Lương Dược nghe Sở Trú nói anh đã đợi cô suốt năm tiếng, trong lòng cảm động không thôi, cô lẳng lặng nhìn anh, môi mấp máy định lên tiếng đáp lời, nhưng rồi vẫn không hé răng.
Trong lòng cô biết Sở Trú đang chờ cô chịu thua trước anh, cũng biết anh không làm gì sai, hơn nữa lý do mà anh làm như vậy vẫn là vì cô.
Rõ ràng là được bạn trai quan tâm như vậy nhưng cô vẫn không cảm thấy vui vẻ gì.
Cô vẫn thấy thật khó chịu khi nghĩ đến ngày hôm qua anh đứng chung với cô gái kia, tại sao mỗi lần anh ghen đều được cô dỗ dành, lâu lâu cô ghen một lần thì lại thành cố tình gây sự?
Cô cũng không muốn gì nhiều, chỉ muốn anh dỗ dành cô và đối xử với cô nhẹ nhàng mà thôi, điều đó có khó khăn đến vậy sao?
Cô mới không cần anh đi xin người con gái khác để thiên vị cho cô đâu.
Lương Dược rất tủi thân, nhưng trên mặt lại cố chấp không biểu hiện gì, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh còn bĩu môi nói thầm một câu: "Dù sao cũng là anh luôn luôn đúng, lúc nào cũng có nhiều lý do như vậy."
Sở Trú nghe không rõ: "Em nói cái gì?"
Giọng điệu của anh thực ra rất ôn hòa, nhưng khi Lương Dược nhìn gương mặt lạnh lùng của anh lại thấy như anh đang hung dữ với cô, chút bất bình trong lòng của cô lại bị phóng đại đến vô hạn, toàn bộ suy nghĩ phản nghịch trong cơ thể đều nhanh chóng nổ ra ngoài.
"Em nói." Cô hơi cao giọng, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước: "Em đã chuẩn bị xong rồi, chừng nào anh mới bắt đầu huấn luyện?"
Sở Trú khẽ nhíu mày, không ngờ cô lại có thái độ này, anh rất hiểu cô, cô là người không thể chịu được thiệt thòi, sẽ không bao giờ để mình chịu khổ.
Theo tính cách thường ngày của cô, cô sẽ lập tức làm nũng với anh để trốn khỏi đợt huấn luyện quân sự thay vì nhìn anh giống một kẻ xa lạ như bây giờ, như thể việc huấn luyện quân sự có mệt mỏi thế nào đi chăng nữa cũng không sao cả.
Điều này không giống cô chút nào.
“Từ nay trở về sau, tập ở ngay đây.” Mặt mày của Sở Trú hơi tối sầm lại, anh không hiểu cô muốn làm gì, chẳng lẽ còn muốn đua khí thế với anh sao?
"Nghiêm, đứng yên."
Lương Dược không nói gì, nhanh chóng điều chỉnh tư thế theo mệnh lệnh của anh, để hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía trước, đến khóe mắt cũng không liếc nhìn anh.
Mặt trời ở trên cao chiếu rọi, hai người đều bị phơi nắng toàn thân, nhưng không có ai chịu lên tiếng đề nghị đi nơi không có nắng chiếu xuống mà tập luyện, giống như đang tranh đua vậy, đều đang chờ đối phương cúi đầu trước.
Bên kia, Nghê Thanh Song đang được huấn luyện trong đội của huấn luyện viên, từ xa nhìn thấy Lương Dược và Sở Trú phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, khóe miệng nhếch lên, còn tưởng rằng Sở Trú huấn luyện một mình Lương Dược vì thiên vị cô, bây giờ xem ra là Lương Dược còn bị đối đãi tệ hơn cô ấy.
Nhìn thoáng qua cô ấy đã biết rằng họ vẫn đang cãi nhau, đoán rằng không ai chịu thua cả.
Chậc, đúng là những người đang yêu.
Trước khi Lương Dược hẹn hò với Sở Trú, cô đã lo lắng rằng tính cách hai người có thể không hợp nhau, sớm muộn gì họ cũng có khả năng chia tay, bởi vì cả hai đều hiếu thắng và có lòng tự trọng cao. Nếu họ ở bên nhau, một trong hai người họ phải nhường nhịn của người còn lại.
Lâu nay Lương Dược là người nhún nhường trước anh, vì anh rất tốt với cô, tốt đến mức cô sẵn sàng nhường anh và hiếm khi giở tính nết ra, nhưng lần này cô thật sự không muốn như thế nữa.
Cô tuyệt đối không thể thua anh, phải để anh nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện lần này!
Tính khí của Lương Dược không thể đùa được đâu, nói không để ý đến anh thì sẽ không để ý thật, giống như một người máy không có cảm xúc. Anh muốn cô làm gì thì cô làm cái đó, có khổ có mệt cũng không rên một tiếng, không có lấy một câu oán giận.
Sở Trú không quen cô như thế này, nếu là trước đây, cô nhất định sẽ làm nũng than khổ với anh, giống như lúc ôn tập trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô không chịu nổi thì hay dùng sắc đẹp dụ dỗ, hôn lên miệng anh, nói muốn nghỉ ngơi.
Và anh… mỗi lần đều rất thích dáng vẻ đó.
Bây giờ cô trở nên ngoan ngoãn như vậy, trái lại anh còn cảm thấy ngột ngạt trong lòng, có một loạt cảm giác phiền chán rất khó tả.
Sở Trú nhìn thiếu nữ trước mặt, cô cũng tính là cao trong đám nữ sinh, nhưng
trước mặt anh vẫn là một cô gái mỏng manh gầy yếu, bộ quân phục rộng thùng thình mặc trên người khiến cô trông càng thêm nhỏ bé. Đường viền cổ áo quá lớn, lộ ra một mảnh xương quai xanh tinh xảo, trắng đến chói mắt.
Cô mím chặt môi nhìn về phía trước, đôi môi nứt nẻ đến trắng bệch, làn da nóng lên vì bị phơi nắng, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt trắng nõn, trán và cổ áo ướt đẫm, dáng vẻ có hơi chật vật.
Nhưng dù như vậy cô vẫn không kêu mệt, cô giống như một đứa ngốc vậy, ngay cả khi anh kêu nghỉ ngơi, cô cũng giả vờ không nghe thấy, vẫn đứng thẳng tắp, cô ngoan cường không chịu thua chính bản thân mình.
Trái tim Sở Trú nhói lên, cuối cùng cũng chịu thua, kéo cô vào chỗ có bóng râm, đưa nước khoáng đến trước mặt cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, bị cô khiến cho chút tức giận cũng biến mất: "Rốt cuộc em muốn như thế nào?"
Rõ ràng là hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng.
Anh thực sự không biết cô muốn làm gì.
Lương Dược nhận nước, vốn định tha thứ cho anh, nhưng khi nghe thấy lời này thì suýt chút nữa là cô đã hất nước trong chai vào mặt anh, cái tên EQ thấp này đang nói cái quái gì vậy?
Nếu chịu nghe kỹ, cô sẽ phát hiện anh thực sự có ý xuống nước, nhưng lời đó chẳng dễ nghe chút nào, bây giờ cô lại sắp chết khát, làm sao có thể kiên nhẫn mà nghe.
Lương Dược rất cứng rắn, còn trả lại nước cho anh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Em không muốn gì cả, em chỉ thích huấn luyện quân sự thôi. Huấn luyện quân sự làm cho em vui. Anh đang che hết nắng của em rồi, làm phiền anh đi ra xa khỏi chỗ này được không?"
Miệng cô luôn rất độc, có thể chọc tức người ta không đền mạng, quả nhiên ngay khi những lời này nói ra, Sở Trú lập tức tức giận bóp chặt nước khoáng, đôi mắt âm trầm nhìn cô, không lên tiếng.
Lương Dược trừng mắt nhìn lại mà không chịu thua anh, đến đây đi, tổn thương nhau đi nào, xem mắt ai to hơn người kia!
Cuối cùng, cô vẫn mua nước từ căn tin sau khi đội ngũ giải tán, nhất quyết không động vào đồ của đối phương!
Buổi sáng tập xong, buổi chiều cô lại tiếp tục tập luyện, sự giao tiếp giữa cô và Sở Trú gần như bằng không, cách lúc hòa hợp ngày càng xa. Động tác đi đều bị nói là như tượng gỗ, cô nóng lên lại càng luyện tập chăm chỉ hơn, huấn luyện viên nhìn thấy cũng không thể không đi tới khen ngợi Lương Dược đôi câu, ông còn nói rằng Sở Trú dạy tốt, còn tàn nhẫn với học sinh hơn cả ông, vốn dĩ ông còn lo lắng rằng Sở Trú sẽ tỏ ra thương xót người đẹp, nhưng bây giờ ông có thể yên tâm rồi.
"..."
Cả hai người là Sở Trú và Lương Dược trông đều lạnh lùng, trong lòng không vui chút nào.
Ngay khi buổi huấn luyện buổi chiều kết thúc, Lương Dược lập tức cách xa Sở Trú, đến căn tin mua nước.
"Đứng lại."
Sở Trú đuổi theo, trầm giọng gọi cô.
Lương Dược như không nghe thấy, vẫn tiến lên mấy bước, đột nhiên bên hông bị tóm lấy, anh ôm chặt cô từ phía sau, thân thể bỗng nhẹ bẫng, một tay Sở Trú đặt sau lưng cô, tay còn lại ôm ngang cô lên.
Lương Dược sửng sốt, thật lâu sau phản ứng lại mới giãy dụa: "Ở đây nhiều người như vậy, anh điên rồi sao? Mau thả em ra!"
Sở Trú không quan tâm đến điều đó, cô càng vùng vẫy, cánh tay của anh càng siết chặt hơn, mặt không chút thay đổi mà nhìn về phía trước, hàm dưới căng chặt, đường nét gương mặt lạnh như băng.
Khóa huấn luyện vừa kết thúc đã có rất nhiều sinh viên tới lui, hành động của họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, tuy nhiên đại học không giống cấp 3, có không ít cặp đôi, chỗ nào cũng có người hôn môi dưới lầu ký túc xá nên không ngạc nhiên ấy, điều làm cho người ta cảm thấy bất ngờ là Sở Trú.
Từ lúc Sở Trú mới vào học, chỉ bằng khuôn mặt đã gây náo động, sau lại vì thái độ lạnh lùng khi ở chung với con gái mà khiến người ta bàn tán, không ngờ rằng anh đã có bạn gái, thật sự là không ai ngờ tới.
Lương Dược muốn giãy dụa thế nào cũng không được, xấu hổ túm lấy vai anh, rướn cổ cắn lỗ tai anh, "Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ!"
Rõ ràng là đang giận dỗi, nhưng từ ngữ cô dùng lại nghe như đang làm nũng, Sở Trú vừa nghe vậy lập tức cảm thấy thoải mái, nói: "Cứ chửi thêm vài câu đi."
"..."
Lương Dược lại tức giận cắn lỗ tai anh: "Anh không cần giữ mặt mũi sao, mau thả em ra!"
Sở Trú phớt lờ lời của cô, ôm cô đi ra khỏi cổng trường.
Lương Dược vốn đã thấy khát nước, dọc đường đi lại vừa mắng vừa la, giọng nói khàn khàn vô cùng, sắc mặt tái nhợt vì khát.
Sở Trú phát hiện, đặt cô xuống, lấy nước trong cặp sách đưa cho cô.
Lương Dược kiên cường quay mặt đi, quai hàm bạnh ra.
Thấy vậy, Sở Trú bình tĩnh mở nắp chai uống một ngụm, sau đó véo cằm cô, ép cô mở miệng, cúi đầu đút nước cho cô.
Lương Dược bị sốc vì hành động của anh đến nỗi cô quên giãy dụa, suy nghĩ duy nhất trong đầu của cô là đang ở trên đường phố mà! Thật sự là anh không có một chút cảm giác xấu hổ nào sao?
Sở Trú thấy cô ngoan như vậy liền nhân cơ hội đút thêm hai ngụm, Lương Dược kịp phản ứng lại, xấu hổ nghiến răng nghiến lợi, không chịu cho đầu lưỡi của anh tiến vào: "Anh biến thái à!"
Có nước làm dịu, giọng nói của cô cuối cùng cũng trở nên trong trẻo trở lại.
Sở Trú không miễn cưỡng, đóng nắp chai rồi lại ôm cô lên, lần này trực tiếp cho cô dựa vào vai anh, mắt cũng không chớp mà cứ đi về phía trước.
Lương Dược mệt lòng, lười phản kháng, cứ như cá ướp muối được vác trên người anh, "Rốt cuộc là anh muốn đưa em đi đâu đấy?"
Vừa dứt lời thì anh đứng khựng lại, như thể đã đến nơi.
Lương Dược ngẩng đầu nhìn tên cửa hiệu.
Trên bảng hiệu lấp lánh ánh đèn neon có hai từ đơn sáng chói, cực kỳ mập mờ.
Nhà nghỉ Tình Yêu.
Nhà nghỉ người lớn.
"..."
Lương Dược nhớ ra một câu mà không biết mình đã đọc ở đâu
Bạn gái không nghe lời, làm một nháy là được.
Không lẽ Sở Trú muốn...
Khi Lương Dược đang so sánh sức chiến đấu của hai người thì Sở Trú xoay mũi chân, đi vào phòng tắm công cộng kế bên khách sạn.
"?"
Lương Dược ngây ngốc bị anh khiêng vào.
“Xin chào, cho tôi đặt một phòng riêng.” Sở Trú thả Lương Dược xuống, thản nhiên nói với cô gái đứng ở quầy lễ tân.
Quầy lễ tân hỏi: "Xin hỏi hai người đều tắm sao?"
Sở Trú: "Chỉ mình cô ấy thôi."
"Cần dịch vụ mát xa không ạ?"
"Không cần."
...
Trước đây Lương Dược chưa bao giờ đến loại tiệm này, cô đang bị mắc kẹt trong suy nghĩ kỳ lạ rằng tại sao mình chỉ rửa chân thôi mà cũng phải thuê phòng tắm.
Sở Trú thanh toán tiền xong thì đưa cô đi tìm phòng.
Lương Dược bị anh kéo đi mà không biết anh muốn làm gì.
Tìm đúng phòng rồi quẹt thẻ đi vào, bên trong khá rộng, đầy đủ tiện nghi, có ghế sofa và TV, ngoại trừ không có giường thì không tệ hơn khách sạn.
Còn có một người phụ nữ trung niên đi vào cùng bọn họ, mang theo một thùng nước, Lương Dược nhìn thử, nước có màu vàng, hẳn là có cho thêm một ít dược liệu gì đó.
Dì đặt cái thùng xuống bên cạnh ghế sô pha rồi bỏ đi.
Sở Trú kêu Lương Dược qua đó ngồi xuống.
“Anh muốn làm hả?” Lương Dược vẫn mơ hồ, cô ngồi xuống: “Đưa em đi ngâm chân hả?"
"Ừ."
Sở Trú thấp giọng đáp lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhấc một chân của cô lên như muốn cởi giày cho cô.
“Đừng, em tự làm là được.” Lương Dược sợ tới mức rụt chân lại, không khỏi xấu hổ.
“Anh làm cho.” Hai tay Sở Trú nắm chắc mắt cá chân của cô, nhíu mày, tập trung tháo dây giày, cởi giày vải màu trắng, rồi đến đôi tất thuyền màu be, động tác gọn gàng, không nhanh không chậm, chậm chậm cởi hai đôi giày để lộ đôi chân mịn trắng như tuyết.
"..."
Lương Dược cảm thấy lòng hổ thẹn sắp nổ tung mất, đánh anh một cái: "Thật sự đủ rồi!"
Cô không không nổi mà né tránh anh, trực tiếp nhét hai chân vào thùng gỗ, "Đã nói là em sẽ tự làm!"
Nhiệt độ nước rất cao, rất thích hợp để ngâm chân, chân cô quả thật rất có mùi chua sau một ngày huấn luyện quân sự, ngâm vào nước khiến cô thoải mái đến mức muốn rên ra tiếng.
Cuối cùng Sở Trú cũng tri kỷ được một lần.
“Anh đến đây để xin lỗi em sao?” Lương Dược cảm thấy trái tim mình mềm đi vì sự chân thành của anh, nói đến cùng thì cô chỉ muốn anh dỗ dành cô thôi, nếu anh đã cúi đầu hạ mình trước thì cô không cần cố chấp nữa.
"Ừ, anh sai rồi."
Sở Trú tuy rằng không biết chính xác cô đang tức giận cái gì, nhưng xin lỗi vẫn luôn đúng: "Thật xin lỗi."
Anh bình tĩnh như vậy lại khiến Lương Dược ngượng ngùng: "Thật ra, em cũng sai, là em hiểu lầm anh, xin lỗi. Sao anh lại nghĩ đến việc dẫn em đi ngâm chân?"
Nơi này bình thường người ta đều không muốn đến mà.
Sở Trú chậm rãi nói: "Không phải em nói anh phải đến quỳ xuống hôn chân em thì em mới chịu nguôi giận sao?"
Lương Dược suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra hình như cô đã nói thế thật: "... Chẳng qua lúc đó tức giận mới nói thế."
"Anh cho là thật." Sở Trú nhìn xuống bàn chân non mềm trắng nõn của cô, "Anh nghĩ trước khi hôn nên rửa nó sạch sẽ thì tốt hơn."
"..." Mặt Lương Dược như không chút cảm xúc: "Chúng ta vừa mới làm hoà, đừng ép em đá anh."
Sở Trú không kìm lòng được, anh cười nhẹ, đột nhiên quỳ một gối xuống, đồng thời vói tay xuống nước, nắm lấy mắt cá chân phải của cô nâng lên mặt nước, anh giữ chân cô rồi từ từ cúi đầu xuống, giống như muốn hôn thật vậy.
Lương Dược mở to hai mắt, đá chân phải bừa bãi: "Đã nói đó là nói bừa thôi mà, anh đừng có mà lộn xộn!"
Cô đột nhiên ra sức, Sở Trú nhất thời trượt tay, bốp, mặt đã trúng một cước của cô.
Lương Dược sợ tới mức thở nhẹ xuống, chân cô vừa mới đá trúng mặt anh, dưới
lòng bàn chân chân truyền đến cảm xúc ấm mềm, vừa vặn đang đặt lên môi anh.
Còn tệ hơn cả mu bàn chân.
Lương Dược nhanh chóng thu chân lại, "Xin lỗi, em không cố ý, ai bảo anh đưa mặt lại gần như vậy."
Nghĩ xong, cô lại chân thành nói: "Trong khoảng thời gian này đừng hôn em, cảm giác... hơi có mùi."
Sở Trú chậm rãi lau nước trên mặt, nghe vậy hơi nheo lại đôi mắt đen láy nhìn cô: "Em nói lại lần nữa xem?"
"Không được hôn..." Lương Dược thấy anh đứng dậy cúi người, cảnh giác che miệng lại, eo đột nhiên ngứa ngáy, anh dùng lực nhéo lấy thịt bên hông cô: "Ha ha ha..."
Cô nhột không chịu nổi, bật cười ra tiếng, vừa mở miệng thì Sở Trú đã nắm lấy cơ hội này, ôm lấy mặt cô rồi dùng sức hôn lên, lực độ hung ác.
Anh kéo cô gái nhỏ vào lòng, ôm thật chặt không chịu buông ra, như trừng phạt cô vì những gì cô đã làm với anh, tay anh không ngừng chọc ngứa cô.
"Đừng, đừng như vậy..."
Lương Dược bị hôn đến không thở nổi, muốn cười nhưng miệng đã bị chặn lại, chỉ có thể vặn vẹo thân thể kêu ưm a, đuôi mắt quyến rũ, như hóa thành một vũng nước mặc cho anh hôn.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Sở Trú hít một hơi thật mạnh, như là đã chịu thua, nhẹ nhàng nắm lấy vành tai của cô, lẩm bẩm: "Sau này em tức giận cái gì thì phải nói ra, anh không thông minh như em nghĩ đâu, nếu em không nói thì anh cũng không biết được."
Trong mắt Lương Dược như có một lớp sương mù, cô cọ vào lòng anh như đang làm nũng, cụp mắt xuống rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Vâng."