[Nhật ký của Huỳnh Huỳnh]
Trời nắng, chủ nhật, ngày 28 tháng 6.
Tôi tên là Sở Huỳnh, năm nay 7 tuổi, tôi sinh ra trong một gia đình đầm ấm, sống trong một căn biệt thự lớn, ba tôi đẹp trai vô địch vũ trụ, còn là ông chủ của công ty lớn, kiếm tiền giỏi vô cùng, còn là trụ cột của gia đình. Mẹ tôi xinh đẹp lại rất dịu dàng, là một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, mẹ tôi vô cùng lợi hại, tôi thích mẹ nhất! Đúng rồi, tôi còn có một anh trai, tên là Sở Hãn, ừm, anh ấy có hay không có đều không quan trọng, cho nên bỏ qua nhé, tóm lại gia đình tôi rất hạnh phúc, rất giàu có, bạn bè đều ngưỡng mộ tôi, nhưng mà vừa rồi, tôi nghe ba mẹ nói là nhà tôi bị phá sản rồi QAQ.
Sở Huỳnh vô cùng đau lòng, vừa lau nước mắt vừa viết nhật ký: Ngày mai, tôi phải từ biệt căn biệt thự mà mình đã sống từ nhỏ đến lớn để cùng với ba mẹ và anh trai chuyển đến sống ở một căn nhà nhỏ hơn rồi.
Hiện thực quả thật quá khốc liệt, trời mới tờ mờ sáng, Lương Dược đi đến phòng của hai đứa nhỏ, gọi các con dậy, vỗ vỗ tay bảo chúng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bây giờ bắt đầu chuyển nhà.
Cả hai đứa trẻ đều ủ rũ như quả bóng bay bị xì hơi, vẻ mặt rầu rĩ.
Sở Trú vừa ngáp vừa dựa vào xe, hai tay đút trong túi, mí mắt vẫn đang rũ xuống, vẻ mặt có chút lười biếng. Lúc này anh nhìn thấy cô con gái của mình đang ôm một con búp bê to hơn cả người mình chật vật bước ra, thân hình nhỏ bé đã bị con búp bê che mất, chỉ nhìn thấy hai đôi chân nhỏ ngắn, trắng nõn, mềm mại, xiêu vẹo bước về phía mình.
Anh tự cười trong lòng, bước tới cầm lấy con búp bê trong tay con bé: “Đồ đạc nặng quá thì để ba cầm là được rồi.”
Sở Huỳnh nhìn thấy ba Sở Trú, hai mắt vẫn đỏ hoe, bàn tay nhỏ bé nắm quần anh, nước mắt giàn giụa nhìn anh: “Ba, ba sẽ ly hôn mẹ phải không?”
Sở Trú tiện tay đặt con búp bê vào trong hòm, sau đó cúi người bế cô bé lên: “Sao con gái ba lại hỏi vậy?”
“Bởi vì nhà mình phá sản rồi.” Sở Huỳnh nghiêm túc nói: “Không phải có câu nói là vợ chồng vốn là đôi chim cùng bay trong rừng, đến khi gặp nạn thì tự bay đi sao, ba mẹ có phải là cũng sẽ tự bay đi không?”
Sở Trú không nhịn được cười, bế cô bé vào trong xe: “Con yên tâm, cho dù ba có phải bán cả anh trai con đi thì ba cũng không ly hôn với mẹ con đâu.”
Lúc đó Sở Hãn đang trốn chơi game: “?”
Cậu bé tin rằng ba Sở Trú sẽ làm được những chuyện như vậy.
“Mẹ, nhanh đến quản ba đi, ba muốn bán con trai mẹ đi rồi này!”
Sở Hãn sợ tới mức vội vàng tố cáo ba với Lương Dược, lo lắng ôm chặt lấy chân cô: “Từ lâu ba đã không vừa mắt con rồi, thật sự sẽ bán con đi để trả nợ đúng không mẹ?”
“Ba dọa con thôi, ai bảo con lúc nào cũng không chịu nghe lời.” Lương Dược ngồi xuống bẹo bẹo má con trai: “Hơn nữa, bán con cũng chỉ đáng vài đồng, còn không đủ tiền sữa bột con đã uống lúc bé.”
“Còn cái này thì tịch thu.” Lương Dược nhẫn tâm tịch thu chiếc máy chơi game đang giấu trong áo của con trai: “Đợi con làm bài kiểm tra tiếp theo đạt trên 90 điểm, mẹ sẽ trả cho con. Thật là, thành tích kém như thế, cũng không biết giống ai nữa, trước kia bài kiểm tra nào của ba con cũng đều đạt điểm tối đa đấy.”
“Giống mẹ đấy.” Sở Hãn thuận miệng nói: “Ba nói trước đây thành tích kiểm tra của mẹ đều xếp dưới cùng... A!”
Lương Dược đang nhéo mặt con trai thì bỗng nhiên mạnh tay hơn một chút, cười nói: “Con nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào.”
Sở Hãn: “...”
Run lẩy bẩy.
*
Thế là vì công ty phá sản, trách nhiệm nặng nề nên không thể không bán biệt thự để trả nợ, cả nhà bốn người chuyển đến một tòa nhà bình thường ở trung tâm thành phố.
Ba phòng ngủ và hai phòng khách, nơi này không coi là nhỏ, nhưng đối với Sở Huỳnh và Sở Hãn đã quen ngủ trong biệt thự thì ở đây không khác gì chuồng gà, ba mẹ nhanh chóng vào phòng ngủ sắp xếp hành lý.
Sở Huỳnh vẻ mặt thảm thương hỏi Sở Hãn: “Anh trai, sau này chúng ta sẽ phải làm thế nào đây? Không phải là sẽ mãi phải ở nơi này chứ?”
Sở Hãn nhấm nháp khoai tây chiên, vẻ mặt thoải mái: “Không thể, ba lợi hại như vậy, nhất định sẽ nhanh chóng trở lại như xưa thôi.”
Cậu bé vỗ vai em gái, an ủi: “Em gái, không sao đâu, còn có anh trai, anh bảo đảm sẽ không để em đói, anh nhất định sẽ đem hết đồ ăn ngon cho em.”
Sở Huỳnh nhìn chằm chằm vào bịch khoai tây chiên trong tay cậu bé, vô cảm nói: “Những miếng khoai tây chiên này sao mà lại rất quen.”
Sở Hãn: “À, anh lấy trong túi của em đó.”
Hai người nhìn nhau, Sở Hãn chớp mắt rất vô tội, sau đó vội vàng cầm theo gói khoai tây chạy nhanh ra ngoài.
“Sở Hãn, anh là tên khốn kiếp!” Sở Huỳnh hét lên đầy phẫn nộ, tức giận đuổi theo: “Em phải giết chết anh!”
Trong phòng ngủ, Lương Dược đang dọn giường, có chút lo lắng hỏi Sở Trú: “Chúng ta lừa con cái như thế này có thực sự ổn không?”
Sở Trú từ phía sau ôm lấy cô, hai tay không ngoan ngoãn đang di chuyển ở trong ngực của cô, thản nhiên nói: “Đây không phải là đề nghị của em sao?”
“Anh nghiêm túc chút đi.” Lương Dược xấu hổ rút hai tay của anh ra, “Nếu như bọn trẻ không thích ứng được thì sao?”
Sở Trú thấy cô dường như thật sự rất lo lắng, cười thầm, Sở Trú không ghẹo cô nữa, anh vùi mặt vào gáy cô, ngửi mùi hoa hồng trên cơ thể cô: “Không thể.”
Lương Dược: “Làm sao anh biết?”
Sở Trú bình thản nói: “Bởi vì nếu các con không thích ứng được cũng phải thích ứng, các con không có lựa chọn.”
“…” Đáng sợ.
Thực ra, việc chuyển nhà như này là việc buộc phải thực hiện. Bảy năm trước Lương Dược đã bất ngờ hạ sinh một cặp song thai rồng phượng, lúc đó thực sự là một niềm vui lớn bất ngờ. Thư Hựu Mạn và Lương Viễn Quốc đã vui mừng đến nỗi mồm không ngậm lại được.
Hai đứa trẻ từ lúc vừa sinh ra đã được mọi người cưng chiều, ông ngoại thương bà nội yêu, từ nhỏ đã lớn lên trong mật ngọt.
Sở Huỳnh và Sở Hãn tuy là anh em sinh đôi nhưng trông không giống nhau lắm, Sở Huỳnh thừa hưởng đôi như mắt hồ ly của Lương Dược, khi cười thì cong tít lại, trông rất linh động đáng yêu, Sở Hãn lại giống Sở Trú hơn. Lúc cậu bé không vui thì khóe môi luôn mím lại, đặc biệt là tính cách hay nóng nảy.
Nhưng mà tính cách của bọn chúng không được di truyền từ ba mẹ, có thể là do từ nhỏ bọn chúng đã không phải chịu khổ cực, lại còn được bà nội cưng chiều vô độ nên tính cách hai đứa ngày càng ngỗ ngược, không có khái niệm về tiền bạc, tiêu tiền xa hoa, quần áo không phải là nhãn hiệu nổi tiếng thì không mặc, đồ chúng nó muốn mà không đưa thì sẽ khóc.
Hoàn toàn là bị chiều chuộng đến sinh hư.
Lương Dược cảm thấy không thể cứ để mọi chuyện tiếp tục diễn biến như vậy, cô thương lượng với Sở Trú một chút, lừa bọn chúng là gia đình bị phá sản, phải dọn ra khỏi biệt thự, cô thề sẽ phải sửa lại được thế giới quan đang bị méo mó của hai đứa trẻ này.
*
Ban đầu, Lương Dược lo lắng rằng sau khi hai đứa trẻ chuyển đến ngôi nhà nhỏ như thế này sẽ có phản ứng không tốt, nhưng sau đó phát hiện vậy mà vẫn ổn, không nghe thấy hai đứa phàn nàn gì, bọn chúng vẫn đang ở trước mặt Sở Trú ngoan ngoãn như chú mèo con.
Lương Dược đã suy nghĩ rõ ràng rồi, trước đây cô và Sở Trú bận công việc, hai đứa nhỏ hầu như đều do ông bà nội ngoại thay nhau nuôi dưỡng, chính vì vậy chúng nó mới không biết sợ như thế, đổi lại là Sở Trú nuôi thì sẽ khác rồi.
Sở Trú đã làm ông chủ nhiều năm như vậy, từ sớm đã nuôi dưỡng khí chất của một người bề trên, khuôn mặt tuấn tú kia thoạt nhìn thì thấy không hề tức giận, nhưng ngay cả khi anh không nói lời nào cũng khiến người ta sợ hãi.
Hơn nữa, anh cũng không bao giờ nuông chiều trẻ con, làm sai thì anh sẽ trừng phạt phê bình, không bao giờ nhẹ tay.
Lương Dược và Sở Trú đều dự định sẽ sống ở đây lâu dài, họ muốn đợi đến khi con cái lớn hơn và có khả năng phân biệt đúng sai rồi mới nói với chúng rằng gia tộc có ngai vàng thừa kế.
Hai đứa trẻ dần dần lớn lên, dường như chúng cũng đã chấp nhận thực tế là nhà rất nghèo, biết hiếu thuận với ba mẹ, thậm chí còn biết đấm lưng cho ba mẹ, càng ngày càng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sở Trú và Lương Dược rất hài lòng, vì để giữ nguyên hiện trạng này, bọn họ quyết định đợi thêm thời gian nữa mới nói cho bọn trẻ chân tướng sự thật.
Kết quả lại phát hiện có chút khó khăn.
*
Từ khi chuyển đến nhà mới, vào buổi tối lúc đi ngủ Sở Huỳnh luôn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, hình như là giọng nói của mẹ cô bé, nhẹ nhàng quyến rũ, lại thì thầm kêu gọi khiến xương cốt người khác đều trở nên yếu mềm.
Nhưng Sở Huỳnh không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy rất sợ hãi, tưởng là mẹ đang kêu cứu, cô bé chạy chân trần đến phòng Sở Hãn, đánh thức cậu bé từ trên giường dậy, lo lắng nói: “Anh ơi, dậy đi, mẹ gặp nguy hiểm!”
“Cái gì cơ...” Sở Hãn mở màng mở mắt, cẩn thận đi nghe ngóng, thật đúng là nghe được âm thanh của mẹ, con sâu ngủ lập tức bay đi.
“Chúng ta đi xem xem.”
“Ừm ừm!”
Thế là hai đứa trẻ bảy tuổi lẻn vào phòng ba mẹ, đứng trong góc tường nghe ngóng.
Càng đến gần, âm thanh lại càng lớn.
Dần dần, họ không chỉ nghe thấy giọng nói quyến rũ của mẹ mà còn cả tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông.
Hai đứa ngay lập tức nhận ra đấy là ba!
“Ba sẽ không đánh mẹ đấy chứ, có đúng không?” Sở Huỳnh lo lắng, “Làm sao đây, anh trai!”
Sở Hãn ngay lập tức thay đổi thái độ lơ mơ trước đây, vẻ mặt như vừa trở về từ cái chết, “Mau vào cứu mẹ!”
Vừa nói cậu bé vừa đẩy cửa phòng ra.
Đúng lúc không khóa cửa.
Trên giường, hai vợ chồng đang tập thể dục, Sở Trú đang ôm eo Lương Dược, ngay khi cậu bé vừa bước vào thì anh ngay lập tức nghe thấy tiếng mở cửa, nhanh chóng lấy chăn che cho Lương Dược, nhân tiện cũng che cho mình.
“Về phòng.” Anh nhìn thấy hai đứa nhỏ đang hung hăng xông vào, vội quát to, mồ hôi trượt xuống khóe trán, giọng điệu bực đến mức nghe thấy cả tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Vẻ mặt của Lương Dược cũng sững sờ, bởi vì căng thẳng, cơ thể không ngừng co rút khiến Sở Trú khẽ rên rỉ.
“Ba, ba đừng bắt nạt mẹ con!” Sở Hãn nhìn thấy Lương Dược bị Sở Trú đè bên dưới, tưởng rằng Sở Trú đang bắt nạt Lương Dược, liền vội vàng chạy tới đẩy anh ra.
Nhưng mà anh một chút cũng không nhúc nhích, không những không động đậy được mà toàn thân cũng cứng ngắc như đá.
Sở Huỳnh đứng ở cửa không dám tiến vào, khóc to: “Ba mẹ đừng cãi nhau, đừng ly hôn mà, oaaaaa.”
Sở Trú hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói với Sở Hãn: “Mang em gái đi, ngay lập tức.”
“Nhưng mà...” Sở Hãn vẫn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Sở Trú, lập tức không dám nói gì nữa, ủ rũ kéo Sở Huỳnh ra ngoài.
Sở Huỳnh vẫn không nỡ rời đi, chỉ biết khóc.
Lương Dược chỉ có thể nhẫn tâm run rẩy nói: “Huỳnh Huỳnh ngoan, mẹ không sao, mau về đi, có được không?”
“... Dạ.” Sở Huỳnh miễn cưỡng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Sở Trú ngay lập tức ôm Lương Dược đi khóa cửa lại, trực tiếp đè cô lên cửa, điên cuồng cướp đoạt.
*
Ngày hôm sau, Sở Trú liên hệ tìm nhà, thì tìm được một ngôi nhà có năm phòng ngủ, ba phòng khách và bốn phòng vệ sinh, bảo đảm bọn trẻ sẽ không nghe thấy bất kì tiếng động nào nữa.
Sở Huỳnh và Sở Hãn vừa dọn vào nhà mới thì vô cùng choáng ngợp, không ngờ nhanh như vậy thì bọn họ đã thoát nghèo rồi.
Sở Huỳnh hỏi Sở Hãn, “Tối hôm qua rốt cuộc ba mẹ làm cái quái gì vậy? Em chưa từng thấy ba như vậy, ngày hôm sau mẹ cũng không bị thương, hình như không giống đang đánh mẹ.”
“Không biết.” Sở Hãn lắc đầu, nhìn căn nhà lớn hơn cả sân trường, biểu cảm rất kích động, “Anh chỉ biết là chúng ta nhìn vài lần nữa, có lẽ sẽ có thể chuyển về biệt thự rồi!”
“...”
Hai đứa trẻ vẫn chưa biết hôm đó đã nhìn thấy ba mẹ chúng đang làm gì.
TOÀN VĂN HOÀN