắp bị mẹ bán đi khi mới sinh ra, nhưng Lương Dược tin rằng nó sẽ có thể sống hạnh phúc!
Đúng lúc cô đang hạnh phúc thì cô nhìn thấy một bình luận khác đang trôi qua, nhẹ nhàng bâng quơ - [Tôi trả một vạn]
Lương Dược: “!”
A, thật hào phóng!
Đồng thời máy tính vang lên, một tin nhắn riêng hiện lên, đó là tín hiệu của WeChat.
…
Lương Dược nhanh chóng thêm người đó vào WeChat, hình ảnh đại diện và biệt hiệu đều là hai chữ cái - [CZ]
Cảm thấy thật ngầu.
Cô không nghĩ nhiều, liền gửi lời mời kết bạn với một nụ cười.
Rất nhanh đã được chấp nhận.
Lương Dược lập tức nói: "Bạn nhỏ đáng yêu, tôi nói trước nhé, tôi tự thấy bức tranh kia không đáng một vạn, nhưng nếu bạn thật sự thích như vậy, thì tôi cũng không phải là không thể bỏ những thứ mình thích."
Đối phương trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Bạn nhỏ đáng yêu?”
Trọng điểm này là sao?
Lương Dược: “Xin lỗi, đây là cách xưng hô của tôi đối với fan, nếu bạn thấy không thoải mái, tôi có thể đổi cái khác.”
CZ: “Không phải là Nhị Cẩu Tử sao?”
Lương Dược bất ngờ: “Hả?”
Đối phương chậm rãi nói: “Cậu vừa rồi không phải còn gọi tôi là Nhị Cẩu Tử sao?”