"Anh đừng làm loạn!"
Lòng bàn tay ấm áp nóng hổi, cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt, Lương Dược bị kích thích đến mức tỉnh táo, làn da trắng nõn như tuyết nổi lên màu hồng nhạt, cô xấu hổ khép chân lại, trừng mắt nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngấn nước.
Cảm giác kích động khiến bàn tay của anh vẫn đang để ở đó bất dưng nắm chặt lại, Sở Trú rên rỉ một tiếng, anh cúi đầu cắn lên bả vai mảnh mai của cô, hơi thở trở nên dồn dập: "Cố ý không mặc?"
"Anh cảm thấy có khả năng đó không?" Lương Dược nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong khách sạn không có đồ để thay nên em giặt sạch để ngày mai mặc, không được sao?"
Sở Trú làm như không nghe thấy, bàn tay ôm lấy cô càng chặt hơn, thở gấp nói: "Quả nhiên là em cố ý."
Lương Dược: "..."
Đêm đó tận ba giờ bọn họ mới ngủ, ban đầu Lương Dược còn cảm thấy xấu hổ sau đó chỉ còn cảm giác tê dại, ý thức hỗn loạn, đến khi Sở Trú cảm thấy đỡ hơn thì lập tức ngủ luôn.
Sở Trú toàn thân thư thái, anh nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt ngái ngủ của cô, sau đó rút khăn giấy, cẩn thận lau sạch tay cô, còn bọc cô trong lớp áo tắm thật kỹ. Sau khi chắc chắn rằng cô sẽ không bị nhiễm lạnh thì anh mới đứng dậy vào phòng tắm tắm, lúc sau cả người thoải mái bước ra, ôm chặt cô ngủ một giấc thật ngon.
Một đêm ngon giấc.
Thế nhưng Lương Dược lại không được như Sở Trú, cô không thể nào ngon giấc được, hình như do vẫn chưa thoát ra khỏi thân phận của học sinh cấp ba nên cô cảm giác tội lỗi với những chuyện đã làm đêm nay với Sở Trú, cứ như hai người họ đang lén lút vụng trộm với nhau vậy.
Cô mơ thấy ác mộng cả đêm, lúc thì mơ thấy cảnh Trình Nhất Phàm đứng trong phòng học, mặt mày lạnh tanh nói không được yêu sớm, bị bắt gặp sẽ bị đuổi học. Lúc lại mơ thấy Thư Hựu Mạn lo lắng nắm lấy tay cô, nói cô còn nhỏ không nên làm chuyện đó nếu không hậu quả khó mà lường được.
Cuối cùng Lương Dược lại mơ thấy cảnh mình mang thai, khó khăn lắm mới đậu được đại học thế nhưng chưa được đi học đã phải bước vào cuộc sống của một bà mẹ bỉm sữa, tuổi còn trẻ đã phải ở nhà chăm chồng dạy con, đến cả công việc cũng không có.
Còn Sở Trú thì càng ngày càng lên hương, anh thật sự trở thành tổng giám đốc bá đạo, đẹp trai nhiều tiền, xe cộ nhà cửa vô số sau đó lại bắt đầu ghét bỏ cô thiếu văn hóa, bao nuôi tình nhân đang là sinh viên đại học ở bên ngoài...
Mẹ nó.
Lương Dược giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to nhìn trần nhà trắng toát, há miệng thở dốc.
Ánh nắng sớm ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, đôi mắt của Lương Dược từ từ được ánh nắng chiếu sáng, con ngươi dần có lại tiêu cự. Cô nhận ra cơ thể mình toàn là mồ hôi, nóng muốn chết.
Bên hông cô còn có một cánh tay thon dài, mạnh mẽ vắt ngang qua, ôm chặt cô vào trong lòng.
Thảo nào nóng như vậy, Lương Dược khó chịu cau mày, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt di chuyển dần từ cái cằm trắng nõn như một tác phẩm điêu khắc của Sở Trú, lên trên nữa là đôi môi mỏng trông có hơi lạnh lẽo, sống mũi lập thể thanh tú, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đặn, hình như đang ngủ rất say.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, chân tay cũng quấn vào nhau, cằm của anh đặt trên đầu cô, tay cô thì khoác lên vai anh, tư thế vô cùng thân mật, không một kẽ hở.
Trước ngực cảm giác thật trống trải.
Lương Dược vô thức cúi đầu nhìn xuống thì quả nhiên khăn tắm đã bị tuột xuống một khoảng, đang vắt lỏng lẻo trên cánh tay cô, một mảng da thịt rất lớn lộ ra ngoài, trên đó còn lưu lại rất nhiều dấu vết ám muội.
Có mặc cũng như không, khoảng cách giữa cô và Sở Trú gần như là về âm.
Những mảnh ký ức rời rạc về chuyện tối qua hiện lên trong đầu Lương Dược khiến hai gò má của cô bất giác nóng lên, cô thật muốn đập đầu vào tường một cái rồi diễn một màn mất trí nhớ.
Cô lặng lẽ rút bàn tay phải ra khỏi chăn, xòe ra trước mắt, năm ngón tay thon dài, sạch sẽ trắng nõn.
Thế nhưng cô lại nhớ đến hình ảnh khi bàn tay mình dính đầy chất nhầy nhụa.
Lương Dược không dám nhìn thẳng, cô nhanh chóng rút tay về.
Cô rất nghi ngờ, Sở Trú cố ý vứt áo mưa đi khiến cô mất cảnh giác, sau đó mới nhân cơ hội thích làm gì thì làm.
Đúng là là một boy tâm cơ!
Lương Dược nhịn không được mà nghiến răng, đưa tay kéo khăn tắm lên che kín phần ngực lộ ra ngoài của mình.
Sở Trú bị hành động của cô làm cho tỉnh giấc.
"... Em dậy rồi à?" Anh hơi hé mắt ra, vừa mới ngủ dậy giọng nói còn hơi khàn, anh bất giác ôm cô thật chặt: "Còn đau không?"
Anh vừa nói vừa vươn tay muốn kiểm tra nơi đó của cô.
Lương Dược bị sự vô liêm sỉ của anh dọa cho ngây người, cô đẩy tay anh ra, xấu hổ nói: "Đau cái gì mà đau, chúng ta đã làm gì đâu!"
Sở Trú dừng tay lại, vẻ mặt như đang nhớ lại điều gì đó, qua một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi rút tay về: "À, hình như là thế."
Lương Dược: "..." Việc như thế này còn cần xác nhận lại sao?
Sở Trú lười nhác ngáp một cái, dụi dụi mắt, đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, cả đêm hôm qua anh đều mộng xuân, ở trong mơ anh và cô đã làm đến bước cuối cùng, thế nên khi tỉnh lại mới không phân biệt được đâu là mơ là thật.
"Nóng quá đi." Mồ hôi trên người Lương Dược càng ngày càng nhiều, cô không chịu nổi nữa mà đẩy anh ra, giữa mùa hè mà còn ôm chặt như thế thì sẽ xảy ra án mạng đó: "Anh mau buông em ra, chúng ta cũng nên dậy rồi."
"Ừ." Sở Trú nghe lời buông tay ra, thấy cô quay người muốn xuống giường thì anh mới lên tiếng nhắc nhở: "Lần sau nhớ mặc."
"Cái gì?" Lương Dược đang sửa sang lại mái tóc rối bù của mình, cô quay đầu liếc mắt nhìn anh.
"Quần lót." Sở Trú nhướng mi mắt lên nhìn cô: "Em không coi anh là đàn ông à?"
"..."
Anh nói không nhanh không chậm: "Nếu còn có lần sau, anh sẽ không khách sáo đâu."
"Anh yên tâm đi, không có lần sau đâu."
Vẻ mặt Lương Dược vô cùng bình tĩnh, ngay cả chính cô cũng không biết tại sao mình lại bình tĩnh đến thế, thậm chí còn đứng quay lưng lại về phía anh để quấn khăn tắm.
"Sau này mỗi ngày em nhất định sẽ mặc hai cái."
"..."