Đầu tháng chín, mặt trời chiếu ánh nắng chói chang trên khiến không khí vô cùng oi bức.
Lương Dược đang mệt mỏi kéo vali vội vàng tới cổng trường đại học C. Bây giờ đang là giữa trưa, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, ánh mặt trời nóng rực như muốn thiêu đốt mặt đất chiếu lên phần da phơi bên ngoài của cô khiến cô có cảm giác vô cùng bỏng rát.
Cô dùng mu bàn tay lau mồ hôi, cảm thấy bản thân mình bất cứ lúc nào bị ngất đi do cảm nắng. Cả kỳ nghỉ hè, cô không ru rú ở trong nhà mà đắm chìm trong đoàn phim, hầu như mỗi ngày đều nằm hưởng thụ trong phòng điều hòa nên thoáng chốc không chịu được kiểu thời tiết này.
Hơn nữa, rõ ràng tiết trời Bắc Kinh khô nóng hơn ở quê rất nhiều nên trên đường tới đây cô đã uống hết hai bình nước.
Lương Dược nhìn thấy phía trên cổng trường có một mái vòm lớn, cô lập tức bước tới hóng mát. Cô phe phẩy chiếc mũ để quạt, mặt mũi lấm tấm mồ hôi, mồ hôi theo mí mắt chảy xuống, thấm đẫm tóc trên trán, áo cộc tay màu đen của cô do thấm quá nhiều mồ hôi mà dính lên người.
Cô nhìn về phía trong trường học, diện tích rất rộng giống như không thấy điểm cuối, cây cối được trồng hai bên đường, phía trước có một bảng thông báo dài dằng dặc.
Hiện tại chắc vẫn đang là giờ học nên không thấy có mấy người, dù cô muốn hỏi đường cũng chẳng biết tìm ai.
Lương Dược vừa nóng vừa mệt, bữa sáng cũng chưa được ăn nên bây giờ chân tay run rẩy không có chút sức lực nào. Cô thật sự không chịu được nữa đành ngồi xổm trên mặt đất nhắn tin Wechat cho Sở Trú bảo rằng cô đã đến.
Ban đầu cô muốn cho anh một bất ngờ, đợi khi anh xuống dưới lầu ký túc xá sẽ tặng anh một cái ôm tràn đầy tình yêu.
Nghĩ thì hay đấy nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc. Không ngờ cô vừa tiến vào đã phải đi qua sân bay người đông nghịt người, phải chịu đựng tốc độ lái xe kinh người khiến cho cô vừa xuống taxi đã nôn thốc nôn tháo, đi qua khu phố ánh mặt trời gay gắt, vậy mà lại chịu thua ở cổng trường đại học.
Lương Dược QAQ: “Trú Trú, em đến cổng trường rồi, anh đến đón em đi.”
Lòng cô tràn đầy chờ mong các phản ứng của anh.
Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ không?
Bạn gái dịu dàng, lương thiện của anh nhanh như vậy đã tới tìm anh rồi đó!
Còn không mau tranh thủ thời gian tới đón em!
Hai phút trôi qua, lại thêm năm phút nữa, tin nhắn Wechat hoàn toàn không có động tĩnh, vẫn cứ mãi dùng lại ở tin nhắn mà cô đã gửi đi lúc nãy.
“...”
Không nhìn thấy?
Hay là vẫn còn giận dỗi, cố ý không để ý tới cô?
Gọi điện thoại thôi.
Lương Dược cúi đầu lướt tìm số điện thoại của Sở Trú.
Cách đó không xa, một nam sinh mặc áo trắng thấy cô hình như gặp khó khăn nên anh ta bèn đi tới hỏi thăm: “Người đẹp, cần giúp gì không?”
Động tác của Lương Dược dừng lại, cô ngẩng đầu. Nam sinh cười híp mắt nhìn cô, gương mặt khôi ngô sáng sủa, mặt mày anh tuấn lộ ra vài phần đẹp trai.
Anh ta hỏi: “Em là tân sinh viên à? Sao hôm nay mới đến báo danh, đã vào học được một tuần rồi.”
“... Bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện nên tôi phải xin trường học cho nghỉ.” Lương Dược đoán anh ta chắc là đàn anh khóa trên: “Xin hỏi anh là?”
Nam sinh kia cởi mở nói: “Anh là Chung Lãng, sinh viên năm hai, là thành viên trong hội sinh viên chuyên phụ trách công tác tiếp đón tân sinh viên. Đi thôi, anh dẫn em đến ký túc xá nhé? Em đưa vali cho anh đi, em ở tầng mấy?”
Lương Dược hơi do dự, bây giờ Sở Trú vẫn chưa nhắn lại cho cô nên chắc là anh có việc gấp không đọc được tin nhắn. Bây giờ cô về ký túc xá sắp xếp đồ đạc xong tìm anh cũng không muộn.
Sau khi quyết định xong thì cô chống đầu gối đứng dậy: “Vậy thì làm phiền học trưởng rồi... A...”
Do ngồi xổm quá lâu nên hai chân Lương Dược đã tê rần, lúc đứng lên đầu óc cũng choáng váng một lúc khiến thân thể mất khống chế lảo đảo, cô vô thức kêu khẽ một tiếng.
Chung Lãng thấy thế vội bước qua đỡ cô: “Em không sao chứ?”
Nhưng cánh tay anh ta còn chưa đụng phải cô thì Lương Dược đã kịp thời phản ứng lại, cô nhanh chóng ổn định lại cơ thể rồi cách xa anh ta mấy centimet.
...
Mà cũng thật đúng lúc, Sở Trú đã chạy tới. Sau khi anh nhận được tin nhắn Wechat của Lương Dược thì không nghĩ ngợi gì mà xuống giường lao ra khỏi ký túc xá, anh còn quên cả trả lời lại tin nhắn của cô, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, kết quả là không kịp chuẩn bị gì mà bắt gặp một màn này. Đứng ở góc nhìn của anh, Lương Dược giống như bị Chung Lãng ôm vào lòng, tư thế vừa thân mật vừa mờ ám.
Sở Trú nhìn hai người bọn họ, đồng tử đen nhánh co rút lại, khóe môi cụp xuống, gương mặt lạnh lẽo hẳn đi.
*
Lương Dược cũng nhận ra khoảng cách của cô và Chung Lãng quá gần nên lập tức lùi lại: “Học trưởng, tôi không cố ý.”
“Không có gì.”
Không hiểu sao Chung Lãng lại có hơi tiếc nuối, anh ta vừa muốn thu tay lại thì cánh tay bỗng nhiên đau nhói. Một bàn tay xương khớp rõ ràng duỗi ra từ phía sau, nắm chặt lấy cánh tay anh ra kéo ra.
Chung Lãng bị đẩy lùi về phía sau vài bước. Anh ta vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc ngẩng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt u ám của thiếu niên, cau có đứng chắn trước người Lương Dược, anh lạnh lùng nhìn anh ta, môi mỏng nói ra một chữ: “Cút.”
“Trú Trú?” Lương Dược nhìn thấy Sở Trú thì có hơi bất ngờ: “Anh đến đón em hả?”
Sở Trú liếc mắt nhìn cô gái hồng nhan họa thủy trước mắt, anh im lặng không nói gì.
Lương Dược chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt vô tội.
“Thì ra là đàn em Sở Trú.” Chung Lãng bị phá rối giữa chừng nên sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi: “Cậu không biết phải lễ phép với đàn anh khóa trên sao?”
“Hai người quen nhau à?” Lương Dược kinh ngạc.
“Không quen.” Giọng điệu Sở Trú lạnh nhạt, anh không có một chút hảo cảm nào với Chung Lãng cả. Chung Lãng nổi tiếng là một tay ăn chơi, thích nhất là dụ dỗ mấy em gái khóa dưới, nữ sinh bị anh ta lừa gạt nhiều vô kể.
“Tránh xa cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.” Anh bỏ lại một câu rồi một tay xách vali của Lương Dược, tay còn lại kéo cô rời đi.
“Đợi chút đợi chút.” Lương Dược còn chưa hiểu tình huống ra sao, mới tới nên cô không muốn gây chuyện nên vội vàng nhẹ gật đầu với Chung Lãng: “Rất xin lỗi đàn anh, bạn trai em tới đón rồi, không cần phiền anh nữa.”
Bạn trai?
Chung Lãng đang định đuổi theo chợt dừng bước, anh ta nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, tặc lưỡi một tiếng.
*
Lương Dược bị Sở Trú kéo đi, nhìn người bạn trai đã một tuần rồi không gặp đột nhiên cô không biết mở miệng nói sao.
Thiếu niên trước sau không lộ ra biểu tình gì, mặt mày lạnh lùng đoán không ra cảm xúc.
Có điều, ngoại hình của anh thay đổi rất nhiều, đầu tiên là làn da đã rám nắng hơn trước, nước da vốn trắng nõn đã bị ánh mặt trời phơi thành màu lúa mì khỏe khoắn. Tóc cũng được cắt ngắn, để lộ vành tai sạch sẽ. Mặt mày thiếu niên u ám, sống mũi cao thẳng, mặt trời trải nắng lên người anh như dát một lớp bụi vàng óng ánh, cả người nhìn qua có tinh thần hơn hẳn trước đây.
Lương Dược cẩn thận nhìn thì phát hiện thái dương anh đã ướt đẫm, cái trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi, ngay cả vạt áo trước ngực cũng bị thấm ướt một mảng lớn.
Nhìn qua không giống như đã phơi nắng trong phút chốc.
Chẳng lẽ lúc anh nhận được tin nhắn đã cấp tốc chạy đi tìm cô không ngừng nghỉ?
“Này, Trú Trú.” Lương Dược ho nhẹ một tiếng, có ý muốn phá vỡ sự im lặng sau bao ngày không gặp của đôi người yêu nhau.
Đúng vậy, im lặng.
Tại sao những cặp đôi khác gặp nhau sau bao lâu xa cách không phải hôn nhẹ thì cũng là ôm một cái, vậy tại sao hai người bọn họ chỉ có sự im lặng?
“Ừ.” Sở Trú lên tiếng nhưng ánh mắt vẫn không nhìn cô.
Hình như anh vẫn đang giận dỗi.
Lương Dược tìm chủ đề nói: “Thấy được tin nhắn của em rồi mà sao anh không trả lời? Em cứ nghĩ là anh sẽ không tới.”
Mắt Sở Trú nhìn về phía trước: “Anh không nhìn thấy.”
Lương Dược không tin: “Vậy sao anh biết em ở chỗ này?”
“Đi ngang qua.”
“Không phải anh tới đón em à?”
“Không phải.”
“... Thế thì anh buông em ra đi.” Lương Dược bị thái độ của anh làm cho tức giận, tính tình nóng nảy cũng bùng lên: “Em tự đi được.”
Sắc mặt Sở Trú lạnh xuống: “Không được.”
“...”
Đúng là không được tự nhiên cho lắm.
Lương Dược còn đang muốn nói gì đó thì sau lưng lại có người trêu chọc nói: “A Trú, tôi còn đang tự hỏi sao cậu lại vội vội vàng vàng chạy ra khỏi ký túc xá, quả nhiên là chị gái đã trở về...”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lương Dược quay đầu nhìn thấy Triệu Ức Hào ngông nghênh cùng hai nam sinh lạ hoắc đi tới.
“Mấy cậu cùng phòng sao?” Lương Dược tìm sai trọng điểm, đây là cái loại may mắn gì đây?
Sở Trú khó chịu “Ừ” một tiếng, anh nhìn Triệu Ức Hào: “Cậu dẫn đám bọn họ ra đây làm gì?”
“Đương nhiên là tới ăn chực rồi, bạn gái của cậu đã trở lại, kiểu gì cũng sẽ ăn mừng một trận cho nên cậu cũng phải dẫn đám bọn tôi đi đánh một bữa no nê chứ.” Triệu Ức Hào cười đến cực kỳ đê tiện, cậu ta vỗ vai hai nam sinh bên cạnh, nói với Lương Dược: “Giới thiệu một chút, đây đều là bạn cùng phòng của tôi, đều là người một nhà cả nên không phải nể nang gì đâu. Đây là Cát Phong Thần, còn đây là Nhiếp Thạch.”
“Chào hai cậu, tôi là Lương Dược.” Lương Dược lễ phép nói.
“Xin chào, tôi thường xuyên nghe thấy anh Trú nhắc đến cậu đấy.” Cát Phong Thần hữu nghị cười cười.
Nhiếp Thạch cũng gật đầu, vẻ mặt tươi cười có vài phần ngại ngùng.
Sở Trú chưa gì đã va phải ba cái bóng đèn, sắc mặt anh trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía cái đang tỏa sáng chói lóa nhất kia.
Triệu Ức Hào xem như không thấy, cậu ta cười với Lương Dược: “Cậu đã ăn chưa? Nếu không thì ăn chung với bọn tôi một bữa đi.”
“Được.” Lương Dược không vấn đề gì gật đầu, đúng lúc cô đang đói bụng.
Sở Trú vô cùng bất đắc dĩ nhìn cô, anh lén thở dài một tiếng.
Cuối cùng cả đám bọn họ cùng tới canteen trường học ăn cơm, từ cuộc gặp gỡ giữa hai người ban đầu bây giờ đã biến thành năm người tụ hội.
Lương Dược nói chuyện với bọn họ một lúc đã dần quen thuộc với mấy người bạn cùng phòng của Sở Trú. Tính cách Nhiếp Thạch văn tĩnh, có phong cách của người trí thức, hướng nội ít nói. Mà Cát Phong Thần lại rạng rỡ như ánh mặt trời, thích cười, trắng trẻo, lớn lên có vài phần đẹp trai.
Triệu Ức Hào thì hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu "mồm mép tép nhảy". Suốt cả bữa cơm cậu ta đều liến thoắng không ngừng nghỉ, ban đầu là đắc ý khoe khoang với Lương Dược về bạn gái cậu ta, sau đó lại cường điệu nói với cô Sở Trú suốt một tuần nay đã nhớ cô cỡ nào, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn ảnh của cô ngẩn người, buổi tối mơ ngủ cũng gọi tên cô, hôm nào cũng lo lắng không yên đến mức chẳng nói năng gì.
Lương Dược nghe cậu ta kể đến mức gật gù: “Thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Triệu Ức Hào nói: “Không tin cậu hỏi Phong Thần xem.”
Cát Phong Thần là một người thành thật, cậu ta gật đầu thật mạnh: “Ừ, thật đấy.”
“Lừa ai vậy.” Lương Dược cười ra tiếng, tỏ vẻ vẫn chưa tin.
Triệu Ức Hào còn muốn nói gì đó nhưng Sở Trú đã không nhịn được nữa đá cậu ta một cước: “Ăn cơm của cậu đi.”
Triệu Ức Hào bĩu môi, lúc này mới ngừng ba hoa chích chòe.
Lương Dược không khỏi liếc nhìn Sở Trú.
Từ lúc gặp đến bây giờ anh cũng chưa nói quá ba câu, chẳng lẽ vẫn còn giận cô ư?
*
Lương Dược nghe Triệu Ức Hào nói bọn họ vẫn chưa bắt đầu năm học, bởi vì bây giờ vẫn đang huấn luyện quân sự.
Thoáng cái Lương Dược đã hiểu vì sao Sở Trú lại đen đi nhiều vậy, cô gấp gáp hỏi: “Các cậu còn phải huấn luyện bao lâu nữa?”
Cát Phong Thần xen vào: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô may mắn thoát khỏi khóa huấn luyện quân sự rồi.
“Ăn xong chưa?” Sở Trú thấy chén cô đã thấy đáy, anh đứng dậy nói với đám bạn cùng phòng: “Tôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước, các cậu cứ tự nhiên.”
Anh vừa nói xong thì kéo vali của Lương Dược đi, nói với cô: “Đi thôi.”
“Ừ.” Lương Dược cũng đứng lên.
“Bây giờ về ký túc xá nữ còn kịp không?” Triệu Ức Hào nhìn đồng hồ: “Lớp quân sự sắp bắt đầu rồi, tới muộn sẽ bị giáo quan phạt rất nặng đấy.”
“Không sao.” Sắc mặt Sở Trú vẫn không đổi, anh dẫn theo Lương Dược rời đi.
Lương Dược ngược lại lo lắng cho anh: “Em có thể đi một mình...”
“Không có gì.” Sở Trú ngắt lời cô rồi lặp lại câu vừa nói: “Vẫn đủ thời gian.”
Anh cố chấp như vậy khiến Lương Dược cũng không biết nói sao.
Ký túc xá nữ không xa, bọn họ đi qua một ngã rẽ là đến.
Một đường không nói chuyện.
Lương Dược nghĩ rằng anh vẫn đang giận nên cũng không mở miệng nói gì.
Đến khi dừng chân ở lầu dưới ký túc xá, Sở Trú vốn định giúp cô mang hành lý lên nhưng quản lý ký túc không cho nam sinh đi vào.
“Không sao đâu anh, em tự mình làm được, anh mau đi đi.” Lương Dược thừa dịp đoạt lại vali, phất tay đuổi người.
“... Ừ.”
Sở Trú thấy cô không chờ được mà đuổi anh đi, môi mỏng mất hứng mấp máy, có thể đã đến lúc điểm danh nên anh không thể không đi: “Xong việc anh tới tìm em.”
“Vâng.” Lương Dược gật đầu.
Không còn gì để nói cả, Sở Trú dừng lại hai giây rồi cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Anh mới tiến về phía trước vài bước.
“Chờ chút, còn có chuyện này!” Lương Dược kêu lên.
“Chuyện...”
Sở Trú xoay người, anh còn chưa thấy rõ người thì Lương Dược bỗng nhiên nhào về phía trước ôm cổ anh.
Lực va chạm mạnh khiến Sở Trú lùi về sau hai bước, anh chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Lương Dược kiễng chân, hai tay bưng mặt anh hôn lên, bẹp một tiếng rất vang.
“Quên mất chưa hôn nè.” Cô dùng đầu lưỡi liếm liếm môi anh, cười khanh khách nói.
Sở Trú ngẩn người, anh không nói câu nào, biểu cảm cũng không hề thay đổi, anh chỉ thấy anh cúi đầu dặn dò cô một câu: “Có việc gì thì gọi anh” rồi đi.
Nụ cười tươi rói trên khuôn mặt Lương Dược cứng đờ.
Thế thôi?
Cô không thể tin được nhìn bóng lưng anh rời đi không ngoảnh đầu nhìn lại. Cô cảm thấy tên đàn ông cặn bã kia đã thay lòng đổi dạ rồi. Trước kia anh ghen toàn cưỡng hôn cô, bây giờ anh không chỉ không ăn dấm mà ngay cả được cô hôn cũng chẳng có phản ứng gì!
Mới xa nhau có một tuần thôi, anh đã hết yêu cô rồi sao?
Nhưng sự thật thì trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của Lương Dược. Sở Trú không những ghen, mà anh còn ghen rất kinh khủng nữa. Anh rất muốn như trước kia, đè cô ra hôn thật sâu trước mặt Chung Lãng kia.
Nhưng anh không làm như vậy vì anh nhớ rõ trước kia cô nói không thích hôn môi trước mặt nhiều người.
Sở Trú đến sân huấn luyện quân sự đã là hai giờ hơn. Dưới ánh mặt trời nóng rực, mỗi học sinh đều mặc quân phục xếp hàng chỉnh tề, giáo quan thân hình cao lớn đứng trước mặt đang huấn luyện đám bọn họ.
Anh đến muộn.
Giáo quan nhìn anh, một ánh mắt như dao quét qua, nghiêm khắc trách mắng: “Cậu đến muộn mười phút, lí do là gì?”
Sở Trú không giải thích, hai tay chắp sau lưng, dáng người đứng thẳng.
Phía dưới một mảnh xôn xao, các nữ sinh nhìn anh, cảm thấy lo lắng dị thường. Từ lúc Sở Trú nhập học đến nay đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, khiến bao cô gái nhỏ nảy sinh tình cảm với anh.
Giáo quan chỉ vào thao trường: “Một phút hai vòng, ra kia, chạy hai mươi vòng!”
Sở Trú không hề có ý kiến, giáo quan lại quay người nói tiếp: “Khoan đã, cậu đã vào lớp muộn rồi còn cười gian như vậy làm gì? Đến muộn rất vinh quang sao? Lại chạy thêm mười vòng, chạy ba mươi vòng!”
“Giáo quan, ngài cố ý ạ?” Một nữ sinh không phục nói: “Sở Trú sao có thể biết cười được?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Lập tức có người phụ họa.
“Trật tự, cậu ta có cười hay không tôi còn không nhìn thấy à?” Giáo quan trừng mắt nhìn các cô ấy: “Mấy cô cũng muốn chạy có phải không?”
Các nữ sinh lập tức im miệng.
Sinh viên đứng ở hàng đầu bắt đầu dò xét Sở Trú, bọn họ khiếp sợ phát hiện ra anh thật sự đang cười, tuy đường cong bên môi rất nhạt, nhưng đúng là đang cong lên.
Trước đây, anh hệt như tảng đá, thái độ với ai cũng như ai, trên mặt vĩnh viễn chỉ có một biểu cảm.
Vào học lâu rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy anh cười.
Cũng chỉ có cậu ta đứng cách giáo quan gần nhất mới có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, cho dù bị giáo quan phạt chạy thêm mười vòng nhưng độ cong nơi khóe môi Sở Trú cũng không hạ xuống, dường như tâm trạng anh đang cực kỳ tốt.
Anh không nói một lời, dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, quay người chạy trên thao trường.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Trú: Vợ tôi hôn tôi nên phải chạy vài vòng để bình tĩnh lại chút.