Lương Dược tức giận, rất tức giận rất rất tức giận, tức giận đến mức muốn trút bỏ gánh nặng, thôi không học ở Nhất Trung nữa, nhưng cái này tương đương với hoàn toàn vứt bỏ Sở Trú không để ý đến nữa, mới ở bên người ta đã một cước đá văng người ta đi, ngẫm lại thế nào cũng cảm thấy không ổn lắm.
Lương Dược đã lừa gạt anh bấy lâu nay, sau khi biết được quá khứ của anh thì thấy rất áy náy, tâm tình có chút lẫn lộn, sâu thẳm trong lòng thực sự hy vọng anh sẽ hạnh phúc.
Kết quả lại thành thế này.
Quả nhiên lừa gạt tình cảm của người khác sẽ có kết quả chẳng tốt đẹp gì.
Cô thật sự hối hận về chuyện này rồi.
Ngày hôm sau Lương Dược vẫn đến Nhất Trung với hai quầng thâm mắt, đứng đợi ở trạm xe buýt đến ngây người, hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, mơ cả đêm, toàn thấy sau khi Sở Trú biết được sự thật, cô có đến cả trăm cách chết khác nhau, thật sự thì đến giờ vẫn làm cô kinh hồn bạt vía.
Cho nên, tuy rằng có chút có lỗi, nhưng Lương Dược quyết định nói dối đến cùng, nhất định phải thoải mái sảng khoái đặt vị Đại Phật này vào tay Lương Văn, về sau cô mới tránh được lo âu phiền muộn!
Nói xong, cô lại kiểm tra lại điện thoại một lượt, rất tốt, không có cuộc gọi nhỡ nào cả, cũng không có tin nhắn trò chuyện, giữa các cặp đôi không phải đều không nhịn được sẽ nhắn tin gọi điện cho nhau mỗi ngày đó sao, cho nến Sở Trú chắc chắc vẫn chưa thích cô lắm!
Lương Dược an ủi bản thân xong, đón xe đến trường học, vừa vào lớp đã thấy Sở Trú đến rồi.
Cô sững sờ, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh đến sớm như vậy.
Thiếu niên đang ngồi đọc sách, đầu hơi cúi xuống, ánh nắng nhẹ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, sắc vàng viền ra một đường dưới cằm rõ ràng, nhìn tuấn tú mà lạnh lùng, giống như một bức tranh vẽ.
Lương Dược có chút nhìn đến mê đắm, cô luôn biết anh rất đẹp trai, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở hiệu sách, cô còn không biết tên anh, cô cũng bởi vì gương mặt của anh mà muốn quyến rũ anh, nhưng lại bị tính cách của anh đẩy lùi.
Nhưng mà bây giờ tiếp xúc sâu rồi, phát hiện thật ra anh là người dịu dàng tinh tế.
Thật không ngờ còn chưa đến một tháng, anh đã thành bạn trai của cô rồi… ách không phải, là em rể.
Sở Trú giống như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thấy cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Đến rồi à?”
Lương Dược lại bị nụ cười của anh đánh cho một đòn đau, người không hay cười đột nhiên cười rộ lên, thật muốn mạng người ta mà.
Cô cũng cười, kiên trì đi qua, “Hôm nay sao cậu đến sớm vậy?”
Sở Trú đứng dậy nhường chỗ cho cô, tự nhiên nói: “Nhớ cậu đó.”
“…” Lương Dược làm như không nghe thấy, yên lặng ngồi vào, nhìn thấy trên bàn có một hộp bánh màu hồng, “Đây là gì?”
“Bữa sáng, mua cho cậu.” Sở Trú cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn cô, “Cậu không thích ăn bánh ngọt à?”
Lương Dược nhìn chằm chằm vào chiếc bánh không lên tiếng.
Sở Trú nói không mặn không nhạt: “Yên tâm, không có trứng trà bên trong.”
“…”
Anh quả nhiên vẫn canh cánh chuyện kia trong lòng.
Lương Dược lặng lẽ mở hộp bánh ra, bên trong là những chiếc bánh ngọt nhỏ màu cà phê tinh xảo, toát lên mùi thơm ngào ngạt của socola, Lương Dược không thể phân biệt được đây là loại gì, trông giống như Black Forest, nhưng cũng có chút giống Tiramisu, với một lớp socola trên đó, trông cao cấp hơn nhiều so với loại cô mua trước đó.
“Cậu mua nó ở quán nào vậy?” Lương Dược cầm lấy cái nĩa nếm thử, ngọt đắng vừa phải, kem trắng mịn, ăn rất ngon! Cô ngạc nhiên hỏi Sở Trú.
Sau này cô cũng muốn đến mua!
Sở Trú: “Đầu bếp nhà tôi làm.”
“…”
“Nếu cậu thích, ngày nào tôi cũng mang đến cho cậu.”
“…”
Lương Dược đột nhiên có cảm giác giống như đang nhai sáp, cô khó khăn mở miệng, “Cái đó, Sở Trú…”
Sở Trú cắt ngang, “Trước kia cậu gọi tôi là Trú Trú.”
“…Được, Trú Trú.” Lương Dược nuốt nước bọt, “Cậu có thể đừng đối tốt với tôi vậy không?”
Sở Trú khẽ nhíu mày, “Nói ngớ ngẩn gì vậy?”
Lương Dược: “Chính là, tôi có hơi sợ.”
“Sợ gì?”
“Tôi luôn cảm thấy bây giờ cậu đối xử với tôi càng tốt, thì sau này tôi chết càng thảm.” Lương Dược không dám nhìn anh, “Tôi sợ tôi làm bạn gái không đủ tốt, nhỡ đâu có một ngày không cẩn thận chọc cậu giận…”
“Không đâu.” Sở Trú cầm lấy cái nĩa trong tay cô, đưa một thìa bánh lên miệng, nhẹ nói, “Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không giận.”
“…”
“Ngoan, há miệng.”
“…”
“Nuốt xuống.”
“…”
Từ ngữ hổ sói này là cái quái gì vậy?
Lương Dược thấy anh còn muốn làm vậy nữa, vội ngăn lại nói: “Không cần, tôi tự mình làm là được.”
Vẻ mặt Sở Trú có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng anh cũng không ép buộc mà đưa nĩa cho cô.
Lương Dược cúi đầu xuống, dăm ba miếng giải quyết chiếc bánh.
Sở Trú thấy cô ăn nhanh như vậy, nghĩ cô rất thích, trong lòng có chút vui mừng, “Ăn chậm thôi đừng vội, sau này còn nhiều mà.”
“…”
Lương Dược muốn khóc lắm rồi.
Sau khi ăn bánh xong, Sở Trú lấy ra thêm một ít sách bài tập, bao gồm toán, lý hóa sinh, gì cũng có, rồi đặt lên bàn của cô.
Lương Dược sửng sốt: “Cậu muốn làm gì?”
“Sắp đến kỳ thi giữa kì rồi.” Sở Trú cầm bút bấm vào sách bài tập, “Đây là bố trí đề đặc biệt dựa trên kiến thức của tôi về trình độ của cậu, cậu phải hoàn thành nó mỗi ngày.”
Lương Dược lập tức lắc đầu, “Đừng mà, cậu cũng đâu phải không biết trình độ của tôi thế nào, vẫn là đừng lãng phí công sức đi.”
Sở Trú lại nói: “Sau kì thi giữa kì lại chuyển lớp, với thành tích của cậu bây giờ không thể lại xếp ở lớp một được, cậu muốn tách ra khỏi tôi hả?”
Lương Dược: “Khoảng cách tạo ra sự đẹp đẽ.”
Sở Trú im lặng nhìn cô, Lương Dược không còn cách nào khác đành phải đầu hàng, “Được rồi mà, tôi làm là được chứ gì, nhưng mà trình độ của tôi cậu cũng biết đấy, đừng ôm hy vọng gì lớn.”
Sở Trú chậm rãi nói: “Yên tâm, đề bên trong đến học sinh tiểu học cũng làm được.”
“…”
Lương Dược càng muốn khóc.
Nhỡ đâu bị anh phát hiện cô ngay đến đề của học sinh tiểu học cũng không biết làm, anh có khi nào muốn chia tay luôn không?
Vì vậy tiếp theo đó cả ngày trời, Sở Trú tận tâm tận tình giám sát bạn gái học tập, bởi vì là ở trường học, anh chưa từng động tay động chân qua, nhiều nhất cũng chỉ là nắm bàn nắm tay nhỏ của cô ở phía dưới bàn mà thôi.
Hai người trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên thân mật như vậy, lớp học cũng nhiều thêm rất nhiều tin đồn, về sau trải qua bọn người Triệu Ức Hào xác thực, tin đồn biến thành sự thật.
Bây giờ ngoại trừ giáo viên ai cũng biết đến danh tiếng Sở Trú, phi, cây đã có chủ rồi!
Anh thật sự đã thành đôi với Lương Văn rồi!
Chỉ trong một buổi sáng, Lương Dược đã nhận được vô số ánh mắt "thân thiện" từ bốn phương tám hướng, trong lòng còn có chút ngượng ngùng, kéo kéo quần áo của Sở Trú hỏi: “Aizzz, cậu nói xem chúng ta có phải quá lộ liễu rồi không?”
Nếu như cô đang ở Cửu Trung thì chả sao cả, nhưng đây là Nhất Trung, Nhất Trung có tinh thần học tập nghiêm khắc! Lương Dược còn nhớ rõ bọn họ đã bị hiệu trưởng mắng dưới cờ đỏ suốt nửa tiếng đồng hồ vì nghi ngờ yêu sớm.
“Nếu như bị giáo viên phát hiện thì phải làm sao?”
Sở Trú chả thèm để ý, “Không sao, tôi đi nói với thầy.”
“…”
“Nếu như tôi nói không được, vậy thì để mẹ tôi lên.”
“…”
Hai người họ lại không biết rằng, bọn họ thân thiết lại khiến một số người phản ứng mạnh.
Hạ Nhược Tinh nhìn bọn họ đầy hoài nghi, “Sở Trú thành đôi với Lương Văn? Sao có thể chứ? Sở Trú sao có thể thích cái loại bạch liên hoa đó được!”
Vì lần trước bị Lương Dược tát cho một bạt tai, cô ta luôn muốn tìm cơ hội trả thù, nhưng Lương Dược lại bị Sở Trú dính chặt, khiến cô ta không cách nào ra tay, ba tuần lễ qua, cô ta còn đang vắt hết óc nghĩ làm sao để đến gần Sở Trú hơn một chút, kết quả người ta đã đoạt được Sở Trú về tay luôn rồi?
Hạ Nhược Tinh nào chịu cho nổi, tức đến muốn nổ cả phổi.
Cô ta ghét nhất là loại người như Lương Văn, bạch liên hoa thích giả vờ đáng thương, chán ghét đến làm người ta buồn nôn!
Tô Thiển ngồi sau lưng cô ta, khi nghe thấy những lời đó ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Có thể. Tôi cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, trai tài gái sắc, nhìn như trời sinh một đôi.”
“Cậu là bạn của con nhóc đáng ghét đó, cậu đương nhiên nói như vậy!” Hạ Nhược Tinh hoàn toàn bị kích thích, quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe mắng cô ta: “Cậu giúp tôi chuyển lời tới cậu ta, kêu cậu ta đợi đó cho tôi! Đừng để tôi nắm được cơ hội, nếu không cmn tôi nhất định chỉnh chết cậu ta!”
Tô Thiển im lặng, không có lên tiếng nữa.
Cơ hội đến sớm thôi, ngày mai ông nội Sở Trú sẽ mừng đại thọ lần thứ tám mươi, nhà ông ở bên Vân Nam, ông nội là người có địa vị cao, danh vọng trong gia tộc khá cao, tất cả các thành viên trong gia đình đều phải tham dự, tất nhiên, Sở Trú không cũng ngoại lệ.
Tuy rằng anh rất không tình nguyện.
“Cậu có muốn về cùng tôi không?” Sở Trú mím môi, bình tĩnh nhìn Lương Dược, thì thào nói: “Tôi không muốn rời xa cậu.”
- -
Khi nghe tin Sở Trú xin nghỉ phép để về với ông bà, trong lòng Lương Dược rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng không phải lo lắng gì nữa, nhưng khi nghe được Sở Trú còn muốn đưa cô đi, cô sợ hãi đến độ mất luôn tâm trạng tốt, “Đừng đừng đừng, có thế nào cũng đừng! Gia đình cậu cùng nhau ăn cơm, tôi đi thành chuyện gì cơ chứ.”
Sở Trú: “Cậu là cháu dâu của ông, ông sẽ không để ý đâu.”
“…Chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”
“Chuyện sớm muộn.”
“…”
Lương Dược phải mất không biết bao nhiêu công sức mới thuyết phục được anh, khiến anh bỏ đi cái ý nghĩ kinh khủng này, anh nhìn cô thật sâu, “Cậu đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay.”
“Ừ, đợi cậu.” Lương Dược nở nụ cười, cái này là thật, ngày mốt là ngày thứ ba, đến Nhất Trung vẫn là cô.
Đó thực sự là ngày cuối cùng.
Ngày hôm sau Sở Trú lên máy bay rời đi, còn dẫn theo Triệu Ức Hào, Tào Bác và cả Hạ Vân Đông, bọn họ là thế giao, đều nhận được thư mời tham gia mừng thọ của ông.
Xung quanh đột nhiên trống rất nhiều chỗ, Lương Dược nhất thời không quen, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lấy sách bài tập ra, bắt đầu nghiên cứu các đề.
Sở Trú ma quỷ này, trước khi đi còn giao gấp đôi bài tập về nhà cho cô so với bình thường, còn nói rằng ngày mai quay lại sẽ kiểm tra. Đây là chuyện mà bạn trai nên làm à?
Lương Dược tỏ vẻ rất mệt lòng.
Khi Hạ Nhược Tinh vào lớp, nhìn thấy bên cạnh Lương Dược không có ai, hai mắt lóe lên, đi tới chỗ cô cười một cách kỳ lạ.
“Aiyaa, đám Sở Trú đâu, hôm nay sao không thấy hộ hoa sứ giả của cậu thế?”
Lương Dược buồn bực viết dòng chữ, lười biếng nằm trên bàn, nghe vậy cũng không nhướng mi, cũng không muốn để ý tới cô ta.
Hạ Nhược Tinh lo lắng Sở Trú sẽ vào bất cứ lúc nào, nên nín giận bỏ đi, mãi cho đến khi nghe giáo viên nói rằng hôm nay Sở Trú đã xin nghỉ, cô ta mừng đến quên hết tất cả, bắt đầu không còn kiêng kỵ, buổi tự học sáng dắt cô bạn thân ngồi sau lưng Lương Dược, nói chuyện ăn uống ầm ĩ, hạt dưa rơi vãi khắp sàn nhà.
Lương Dược trước nay chưa từng so đo với người ấu trĩ, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, nhưng đến lúc đi căng tin ăn cơm trưa với Tô Thiển thì cô ấy nhắc cô, “Văn Văn, đồng phục đằng sau cậu bẩn rồi.”
Lương Dược sững sờ, cởi áo khoác ra xem xét, chỉ phát hiện mặt sau của đồng phục học sinh bị sơn màu nước vẽ bậy vẽ bạ lên, đồng phục học sinh màu trắng, càng làm cho màu sắc dễ thấy.
Có năm chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo——
“Tôi là một tên ngốc.”
*
Lương Dược trở lại lớp học vào buổi trưa, không thấy Hạ Nhược Tinh đâu, cô từ từ quay về chỗ ngồi, dừng lại chút, phát hiện không đúng lắm, đứng dậy, thì lại phát hiện trên ghế dính bã kẹo cao su, lúc ngồi xuống mông cô dính nhiều lắm.
“Phốc ha ha ha ——” Có người nhỏ giọng cười ra tiếng.
Nhưng Lương Dược quay đầu lại, các bạn học đều đang làm việc riêng, không ai nhìn cô.
Lương Dược cúi xuống không nói gì, cầm lấy ghế đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ.
Cả buổi chiều hôm đó, Hạ Nhược Tinh không lên lớp.
Hôm nay vừa hay đến Lương Dược trực nhật, khi cô định dọn dẹp thì phát hiện tất cả mọi người đã không còn nữa, ngoại trừ cô.
Được nha.
Lương Dược dửng dưng ném cây chổi, định bỏ đi thì thấy Trình Nhất Phàm đang tiến lại gần, nhìn cô một cách kỳ lạ: “Lương Văn, sao chỉ có mình em, mấy học sinh trực nhật khác đâu?”
Lương Dược thản nhiên nói: “Em không biết.”
“Thật không ra gì mà, ngày mai thầy sẽ nhắc nhở các em ấy!” Trình Nhất Phàm chau mày, lại thở dài, đi vào phòng học, “Hết cách, thầy quét giúp em, làm cho nhanh rồi em còn về.”
Lương Dược: “…Dạ.”
Cứ như vậy, cô cùng thầy vừa quét sàn, vừa dọn rác, kê bàn ghế, làm việc của bốn người, đến lúc xong thì trời cũng đã tối.
“Cuối cùng cũng làm xong rồi, em mau về đi.” Trình Nhất Phàm phủi phủi tay nói.
“Cảm ơn thầy ạ.” Lương Dược thở dài, liếc nhìn thùng rác trong góc, thấy rõ ràng là trống không.
Nhưng ngày hôm sau, cô vừa uống sữa vừa đến lớp, thì thấy thùng rác đầy ắp, không những bên trong toàn rác mà còn tràn cả ra, chất thành đống lộn xộn trong góc, ruồi bọ bay xung quanh, mùi thối ngập ngụa.
Rất nhiều người trong lớp đều không chịu được nổi, lớp trưởng lên tiếng trách móc: “Lương Văn, hôm qua là cậu trực nhật, đống rác này là chuyện gì hả?”
Lương Dược không nói gì, lẳng lặng đi tới bãi rác, cúi đầu xuống, thì nhìn thấy rất nhiều thứ quen thuộc.
Hôm qua, cô để sách bài tập ở trong ngăn kéo, sách bài tập là Sở Trú viết tay, cô chẳng dễ gì mới làm cho xong, lại bị người khác dùng kéo cắt nát bấy, trang nào trang nấy đều ngâm trong thùng rác, còn dính tương ớt, bột mì rán người ta ăn dở, còn dính những thứ khác cũng chả biết là cái gì nữa, trở thành một đống giấy lộn. Lương Dược quay đầu, thấy Hạ Nhược Tinh đang lười biếng nghịch điện thoại, vẻ mặt nhìn có chút hả hê, “Lớp trưởng, người ta không quét, còn cần nói gì nữa sao?”
Lương Dược ra tay rồi.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, cô đã vô cảm sải bước đến chỗ Hạ Nhược Tinh, túm tóc kéo cô ta ra khỏi chỗ ngồi, lôi cô ta vào thùng rác.
“A!!!” Vẻ mặt của Hạ Nhược Tinh vặn vẹo vì đau đớn, hét lên như điên: “Cậu cmn nổi khùng gì vậy! Bỏ tay ra!”
Tất cả mọi người đều bị dọa cho hoảng sợ, không biết phải làm sao.
“Tôi liều mạng với cậu!” Hạ Nhược Tinh tức đến đỏ cả mắt, vung tay về phía mặt Lương Dược vừa cào vừa đánh, giống như muốn liều mạng với cô vậy, nhưng mà giây tiếp theo lại bị Lương Dược đạp vào bụng, một đạp trúng này khiến cô ta bay thẳng vào thùng rác.
“Bụp!”
Cả thùng rác bị lật tung, rác trong thùng đều đổ ra bên ngoài, còn Hạ Nhược Tinh thì ngồi trên đó, đủ loại rác rưởi dính lên người cô ta, bốc lên mùi hôi thối làm bẩn cả người cô ta
“…”
Phòng học vô cùng yên tĩnh, cảnh tượng trước mắt khiến cho không ai dám lên tiếng.
Hạ Nhược Tinh thất thần ngồi trong bãi rác, toàn thân nhớp nháp, tựa hồ còn không có phản ứng, đến đứng lên cô ta cũng quên sạch.
Tô Thiển là người đầu tiên phản ứng, thấy Lương Dược vẫn còn muốn làm gì đó, cô ta vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay của Lương Dược, “Văn Văn, đừng đánh nữa! Đủ rồi!”
“Đánh? Tớ còn chưa đánh cậu ta đâu.” Lương Dược hất tay cô ta ra, ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tinh, giơ hộp sữa còn uống dở trong tay lên, từ từ đổ lên đầu cô ta, cười nói: “Tôi chỉ vứt rác mà thôi, cậu nói đúng không, bạn học Hạ Nhược Tinh?”
Sữa màu trắng lướt qua mũi và miệng Hạ Nhược Tinh, cô ta kinh hãi nhìn Lương Dược, thực sự sợ hãi, nước mắt chảy ra, thở hổn hển, lồng ngực lên xuống, không nói nên lời.
Lúc này, không biết ai hít sâu, “Sở Trú, cậu đến đây lúc nào vậy?”
Nụ cười trên gương mặt Lương dược cứng lại...