Sau khi Lương Dược biết được là vật gì đâm vào cô thì lập tức hóa đá, xúc cảm phía dưới trở nên dị thường rõ ràng, không biết có phải là cô quá nhạy cảm hay không, hình như cô cũng có thể cảm giác được hình dạng vật kia.
Thật muốn mạng mà.
Lương Dược cũng không dám cúi đầu nhìn, toàn thân cứng ngắc giống như đầu gỗ, một động tác cũng không dám động, con ngươi trong veo hiện lên tia nước trong suốt, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Sở Trú.
Nét mặt thiếu niên nhàn hạ, rõ ràng người chịu dằn vặt là anh, nhưng nhìn qua anh còn dễ chịu hơn cô.
"Sao không tiếp tục trang điểm nữa." Anh nắm lấy thời gian hỏi, "Thật sự muốn giúp anh thả lỏng thắt lưng sao?"
"Anh im miệng!" Lương Dược bỗng chốc đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng hiện lên sắc hồng, hạ giọng mắng, "Anh có thể có chút thể diện không?"
Bây giờ còn đang phát sóng trực tiếp đó!
Tuy rằng tắt camera, nhưng không tắt mic, giọng nói vẫn có thể truyền đi!
Lương Dược vừa thẹn vừa giận, vội vã quay đầu nhìn máy tính, quả nhiên bình luận lại điên rồi.
[Aaa Dược Dược hai người đang làm cái gì!? Làm sao trang điểm lại nhắc tới thắt lưng!]
[Sắc nữ nhân*, cô trang điểm cho bạn trai thế nào đó? Thành thật khai báo đi, tui truyền lệnh cho cô mở camera ra!]
(*) chỉ những cô gái mê trai đẹp.
[Ể? Sao tôi biến thành màu vàng rồi?]
[Người mới đưa tin, bọn họ là đang trang điểm hả, sao tôi cảm giác giống như đang lái xe*?]
(*) chỉ mấy chuyện 18+
[Không phải giống như, mà chính là như vậy, Nhị Cẩu Tử vừa nói giúp anh thả lỏng thắt lưng, đây mẹ nó không phải là muốn Dược Dược cởi quần cho ảnh hả? Aaa sắc quá đó! Tui không được rồi!]
[Cảnh cáo phía trước, Dược Dược người xem của chị sắp mất rồi!]
"..."
Nội tâm Lương Dược muốn hỏng mất, vì sao ai cũng cảm thấy là cô đang câu dẫn Sở Trú, rõ ràng là Sở Trú này không biết xấu hổ đùa giỡn lưu manh với cô được không hả?
Cô muốn tắt cả mic đi, nhưng cứ như vậy giống như là giấu đầu lòi đuôi, hệt như cô thật sự đang làm gì cùng Sở Trú, nói không chừng ngày mai còn có thể lên hot search ——
#Người đẹp streamer và bạn trai phát sóng trực tiếp lái xe trước mặt người hâm mộ#
...
Suy nghĩ một chút đã tuyệt vọng.
Lương Dược không quản được nhiều như vậy, để Sở Trú cầm đồ trang điểm, cô đỡ lấy bờ vai anh muốn từ trên người anh đi xuống, khi di chuyển mông không cẩn thận cọ đến nơi nào đó của anh.
Cuối cùng thì vẻ mặt Sở Trú có biến hóa rất nhỏ, giữa cổ họng phát ra một tiếng kêu trầm thấp, nghe từ tính lại gợi cảm.
Mặt Lương Dược lại càng đỏ, ửng đỏ cả một vùng da lớn, dùng tốc độ nhanh nhất từ trên người anh đi xuống, cô không dám xem bình luận lại ào ào cái gì, cầm lấy mic rồi nhanh chóng giải thích: "Mới vừa, ừm, xảy ra một chút ngoài ý muốn, không phải như mọi người nghĩ đâu, chỉ là... tôi trang điểm cho anh ấy, không cẩn thận làm đổ hộp trang điểm, trên người anh ấy bây giờ toàn bộ đều là phấn, cho nên phát sóng trực tiếp tạm dừng một lát, chúng tôi lập tức quay lại."
Nói xong cô lập tức tắt mic, sau đó kéo Sở Trú đứng lên, lôi anh hướng về phía buồng vệ sinh, đẩy mạnh anh vào phòng tắm, "Anh mau tắm nước lạnh bình tĩnh lại đi!"
Tay Sở Trú nắm lấy khung cửa không muốn đi vào trong, híp mắt nhìn cô, "Lại tắm nước lạnh? Chúng ta đã trưởng thành rồi."
"Vậy thì thế nào." Lương Dược một vẻ mặt vô tội "Anh nói cái gì em nghe không hiểu", còn thuần khiết hơn cả tiểu bạch hoa, "Cái đó và trưởng thành có quan hệ gì?"
"..."
Sở Trú biết là cô cố ý, vừa tức vừa buồn cười, bây giờ anh cũng không thật sự muốn làm gì với cô, chỉ là đơn thuần muốn thử xem phản ứng của cô.
So với trong tưởng tượng lại càng đáng yêu hơn.
Tuy rằng biểu hiện trên mặt của Lương Dược nhìn rất bình tĩnh, nhưng Sở Trú có thể cảm giác được thực ra cô đang căng thẳng, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, mang theo chút hoảng loạn và không biết làm sao.
Lần đầu trong đời được làm lưu manh, Sở Trú có hơi bất đắc dĩ, bàn tay thon dài rời khỏi khung cửa, lùi lại một bước nói: "Anh còn chưa lấy quần áo."
Lương Dược thấy anh không có quấn lấy không tha thì thở phào nhẹ nhõm, "Em đi lấy cho anh."
Nói xong cô lại đẩy anh một cái, còn đóng cửa lại, "Anh tắm cho kỹ đi, đừng tiết kiệm nước."
"Đúng rồi." Lương Dược nghĩ đến cái gì, lại hô về hướng phòng tắm: "Anh tắm phía dưới là được, đừng tắm mặt trên nha, không nên đụng đến lớp trang điểm kia, em vất vả lắm mới trang điểm được một nửa, đừng phá hỏng của em."
Sở Trú: "..."
Lương Dược chính là có một loại bản lĩnh, mỗi lần khi anh mềm lòng buông tha cô, cô luôn có thể thuận đà trèo lên, còn là cái loại lên trời luôn ấy.
Anh nhắm mắt lại, thở dài, lúc đang muốn vặn mở vòi sen, lại nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói Lương Dược vang lên: "Trú Trú, quần lót anh để ở đâu? Em không tìm được."
Cơ thể Sở Trú không thoải mái kéo căng, nhẫn nại đến đáng thương, mà cô còn ba lần bốn lượt khiêu khích anh.
Anh nhẫn nhịn, nghiến răng nhấn nhá từng chữ, "Tự anh lấy, em mau về đi."
Lương Dược "Ồ" một tiếng, rời khỏi đây.
Nghe được cô đi rồi, Sở Trú kiềm chế sinh lý bị kích thích, mở cửa, ra khỏi phòng tắm, trở về phòng lấy quần áo.
Phòng của anh và Lương Dược đều ở lầu hai, còn nằm sát bên nhau.
Phòng của anh lại ở bên trong, cho nên mỗi lần anh về phòng đều sẽ đi qua phòng của cô.
Khi Sở Trú đi tới cửa phòng cô, phát hiện không đóng cửa, vô tình liếc mắt vào trong, thấy Lương Dược trở lại trước máy tính phát sóng trực tiếp lần nữa, còn đang giải thích sự cố phát sóng trực tiếp với người hâm mộ.
"Tôi với anh ấy thật sự không xảy ra cái gì, làm sao chúng tôi có thể làm loại chuyện đó, tuy rằng chúng tôi đã trưởng thành, nhưng cách bước đó vẫn còn xa, chúng tôi đều là người tương đối hàm súc, tôn trọng tinh thần yêu đương của người Ả Rập, không dơ bẩn như mọi người nghĩ đâu."
Lương Dược nho nhã rụt rè, đi trên con đường tiểu tiên nữ thanh thuần, nhỏ giọng tức giận nói: "Đừng thấy tôi như vậy mà lầm, thật ra trong nội tâm tôi rất bảo thủ, chỉ chấp nhận cái này cái kia với chồng sau khi kết hôn... Hả? Mọi người hỏi tôi có thể không nhịn được bổ nhào vào anh ấy hay không á? Đương nhiên sẽ không, trên thực tế tôi là một người xấu hổ thẹn thùng, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy, không thể nào, đời này cũng không thể."
Sở Trú: "..."
Hình như mấy người hâm mộ lại càng kích động hơn, anh cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy bình luận màu sắc rực rỡ lướt qua trên máy tính.
Lương Dược còn đang giải thích: "Mọi người đừng không tin nha, tôi thật sự là một người hướng nội, mặc dù biểu hiện trên mạng không quá giống, nhưng ở trước mặt người quen tôi sẽ không như vậy... Mọi người hỏi bạn trai muốn làm thì làm sao bây giờ, anh ấy có thể sẽ ép buộc tôi không?"
"Đương nhiên là không rồi." Lương Dược đáp đến hết sức ung dung, "Anh ấy nhìn như rất lợi hại, nói chuyện một đống thơ văn, giống như cái gì cũng dám làm, thật ra cơ bản là không có can đảm đó, tôi còn không biết anh ấy à, ha, bị uy hiếp đến sợ."
"..."
Sở Trú giật giật khóe miệng, tức giận suýt chút nữa bật cười, đây chính là kết quả anh kiềm chế để đổi lấy?
Anh mặt không thay đổi bước vào phòng, tiện tay khóa luôn cửa, bước chân rất nhẹ, im hơi lặng tiếng đến gần cô.
Lương Dược còn đang YY không mảy may biết nguy hiểm đang tới gần, vừa không có Sở Trú, cô lập tức cho phép bản thân buông thả, đuôi hồ ly vểnh lên cao, còn lắc lư qua lại.
Cô! Mới là nóc nhà!
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy bình luận lại bùng nổ, tất cả đều đang xoát —— [Aaa! Phía sau! Nhìn phía sau!]
Cái gì phía sau?
Lương Dược kỳ quái quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Sở Trú, sợ đến thét chói tai một tiếng, buột miệng nói ra: "Không phải anh đi tắm sao? Tại sao đã quay lại rồi?"
Sở Trú không trả lời, ánh mắt chuyển hướng về phía máy tính, nhàn nhạt nói một câu: "Kế tiếp có hơi không thích hợp với thiếu nhi, trẻ vị thành niên không thể quan sát, thứ lỗi."
Nói xong, anh đưa tay tắt camera và mic đi, để ngừa vạn nhất, còn dùng con chuột thoát ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Vậy còn chưa đủ, anh lại kéo rèm cửa sổ bên cạnh lên.
Toàn bộ gian phòng trong nháy mắt tối lại, bị bóng tối bao phủ, chỉ có màn hình máy tính phát ra tia sáng có hơi lập lòe, dừng ở giao diện Lương Dược mới bắt đầu vẽ một chút.
"..."
Đại não Lương Dược chết máy không phẩy một giây, quyết định thật nhanh mà đứng dậy chạy ra hướng cửa, nhưng cô vừa động, Sở Trú cũng động, hơn nữa động tác còn nhanh hơn cô, kéo cô trở lại, Lương Dược bị lực làm chấn động, mạnh mẽ va vào trong ngực anh, đau đến kêu rên một tiếng, đầu có hơi choáng.
"Em vừa nói cái gì?"
Sở Trú ôm thật chặt eo cô, cúi đầu cười như không cười nhìn cô, "Anh bị uy hiếp đến sợ?"
"Em sai rồi." Lương Dược khóc không ra nước mắt, không biết vì sao mỗi lần đều có thể bị anh bắt được tại trận, "Vừa rồi em chỉ là tùy tiện nói một chút, không có ý gì khác, anh... cái đó, ngàn vạn lần đừng xúc động mà!"
Thân thể bọn họ dán gần như vậy, Lương Dược đương nhiên có thể cảm giác được cái kia phía dưới của anh vẫn chưa tiêu tan, vừa thẹn vừa sợ, thả giọng mềm nhũn nói: "Anh đi tắm trước đi, sau khi tắm xong muốn làm cái gì tùy anh có được hay không?"
"Không được."
Bây giờ Sở Trú ghét nhất là hai chữ tắm rửa, nắm lấy sức lực còn lại của cô, cúi đầu hôn xuống cắn môi cô.
Miệng Lương Dược mở ra, bị ép buộc nghênh đón nụ hôn thô bạo của anh, hơi thở anh nóng hổi, giống như là muốn thiêu đốt cô không còn gì.
Sở Trú hôn rất dùng sức, Lương Dược bắt đầu có hơi không thích ứng, sau khi quen thì nhắm mắt đáp lại, bị hôn đến mức chân như nhũn ra, cơ thể mềm nhũn tựa vào trên người anh, ngay cả sức lực đứng yên cũng không có, mỗi khi anh rời khỏi một lát, cô sẽ lập tức mở to miệng hô hấp, như con cá sắp chết.
Sở Trú nhìn cô gái trong lòng, con ngươi thâm trầm, búi tóc màu hạt dẻ của cô chẳng biết đã tản ra lúc nào, có hơi loạn rũ trên vai, càng tôn lên ngũ quan tinh xảo xinh xắn.
Cô thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, theo hai gò má ửng đỏ trượt xuống chiếc cằm trơn bóng, lông mi cũng bị mồ hôi ướt nhẹp, ánh lên tia nước, trong đôi mắt lại phủ một tầng sương mù mông lung, ướt át, óng ánh trong suốt, nhìn lại còn có mấy phần hương vị thuần khiết, đôi môi đỏ mọng của cô có vài phần vết tích rõ ràng, đều là dấu vết anh lưu lại, kiều mị xinh đẹp.
Mỗi một chỗ đều là mê hoặc.
Lương Dược không biết anh làm sao lại đột nhiên ngừng lại, mơ mơ màng màng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên mê hoặc.
Yết hầu Sở Trú không tự chủ được chuyện động một cái, màu sắc con ngươi càng ngày càng sâu, thầm nghĩ nên sớm như thế với cô, cô nói không sai, là anh quá nhút nhát, mới có thể mặc cho mỗi một cơ hội chạy mất.
Sở Trú cúi đầu, lại lần nữa hôn môi cô, không giống với vừa rồi, lần này đặc biệt dịu dàng.
Lương Dược có hơi hưởng thụ, không tự chủ được đưa tay vòng qua cổ anh, cô vẫn là thích anh hôn cô như vậy hơn, rất thoải mái.
Ngay lúc cô ý loạn tình mê, cô bỗng nhiên cảm giác được tay anh đặt trên lưng di chuyển, dọc theo áo thun của cô chui vào.
Lương Dược cứng đờ, đại não ngay lập tức tỉnh táo lại, da thịt cô mẫn cảm, nơi bị tay anh chạm vào đều không khống chế được mà run rẩy.
"Anh đừng..." Mặt cô triệt để đỏ lên, tay đẩy anh, mở miệng muốn nói cái gì, nhưng Sở Trú không để cho cô cơ hội nói chuyện, nhân cơ hội hôn rất sâu, tất cả âm thanh của cô đều bị chặn trở lại, động tác trên tay anh cũng không ngừng lại, từ từ đi đến phía ngực cô.
Cả người Lương Dược đều đang run rẩy, có thể là căng thẳng, cũng có thể là phản ứng bản năng của cơ thể, khóe mắt đỏ lên, ôm chặt cổ anh, cắn chặt môi phòng ngừa âm thanh kỳ quái tràn ra.
Lòng bàn tay anh đi lên.
Lương Dược từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy xấu hổ không tưởng tượng nổi, vốn còn cho rằng đây chỉ là một màn hôn môi thông thường, là cô xem nhẹ anh, tốt nghiệp một cái anh đã không muốn làm người nữa rồi!
Lương Dược đỏ mặt kiềm chế, trong lòng liều mạng thuyết phục mình, thôi bỏ đi, ai bảo cô ăn no không có chuyện gì làm đi trêu chọc anh, là cô tự mình chuốc lấy khổ, được, sờ thì sờ. Cô! Cho! Anh! Sờ!
Lương Dược an ủi bản thân, cho là anh sẽ ở đây một lát thì ngưng, tận khi chỗ đó mát lạnh, nội y của cô vậy mà lại bị cởi ra.
Ý thức Lương Dược một mảnh trống rỗng, xấu hổ cũng không biết làm ra phản ứng gì, mà Sở Trú được một tấc lại muốn tiến một thước, khi đang muốn tiến thêm một bước, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên.
Tiếng chuông dễ nghe đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh đen như mực.
Hai người đồng thời dừng lại, Lương Dược phản ứng kịp, vẻ mặt đỏ bừng đẩy anh ra, nhanh chóng lui về phía sau, cách anh rất xa, hai tay đưa ra phía sau, xấu hổ mà gài lại nội y.
Sở Trú thấy người chạy, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động ra, thấy là Triệu Ức Hào gọi tới, một khắc kia, anh có loại xúc động muốn kéo cậu ta vào danh sách đen.
Sở Trú hít thở sâu kiềm chế lại, nhận điện thoại, cổ họng khàn khàn không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì?"
Triệu Ức Hào vốn có chính sự muốn nói, nhưng nghe giọng nói của anh khàn khàn, giọng mũi rất nặng, không khỏi kỳ quái, "A Trú, cậu bị cảm à?"
Sở Trú khó chịu, "Không có việc gì tôi cúp đây."
"Ôi ôi đừng mà, cậu đang làm gì thế, lửa giận lớn như vậy!" Triệu Ức Hào nói thầm, "Cậu không thấy trong nhóm lớp sao? Tối nay trong lớp muốn làm tiệc cảm ơn thầy cô, quy định cả lớp đều phải tham gia, kết thúc thi đại học lâu như vậy rồi, điểm cũng đã có, lớp chúng ta cũng phải ăn bữa cơm chia tay, cậu sẽ đến chứ?"
Sở Trú đương nhiên không muốn đi, vừa muốn từ chối đã bị Lương Dược một phát đoạt lấy điện thoại, "Đi, chúng tôi đều đi!"
Giọng nói của Triệu Ức Hào lớn, hơn nữa gian phòng lại an tĩnh, cậu ta nói cái gì Lương Dược đều nghe được rõ ràng.
"Được nha, lớp cũ còn đặc biệt dặn đi dặn lại kêu cậu đi cùng." Triệu Ức Hào cười nói, "Vậy nói xong rồi, địa chỉ xem trong nhóm."
"Ừ." Lương Dược nói xong thì cúp điện thoại, ném trả điện thoại lại cho Sở Trú.
Sở Trú nhíu mày, "Em muốn đi?"
"Đúng vậy." Lương Dược nói, "Tốt xấu gì em cũng coi như là một thành viên trong lớp các anh."
Sở Trú: "Anh cho là em không thích loại tụ tập náo nhiệt này."
Nếu nhớ không lầm, ngay cả liên hoan lớp học ở Cửu Trung Lương Dược cũng chưa từng đi.
"Bây giờ em muốn đi không được à?" Lương Dược liếc nhìn anh, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ với anh không chừng sẽ phát sinh ra cái gì.
Cô lại đuổi Sở Trú ra ngoài, "Được rồi, vừa rồi hôn anh cũng đã hôn lâu như vậy, anh cũng chiếm lợi đủ rồi, anh có thể đi tắm."
"Ầm" một tiếng.
Cửa lớn nặng nề đóng lại trước mặt anh.
Sở Trú bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là vọt đi tắm nước lạnh.
Hình như lại càng khó chịu hơn trước.
*
Lương Dược không tham gia tiệc cảm ơn thầy cô trong lớp mình là có nguyên nhân, bởi vì Vương Cẩn Cẩn không đi, bạn bè tốt nhất không đi, cô đi cũng không có ý nghĩa.
Vương Cẩn Cẩn thi đại học không tốt, nhưng đó không có nghĩa là cô ấy không nỗ lực, mà hoàn toàn ngược lại, học kỳ sau lớp mười hai không biết cô ấy uống lộn thuốc gì, đột nhiên cố gắng vươn lên, ánh mắt phát sáng mà nói cô ấy đã tìm được giấc mộng của mình, đó chính là thi vào ngành Điện ảnh Bắc Kinh, làm người nổi tiếng!
Lương Dược không biết nói cái gì cho phải, không nghĩ tới quay đi ngoảnh lại một vòng lớn, Vương Cẩn Cẩn vẫn chưa buông bỏ giấc mơ ngôi sao, có điều chính bản thân cô cũng quyết định thi đại học C, cô ấy thi trường Điện ảnh Bắc Kinh cũng không có gì ngạc nhiên, cho nên khoảng thời gian đó, Lương Dược vừa chăm chú nghe Sở Trú dạy bổ túc, vừa dạy bổ túc lại cho người khác, cuộc sống chua xót đã qua giờ thoải mái không gì sánh được.
Vương Cẩn Cẩn thực sự rất nỗ lực, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng đồng hồ, ngay cả kỳ thi nghệ thuật của Điện ảnh Bắc Kinh cũng đã vượt qua, nhưng quả thực thời gian quá gấp, rất khó nâng cao thành tích, điểm thi văn hóa chỉ hơn ba trăm, cuối cùng trúng tuyển nguyện vọng hai, là một học viện hí kịch không có tiếng tăm gì.
Sau khi có thành tích, Vương Cẩn Cẩn sa sút tinh thần một thời gian rất dài, Lương Dược yên lặng ở cùng cô ấy, hỏi cô ấy có muốn thi lại hay không.
Vương Cẩn Cẩn im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Quên đi, ngày tháng đau khổ như vậy trải qua một lần là đủ rồi, thi lại một lần nói không chừng còn không cao điểm bằng bây giờ."
Cô ấy uống một hớp bia, nói: "Dược Dược à, thật ra tớ vẫn luôn hâm mộ cậu tìm được đối tượng giống như Sở Trú vậy."
Lương Dược sửng sốt một chút.
Vương Cẩn Cẩn cười cười: "Cậu đừng hiểu lầm, không phải tớ thích cậu ta, tớ chỉ là ao ước có người quan tâm mình, sau đó được kéo đi về phía trước... Có thể giống như các cậu mới được gọi là yêu đương chứ."
Lương Dược hỏi: "Tớ không đủ quan tâm cậu sao?"
"Nam và nữ dù sao vẫn không giống nhau." Vương Cẩn Cẩn lắc đầu, "Không nói nữa, là vàng thì cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng, tớ cũng không tin tớ không làm được!"
Lương Dược cũng cười, cụng lon bia cùng cô ấy, "Chúc cậu may mắn."
*
Năm giờ chiều, đến thời gian ăn cơm, Lương Dược và Sở Trú ngồi xe đến nhà hàng đã đặt trước.
Bọn họ là đi sát giờ, vì vậy khi đến người cũng đã gần đủ rồi, không chỉ Trình Nhất Phàm đến, các thầy cô dạy bộ môn của họ cũng đều được lớp trưởng mời tới, ngồi đầy ba bàn lớn, huyên náo ồn ào rất náo nhiệt, các thầy cô bình thường không tùy tiện cười nói cũng lộ ra vẻ mặt thoải mái, cười đùa tán gẫu cùng học sinh.
Khi Lương Dược và Sở Trú xuất hiện, Triệu Ức Hào thổi tiếng huýt sáo, vỗ vỗ tay, "Nhiệt liệt hoan nghênh thủ khoa tỉnh của chúng ta và bạn gái của cậu ấy, mọi người vỗ tay nào!"
"Ồ ồ ồ! Chúc mừng nha!" Mọi người cười ồn ào.
"Cậu đủ rồi đó." Lương Dược liếc Triệu Ức Hào một cái, thấy bên cạnh Lương Văn còn có chỗ trống, bèn đi qua ngồi cạnh cô ấy.
Sở Trú thản nhiên ngồi ở bên cạnh Lương Dược, một bên khác của anh là Trình Nhất Phàm.
Trình Nhất Phàm thấy thủ khoa tỉnh do ông dạy dỗ ra, vinh hạnh lại vui mừng, "Sở Trú, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, em chính là học sinh thành tích tốt nhất thầy từng dẫn dắt, nào, chúng ta kính một ly."
"Cảm ơn." Sở Trú từ chối cho ý kiến, lễ phép mời rượu.
Sau khi đủ người, lớp trưởng kêu phục vụ lên món, không khí nhanh chóng tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Lương Dược nhìn xung quanh một vòng, phát hiện tất cả bản đều ngồi đầy, hơn nữa đều là những khuôn mặt quen thuộc, không chỉ có lớp của bọn họ, ngay cả lớp 2 và lớp 3 cũng tới đây liên hoan, cô vậy mà còn thấy được bóng dáng Tô Thiển ở bàn bên cạnh.
Hồi lâu không gặp, dường như Tô Thiển càng trở nên hướng nội, gầy hơn rất nhiều, cằm nhọn, xõa tóc, buồn bực không nói chuyện mà ngồi ở một góc, những người bên cạnh đều đang trò chuyện, chỉ có một mình cô ta cúi đầu ăn cơm, nhìn qua đặc biệt không hòa hợp.
"Vì sao lớp khác cũng ở đây?" Lương Dược nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, không hiểu hỏi Lương Văn.
"Hình như là lớp trưởng các lớp bàn bạc." Lương Văn đẩy tay Lâm Hàn Hi đưa tới quấy rầy ra, nói với cô, "Nói cùng nhau ăn có ưu đãi, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, thầy cô cũng không cần chạy vài chuyến."
Lương Dược thuận miệng hỏi: "Em biết Tô Thiển thi thế nào không?"
"Không tốt lắm." Giọng nói Lương Văn nhỏ lại, "Nghe nói cô ta định sang năm thi lại."
Lương Dược gật đầu, không quá để ý, "Ba khá hơn chút nào không?"
Lương Viễn Quốc đã xuất viện, thuê phòng trọ ở bên ngoài, Lương Văn cũng chuyển ra khỏi trường học, hiện tại đang ở cùng ba.
"Tốt hơn nhiều rồi, qua một thời gian ngắn nữa là có thể đi làm lại." Lương Văn cười yếu ớt, "Chị, chị có thời gian thì sang thăm ba nhiều một chút, ba đều nhắc đến chị mỗi ngày đó."
Lương Dược cắn chiếc đũa, cô cũng rất nhớ Lương Viễn Quốc, "Vậy chị dọn qua có được không?"
"Hả?" Lương Văn ngây ra, sau đó vui mừng, "Được chứ, lúc nào?"
"... Chị đùa thôi." Lương Dược không nhịn được cười, "Chỗ đó của mọi người nhỏ như vậy, nào ở được nhiều người như vậy."
"Cũng phải." Lương Văn tiếc nuối, "Vậy chờ chúng ta tốt nghiệp đại học kiếm được tiền, hùn vốn mua một căn nhà lớn, lại ở cùng nhau có được hay không?"
Lâm Hàn Hi nghe vậy, lập tức phản đối, "Không được, sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học thì kết hôn, em phải ở cùng anh, em biết không?"
"Mới không cần." Lương Văn không để ý tới anh ta, "Em muốn ở cùng ba và chị."
"Đừng nha, cho dù em nguyện ý, anh rể cũng không bằng lòng, em đừng nằm mơ nữa."
"Anh đáng ghét!"
...
Sở Trú nghe được bọn họ liếc mắt đưa tình, cảm thấy đó là một ý kiến hay, nghiêng đầu trưng cầu ý kiến Lương Dược, "Chúng ta tốt nghiệp cũng kết hôn nhé?"
Mặt Lương Dược không chút thay đổi nói: "Anh đáng ghét."
Cơm ăn được một nửa, Triệu Ức Hào bỗng nhiên giơ ly rượu đứng lên, "Mọi người yên lặng một chút, mượn thời gian vĩ đại ngày hôm nay, tôi nhất định phải trịnh trọng cảm ơn hai người, bởi vì bọn họ, tôi mới có thể thi đại học được hơn 600 điểm, bởi vì bọn họ, tôi mẹ nó mới có thể thi vào được đại học C quỷ tha ma bắt này, bọn họ chính là động lực quật khởi của tôi, có bọn họ, mới có tôi của ngày hôm nay!"
Trên bàn cơm nhất thời cực kỳ yên tĩnh, Tào Bác và Hạ Vân Đông đối diện nhìn nhau, đều đang cố gắng nhịn cười, chưa kể, trong bọn họ ngoại trừ Sở Trú, người thi tốt nhất thuộc về Triệu Ức Hào, cái này ai cũng không nghĩ tới.
Mà nguyên nhân cũng làm người ta buồn cười.
"Hai người đó chính là..." Triệu Ức Hào nhìn phía Sở Trú và Lương Dược, vô cùng đau đớn nói, "Không sai, chính là hai đầu sỏ các cậu gây nên!"
Sở Trú mặc kệ cậu ta.
Lương Dược vô tội nhìn lại: "Bọn tôi làm gì cậu?"
"Nếu như không phải hai người ngày ngày ân ái trước mặt tôi, ngày ngày anh anh em em mà liếc mắt đưa tình, ngày qua ngày kích thích cẩu độc thân là tôi đây, tôi con mẹ nó làm sao sẽ cố gắng như vậy!"
Triệu Ức Hào nhìn lại hai năm lọt hố này, nói ra đều là nước mắt, "Tôi nỗ lực học tập như vậy chính là vì thoát khỏi các cậu, tìm kiếm mùa xuân của chính tôi, cái này thì thôi, tôi không cẩn thận phát huy hơn hẳn bình thường, cuối cùng còn phải học cùng trường đại học với các cậu!"
Lời này của cậu ta vừa nói ra, toàn bộ đều cười một trận.
Lương Dược cũng cười hỏi: "Cậu có thể thi trường học khác mà, cần gì phải chen chúc cùng chúng tôi?"
Triệu Ức Hào liếc mắt, "Cậu cho rằng tôi muốn hả, còn không phải là mẹ tôi bắt tôi báo danh!"
"Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của các em, thầy cũng nói một câu mới được."
Trình Nhất Phàm cũng giơ chén rượu đứng lên, nhìn Lương Dược và Sở Trú bên cạnh, có hơi xúc động: "Yêu sớm là không đúng, tuy rằng các em đều có thành tích tốt, nhưng thầy vẫn kiên trì một điểm này, đồng thời thầy cũng biết các em cùng nhau đi tới đây không dễ dàng, đặc biệt là Lương Dược, thầy vẫn biết là thành tích lúc trước của em rất kém, nhất định em đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực, thầy ở đây chúc mừng các em, cũng chúc mừng tất cả học sinh ở đây, nguyện con đường tương lai của các em giống như thổ cẩm, mặc kệ sau này các em ở đâu, dấn thân vào nghề nghiệp gì, cũng phải nhớ kỹ các em là học sinh Nhất Trung, Nhất Trung bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh các em trở về thăm trường."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên trang nghiêm.
Các học sinh từng người một nối tiếp nhau đứng lên, ngay cả hai người Lương Dược và Lâm Hàn Hi không phải người của Nhất Trung cũng giơ ly rượu đứng lên, cùng những người khác kính rượu Trình Nhất Phàm.
Bầu không khí biệt ly thương cảm lúc này mới lan ra một chút, nói không chừng ngày hôm nay là một lần cuối cùng bọn họ tụ tập cùng nhau.
"Còn có."
Khi ngồi xuống, Trình Nhất Phàm lại nghiêm túc nhìn về phía Sở Trú và Lương Dược, "Tuy rằng tốt nghiệp cấp ba rồi, thầy cũng không quản được các em cái gì, nhưng thầy vẫn muốn chân thành khuyên bảo các em một câu, có một số việc không nên nếm thử quá sớm, có biết chưa?"
Mặc dù ông ấy không nói rõ là có chuyện gì, nhưng người ở đây có ai mà không phải lão tài xế, vừa nghe đã hiểu, sôi nổi lộ ra nụ cười ngầm hiểu trong lòng, Triệu Ức Hào càng không khách khí cao giọng cười to.
Trái lại Lương Dược lại không sao cả, cười như không cười nhìn Sở Trú, "Nghe được thầy giáo nói chưa? Bạn học Sở Trú."
Sở Trú liếc nhìn cô, "Chưa nghe được."
"Ha ha ha ha ha!"
Trên bàn cơm lại là một tràng tiếng cười vui sướng.
Trên bàn bên cạnh, Tô Thiển len lén giương mắt nhìn Sở Trú, thấy quan hệ giữa anh và Lương Dược vẫn tốt như vậy, trong lòng khó chịu một trận.
Ngày hôm nay cô ta vốn không muốn đến, nhưng nghe nói lớp 1 ở cùng nhà hàng với bọn họ, còn là ăn cơm ở cùng một tầng, suy nghĩ biết đâu sẽ trông thấy Sở Trú, cô ta đã bị quỷ thần xui khiến mà tới rồi.
Mặc dù cô ta biết rõ bất luận Sở Trú và Lương Dược có chia tay hay không, Sở Trú cũng sẽ không thuộc về cô ta, nhưng cô ta vẫn là không nhịn được muốn bọn họ chia tay, chí ít có thể khiến trong lòng thoải mái.
Thế nhưng bọn họ không những không chia tay mà còn cùng nhau thi đậu đại học C, trở thành một cặp đôi thần tiên mà ngay cả giáo viên cũng đồng ý.
Thật sự là châm chọc vô cùng.
*
Lương Dược nói với Sở Trú mình đến nhà vệ sinh, ngay khi đang rửa tay, nhìn thấy trong gương một bóng người quen thuộc tới gần.
Cô nhướn lông mày, rũ mắt xuống tiếp tục rửa tay, cái gì cũng không nói.
Tô Thiển đi tới bồn rửa tay bên cạnh cô, mở vòi nước, nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng."
"Cảm ơn." Lương Dược đóng vòi nước, vẫy vẫy nước trên tay, xoay người muốn đi.
"Thật ra hồi cấp hai tôi học cùng lớp với Sở Trú."
Tô Thiển nói một câu cố định cô tại chỗ, thấp giọng nói: "Tôi thật không hiểu nổi, vì sao tôi quen biết cậu ấy sớm hơn cậu lâu như vậy, nhưng người cậu ấy thích lại là cậu."
Cái logic chó má gì đây? Lương Dược liếc nhìn cô ta, "Có cái gì mà không hiểu nổi, cậu đừng quên, tôi vậy mà theo đuổi anh ấy tận một tháng, mỗi ngày trêu anh ấy vui vẻ chọc anh ấy cười, còn cậu, đã từng làm cái gì vì anh ấy chưa? Mỗi ngày mở to mắt nhìn anh ấy đi ngang qua cậu, không nói tiếng nào là có thể khiến anh ấy thích cậu sao? Xin tỉnh lại đi, đã là thời đại nào rồi, vỏ bọc cô bé lọ lem kia đã sớm không thịnh hành nữa rồi, cậu như thế này cho dù có quen anh ấy từ thời đi nhà trẻ cũng phí công."
Vẻ mặt Tô Thiển trắng xanh một trận, "Nếu như tôi xinh đẹp như cậu thì tôi cũng đã chủ động rồi cậu có biết không? Cậu cho là ai cũng được sinh ra với khuôn mặt dễ nhìn giống cậu à? Nói tới nói lui đàn ông đều là chủ nghĩa bề ngoài, Sở Trú cũng không ngoại lệ!"
Lương Dược: "..."
Được thôi, cứ để miệng lưỡi cô ta hao phí nhiều lời đi.
Cô nhún vai, đang muốn đi, nhớ tới cái gì thì chợt nói: "Cậu nói các cậu là bạn học cấp hai, vậy cậu đã sớm biết mẹ Sở Trú là Thư Hựu Mạn?"
Tô Thiển hé miệng: "Vậy thì thế nào?"
Lương Dược không nói gì.
Cho nên trước đây cô ta làm trò trước mặt Sở Trú nói thích Thư Hựu Mạn, hóa ra là vì hấp dẫn sự chú ý của anh à...
Có bản lĩnh này còn không bằng nắm chắc thời gian tỏ tình đi.
Lương Dược lắc đầu, lần này là đi thật.
*
Bữa cơm này ăn đến rất khuya, người ở đây đều hoặc nhiều hoặc ít uống chút rượu, bầu không khí rất vui vẻ, sau khi kết thúc lớp trưởng còn nói đợi một lát muốn đi hát Karaoke.
Mọi người đều mệt mỏi, chỉ có một số ít người đi, đại đa số người lựa chọn về nhà, Sở Trú và Lương Dược nằm trong đại đa số, vốn muốn đi taxi về, nhưng trời mưa gió ngoài dự liệu, bọn họ vừa ra khỏi nhà hàng đã đi xuống dưới mưa to.
Gần đây thời tiết giông tố, đặc biệt nhiều trận mưa.
Từ nhà hàng đi ra có mười mấy người, không có mấy người mang theo ô, loạn thành một đoàn, nhao nhao gọi xe taxi.
"Làm sao đây?" Lương Dược thấy xe taxi đi ngang qua đều bị người khác giành lấy, trên điện thoại cũng không gọi được xe, "Chúng ta nên về thế nào đây?"
Sở Trú như có điều suy nghĩ nhìn bảng hiệu nhấp nháy đèn neon của khách sạn đối diện, "Chúng ta có thể không quay về."
"Hả?"
"Đêm nay ở khách sạn đi." Sở Trú hời hợt nói.
"..."