Lọc Truyện

Dược Ngọt

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Sự im lặng của nhà sách không biết bị phá vỡ từ khi nào, ánh mắt mọi người rời khỏi sách vở, lén nhìn về phía thân hình cao lớn ở quầy thu ngân.

Thiếu niên để tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt nghiêm túc, vẻ ngoài lạnh lùng. Anh cụp mắt nhìn Lương Dược, trên mặt không có biểu cảm gì, càng lộ ra vẻ lười nhác cao quý.

Anh vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, nhóm cô gái nhỏ lấy sách che mặt nhìn trộm anh rồi hưng phấn nhỏ giọng thảo luận…

“Mấy cậu nhìn đồng phục trường Nhất Trung của nam sinh kia kìa, con mẹ nó đẹp trai thật đấy!”

“Phải tranh thủ đến kết bạn mới được!”

“Tớ có cảm giác như đã gặp cậu ấy ở đâu rồi…”

Tuy các các cô ấy thảo luận không ngừng nhưng không ai dám tiến đến gần, chỉ dám nhìn trộm. Vì khí phách của thiếu niên quá mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người ta có cảm giác khó có thể ở chung.

Tuy nhiên chuyện này không bao gồm Lương Dược. Cô vốn không cần mặt mũi đã quen rồi, cũng không biết rụt rè là gì, bây giờ hiếm khi mới gặp được một người đẹp trai như vậy, cho nên muốn đến trêu chọc.

“Anh đẹp trai, có thể kết bạn Wechat không?” Lương Dược chống cằm, mỉm cười ngắm anh, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Mắt Sở Trú liếc nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của cô gái, rất xinh đẹp, rất có sức quyến rũ.

Anh bình tĩnh mở miệng: “Không thêm.”

“Tại sao?”

“Điện thoại hết pin.” Mí mắt Sở Trú rũ xuống, lý do qua loa có lệ, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Làm ơn nhanh lên.”

“Chờ chút.” Vốn dĩ Lương Dược chỉ muốn đùa giỡn anh, cũng không muốn kết bạn thật, cô lấy bốn quyển sách qua nhìn nhìn.

[Cuộc cách mạng về giấc ngủ]

[Nói tạm biệt với chứng mất ngủ]

[Giấc ngủ ngon mà bạn đáng có]

[Một trăm tuyệt chiêu giúp bạn nhanh chìm vào giấc ngủ]

“…”

Xem ra chất lượng giấc ngủ của anh trai này không tốt lắm.

Thảo nào nhìn không có tinh thần gì cả.

Lương Dược tra giá tiền trong máy tính, mở miệng: “Tổng cộng 128 tệ.”

Nghe vậy, Sở Trú dùng điện thoại quét mã QR dán ở góc bàn để tính tiền.

Sau đó máy tính kêu lên, thông báo số tiền đã được ghi chép vào sổ kế toán.

Lương Dược cố ý trêu trọc: “Không phải cậu bảo điện thoại hết pin sao?”

Sở Trú không nói chuyện, dường như cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi này, đến cả một ánh mắt cũng lười cho cô.

Ít nói, lạnh lùng, cả người đều tản ra khí thế mạnh mẽ ‘Đừng tới gần ông đây, tôi không muốn nói chuyện với cô’.

Nhàm chán.

Lương Dược lắc đầu trong lòng, tuy rằng người này rất phù hợp với mẫu người cô thích nhưng tính cách của anh thật sự rất lạnh nhạt.

Là kiểu cô khó đối phó nhất.

Suy nghĩ muốn quyến rũ đối phương hoàn toàn bị đánh tan, Lương Dược lấy túi to đựng sách cho anh.

Điện thoại di động trong tay cô bỗng vang lên.

Lương Dược liếc nhìn.

Là Vương Cẩn Cẩn.

Bây giờ vẫn là giờ làm việc, Lương Dược rất có tinh thần chuyên nghiệp ấn nút từ chối, nhưng hai giây sau tiếng chuông lại vang lên.

Chẳng lẽ có việc gấp?

Lương Dược tăng tốc gói xong sách cho Sở Trú, sau đó nhận điện thoại. Còn chưa kịp nói “Alo”, Vương Cẩn Cẩn đã gào lớn ở bên tai: “Lương Dược cậu ở đâu? Tớ vừa mới thấy Hứa Diễm dẫn rất nhiều người đi theo hướng cậu rời đi, tám phần là đến tìm cậu gây rắc rối, bây giờ cậu nhanh chóng tìm chỗ trốn đi!”

Lương Dược nhíu mày, đang muốn hỏi kỹ càng thì chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ở ngoài cửa hiệu sách truyền đến, hai người đàn ông với dáng vẻ lưu manh đi vào, một người có hình xăm trên mặt, một người thì nhuộm tóc màu vàng, nhìn như hung thần ác sát. Bọn họ nhìn ngó xung quanh, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Lương Dược phản ứng nhanh, vội vàng cúp điện thoại, sau khi nghe xong lời Vương Cẩn Cẩn nói, trực giác nói rằng cô chính là mục tiêu của bọn họ!

Sở Trú ở đối diện không quan tâm xung quanh xảy ra chuyện gì, sau khi sách gói xong thì cầm lấy xoay người rời đi. Mà khi hai người kia muốn nhìn về hướng bên này, Lương Dược phản xạ có điều kiện đưa tay túm lấy góc áo Sở Trú, muốn mượn cơ thể anh để làm lá chắn.

Vừa làm động tác này, cả hai người đều hơi sửng sốt.

Sở Trú nhíu mày, anh đã mất hết toàn bộ sự kiên nhẫn, nghĩ đến cô gái này còn muốn dây dưa không dứt, khi đang định mặc kệ cô, giây tiếp theo, người phía sau đã nhẹ nhàng chủ động bỏ tay ra.

“Rất xin lỗi.”

Cô gái nói rất nhanh, giọng nói không cố ý kéo dài nữa nên lộ rõ sự thành thục, mang theo vài phần nhẹ nhàng vốn có.

Sở Trú quay đầu, nhìn thấy Lương Dược đang ngồi xổm, cả người trốn dưới quầy.

Anh còn chưa hiểu rõ tình hình thì hai người đàn ông đối diện đã chú ý tới anh. Diện mạo Sở Trú quá xuất chúng, muốn người khác không chú ý cũng khó.

“Này, cậu nhóc, cậu có thấy một cô gái mặc áo khoác màu cam, mặt mũi rất lẳng lơ không?” Vẻ mặt Hoàng Mao hung dữ hỏi.

Lương Dược trốn dưới quầy nghe vậy, tay nắm chặt chuẩn bị bắt cứ lúc nào cũng có thể xông ra. Lúc nãy túm quần áo Sở Trú là do phản xạ của cơ thể, cô không có thói quen nhờ người khác giúp đỡ, cũng cảm thấy tính cách Sở Trú như vậy sẽ không lo chuyện bao đồng.

Lương Dược nhanh chóng tính toán trong đầu, đối phương có hai người, không khó để đối phó, phiền phức là ở đây là nhà sách, đánh nhau không tiện.

Đúng lúc cô nghĩ biện pháp thoát thân thì nghe thấy giọng nói hờ hững của Sở Trú, lạnh lùng trầm thấp, giống như một trận gió lạnh thổi vào tai cô.

“Không biết, tránh ra.”

Động tác của Lương Dược dừng lại, bất ngờ trợn to mắt.

“Mày có thái độ gì đấy?”

Hoàng Mao bị Sở Trú chọc giận, thấy anh mặc đồng phục học sinh, cho rằng anh là loại dễ bị bắt nạt nên định chìa tay ra đẩy một cái.

Nhưng anh ta còn chưa chạm vào anh, cổ tay đã bị Sở Trú mặt không biểu cảm chặn lại, dùng sức bẻ ngược ra phía sau.

“A!” Hoàng Mao đau đến mức hít hà.

Xung quanh yên lặng không tiếng động.

Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Sở Trú, tất cả đều không tin người thiếu niên nhìn qua thì cao gầy này lại có sức lực mạnh như vậy.

Tuy Lương Dược không nhìn thấy chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng vẫn có thể cảm nhận tình hình chiến đấu từ tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Mao. Cô đối với người tên Sở Trú này càng ngày càng thấy tò mò, ban đầu còn tưởng học sinh trường Nhất Trung là đầu gỗ chỉ biết đọc sách, thế nhưng không ngờ còn là cao thủ đánh nhau.

Cô muốn thò đầu ra xem tình hình, lại sợ bị người khác phát hiện thì mâu thuẫn sẽ càng gay gắt hơn, vì vậy đành cố nhịn sự tò mò, tiếp tục ngồi án binh bất động.

“Đm, con mẹ nhà mày!”

Bị nhiều người nhìn như vậy, Hoàng Mao trong cơn giận dữ cảm thấy mình mất hết thể diện, vừa định tung nắm đấm về phía Sở Trú lại bị người đàn ông xăm hình ngăn lại: “Được rồi, mày quên chúng ta đến đây là để làm gì rồi sao? Gây chuyện ít thôi, người phụ nữ kia không giống loại người sẽ đến nhà sách, chúng ta đến chỗ khác tìm xem.”

Hoàng Mao nghe xong, đành phải nhẫn nhịn, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Trú: “Coi như nhóc con mày gặp may mắn, đừng để tao gặp mày lần nữa, nếu không thì gặp một lần đánh một lần!”

Sở Trú lạnh lùng liếc anh ta, không nói chuyện.

“Được rồi, mau đi thôi!” Người đàn ông xăm hình túm tay anh ta lôi đi, vẻ mặt có hơi không được tự nhiên. Hoàng Mao không cảm nhận được không có nghĩa anh ta cũng không cảm nhận được, khi Sở Trú u ám nhìn chằm chằm bọn họ, anh ta cảm được sự nguy hiểm đang tới gần. 

Lương Dược nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ xa dần thì có hơi bất ngờ, như vậy là xong rồi?

Cô thò nửa đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ kịp thấy bóng lưng thon dài của Sở Trú rời đi.

Cao gầy, thẳng tắp, không vội vã cũng không chậm chạp.

Cũng giống như lúc đến.

Sở Trú xách túi sách đi ra khỏi nhà sách, nhìn thấy Triệu Ức Hào chờ ở cửa.

“Ôi, ông nội của tôi ơi! Cuối cùng cậu cũng ra rồi!”

Triệu Ức Hào vừa thấy anh thì gào khóc, lập tức dính sang đây: “Cậu có biết cậu đã đi vào bao lâu rồi không? Nửa tiếng! Suốt nửa tiếng! Đi ỉa cũng không lâu như vậy chứ?”

Sở Trú mặc kệ cậu ta, chân dài bước về phía trước: “Đi về.”

“À à, vừa nãy tôi ở cửa thấy cậu xích mích với người ta, có chuyện gì sao, cậu không sao chứ?”

Triệu Ức Hào vội đuổi kịp, sóng vai đi với anh.

Sở Trú ngáp một cái, không trả lời.

Triệu Ức Hào lập tức đổi giọng: “Tôi muốn hỏi là, người đàn ông kia có sao không?”

Sở Trú cảm thấy hết chỗ nói rồi, liếc nhìn cậu ta: "Cậu không thấy anh ta đi ra sao?"

Câu hỏi ngu ngốc gì thế.

“Tôi chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ức Hào lập tức cười ha ha: “Cậu vẫn chưa nói rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì đâu, đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”

“Ai biết.” Trong đầu Sở Trú hiện lên gương mặt quyến rũ của Lương Dược, tất cả là do tên đầu sỏ này gây ra.

Anh không muốn xen vào chuyện của người khác, nói một câu ‘Không biết’ cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, không ngờ đối phương không biết điều còn cố tình động vào anh.

Anh nhớ lúc Lương Dược túm lấy anh rồi lập tức buông ra, lúc đó, cô không cầu cứu mà chỉ xin lỗi.

Có thể bị cái loại người kia làm khó dễ, bản thân chắc cũng không phải loại hiền lành gì.

Cho dù anh không ra tay, cô cũng có thể hoàn toàn tự mình giải quyết.

Sở Trú thờ ơ nghĩ.

Triệu Ức Hào thấy anh không nói gì cũng không hỏi lại mà nhắc tới chuyện khác, chỉ hận không rèn sắt thành thép nói: “Cậu lại thật sự không đến tiệc sinh nhật của Lương Văn, mẹ nó quả thật tôi đã chuẩn bị xong cả quần áo rồi! Cô gái xinh đẹp như vậy mà cậu còn chướng mắt! Sở Trú, cậu thật sự nên đi kiểm tra xu hướng tình dục đi!”

“Cút.” Sở Trú đưa túi sách cho cậu ta, cực kì bình tĩnh: “Dây dưa làm gì, muốn đi thì cậu đi đi.”

Triệu Ức Hào ôm sách kêu rên: “Tôi cũng muốn, nhưng người trong lòng người ta không phải tôi… Đúng rồi, cậu mua sách gì thế, để tôi xem thử…”

“Ngủ, mất ngủ, ngủ…”

Cậu ta nhớ mấy từ mấu chốt trên mỗi quyển sách, sửng sốt, vẻ mặt dần nghiêm túc nhìn Sở Trú: “Hiện tại buổi tối cậu vẫn không ngủ được sao?”

“Ừ.” Sở Trú miễn cưỡng lên tiếng.

Triệu Ức Hào nhíu mày: “Gặp bác sĩ khám chưa?”

“Không khám.”

“Tại sao.”

“Không muốn uống thuốc.”

“…”

*

Lương Dược quyết định rời đi, sau khi biết mình bị người khác theo dõi thì nếu muốn để nhà sách không gặp phiền toái thì rời đi là phương án tốt nhất.

Cô gửi Wechat giải thích nguyên nhân với ông chủ, sau đó gọi bạn học đến thay thế rồi rời đi.

Vừa ra khỏi nhà sách, cô thấy rất nhiều người do Hứa Diễm tìm đến đang ở gần đây. Đặc điểm của họn họ rất rõ ràng, đều cao to vạm vỡ, mặc áo phông màu đen, ra vẻ hung dữ như sợ người khác không nhìn ra họ là thanh niên lêu lổng.

Trước kia, lúc Lương Dược ở bên ngoài chơi bời đã gặp rất nhiều người như thế, chỉ cần được tiền thì cái gì họ cũng dám làm. Cô đếm được tổng cộng có khoảng hơn mười người, Hứa Diễm là người dẫn đầu, xem ra cô ta thật sự hận cô đến tận xương tủy.

Lương Dược trốn ở cây đại thụ gần nhà sách, nhìn bọn họ tìm kiếm cô ở mọi nơi trên đường, cảm thấy hơi đau đầu.

Nhiều người như vậy, xông lên chắc chắn là không khả thi.

Làm sao bây giờ?

Cô nhìn xung quanh, phát hiện một cửa hàng quần áo nữ vẫn còn mở cửa, trong lòng suy nghĩ vài giây, mệt mỏi thở dài.

Thật sự không có cách nào.

Lương Dược lén vào cửa hàng quần áo nữ.

*

Hai mươi phút sau, ở bên đường.

Người đàn ông xăm hình bực bội hỏi Hoàng Mao: “Vẫn chưa tìm thấy người sao?”

“Chưa.” Hoàng Mao lắc đầu: “Em bảo các anh em tìm kiếm mấy chỗ gần đây, nhưng đều không thấy bóng dáng.”

“Lương Dược thật sự ở chỗ này?”

“Sẽ không sai, Hứa Diễm có gửi ảnh, nhìn thấy cô ta đi vào con phố này, hai đầu đều đã bị người của chúng ta ngăn chặn, cô ta không có khả năng ra được.”

“Fuck, ông đây không tin!” Người đàn ông xăm hình khạc một cục đờm: “Con mẹ nó, tao sẽ canh giữ ở chỗ này, xem cô ta có thể trốn đến khi nào!”

Hoàng Mao gãi đầu, cũng cảm thấy phiền phức, lúc thở ra khói thuốc, bỗng dưng nhìn thấy phía trước có một người đi tới, trong bóng tối nhìn thấy dáng người trông rất khá, chắc chắn là phụ nữ.

“Lão đại, anh nhìn phía trước đi!” Anh ta vui mừng hét lên.

Người đàn ông xăm hình nhìn qua.

Một nữ sinh mặc áo gió màu trắng đối diện đi tới, chân dài eo nhỏ, dáng người tinh tế, cô đội mũ nên không thấy rõ khuôn mặt.

Nữ sinh nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh đi qua người bọn họ.

“Này, cô kia!”

Người đàn ông xăm hình gọi cô lại, ánh mắt nguy hiểm khẽ nheo lại, miệng ngậm điếu thuốc nói: “Cởi mũ xuống.”

Cô gái dừng bước, xoay người nhìn anh ta, thật sự cởi mũ xuống.

Người đàn ông xăm hình và Hoàng Mao ngừng thở.

Lúc nãy có mũ che, bọn họ không thấy rõ mặt cô, còn tưởng rằng là Lương Dược, mà sau khi cởi mũ bọn họ lập tức không cảm thấy như vậy.

Cô gái có làn da trắng nõn, môi đỏ mọng, lộ ra khuôn mặt thuần khiết sạch sẽ, lông mi dài, cái mũi cao thanh tú, tóc mềm mại rơi tán loạn trên đầu vai, hai mắt trong veo có hơi nước.

Nhu thuận, dịa dàng ít nói, nội liễm.

So với Lương Dược thì đúng là hai loại người hoàn toàn khác nhau.

“Cái đó, xin hỏi tôi có thể đi được chưa?” Dường như cô gái rất sợ bọn họ, nhỏ giọng lo lắng nói, giọng nói yếu ớt, khiến người ta yêu mến.

Người đàn ông xăm hình lấy lại tinh thần, vừa định xua tay cho đi thì Hoàng Mao như ở trong mộng mới tỉnh lại, say mê nhìn cô gái nói: “Cô là Lương Văn! Là Lương Văn đúng không?”

Cô gái không nói gì, chỉ cười ngại ngùng.

Người đàn ông xăm hình: “Mày quen à?”

Hoàng Mao ra sức gật đầu: “Nữ thần của Nhất Trung, ai mà chẳng biết!”

Anh ta để lộ ra chút bản tính, liếm môi, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt: “Lương Văn, buổi tối em về nhà một mình như vậy không an toàn, muốn anh đưa về không?”

“Không cần đâu, tôi ngồi xe buýt công cộng là được rồi.” Cô gái rụt bả vai lại, giọng nói mềm mại khéo léo từ chối.

“Không cần khách khí với anh…” Hoàng Mao nghĩ đến cứng rắn, nhưng lại bị người đàn ông xăm hình gõ đầu một cái: “Đưa gì mà đưa! Chỉ biết tán gái, mày muốn ăn đòn đúng không?”

Anh ta khoát tay với cô gái: “Được rồi được rồi không có chuyện gì, cô mau đi đi, sau này buổi tối không có việc gì đừng đi dạo khắp nơi!”

Cô gái liếc nhìn anh ta một cách đầy ẩn ý, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”

Sau đó xoay người rời đi.

Cô đưa lưng về phía bọn họ, nụ cười nhu nhược trên mặt hoàn toàn biến mất. Sau khi đi được một đoạn thì tay đút vào trong túi áo, tùy ý ném viên đá vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay xuống ven đường rồi gọi xe về nhà.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại

Sở Trú: Tôi ghét uống thuốc.

Sau này

Sở Trú: Không có dược (thuốc) tôi sống không nổi!

Mỗi! Ngày! Đều! Phải! Uống!
Danh sách truyện HOT