Lọc Truyện

Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Nhưng mà, khi Đồng Nhạc Nhạc đang tràn đầy thất vọng, nam tử vốn đang ngủ mê man, mày kiếm chợt hơi vặn một cái, lông mi run nhè nhè thoáng cái, có dấu hiệu thanh tỉnh!

Thấy vậy,trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vui vẻ, lập tức, ánh mắt liền tràn đầy chờ mong, chăm chú rơi vào trên mặt nam tử.

Mãi đến khi, lông mi nam tử kia khép chặt, đang run rẩu vài cái, chậm rãi mở mắt ra — —-

Trời !

Đây rốt cuộc là một đôi mắt thế nào?

Đường nét đôi mắt hoàn mỹ, lông mi dài rậm, như một cánh quạt nhỏ dài đen, rất là xinh đẹp !

Ở chỗ tầm mắt nam tử, là hai bóng đen, khiến cho nam tử nhìn qua ( -_- ), ngũ quan càng thêm tuấn mỹ!

Nhất là con ngươi mắt, là một đôi huyết mâu* ! ( Huyết mâu: Mắt máu )

Giống như bảo thạch màu đổ xinh đẹp nhất thế gian, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, lấp lánh rực rỡ, thật là chói mắt !

Lại giống như ngưng ngựng tụ hàng vạn hàng nghìn máu đào, đỏ tươi, yêu dị, tà mị !

Chỉ cần liếc mắt, liền khiến người ta khó quên suốt đời !

Chỉ là, đôi mắt nam tử rất lạnh !

Con ngươi thâm thúy, lại băng lãnh như tảng băng. Chỉ cần liếc mắt, liền đủ để đông lạnh chết một người !

Đồng Nhạc Nhạc sống hai mươi ba năm, màu mắt đen lam nâu thầy nhiều rồi. nhưng chưa từng có thấy qua đôi mắt một người, lại là màu đỏ !

Hơn nữa, đôi mắt đỏ tươi này, trong đó mang theo băng lãnh, tà mị, làm cho người ta nhìn một cái, không khỏi liên tưởng đến Tu La đến từ mười tám tầng địa ngục kia.

Toàn thân lạnh giá, tà khí ! Làm cho người ta không rét mà run ! ! !

” Uống ! ”

Khi thấy nam tử mở mắt ra, Đồng Nhạc Nhạc trong lfong chấn động, nhịn không được hít một hơi khí lạnh !

Nhìn về phía ánh mắt nam tử, càng phủ đầy chấn động, vô cùng kinh ngạc cùng nhè nhẹ sợ hãi . . .

Trái ngược với Đồng Nhạc Nhạc chấn động sợ sệt, khi Huyền Lăng Thương mở mắt ra, thấy con chồn trắng nhỏ đang ngồi chồm hỗm ở trên ngực mình, mắt máu nhất thời ngẩn ra.

Trong bụng càng nghi hoặc.

Theo hắn biết, trận chiến vừa rối , quân địch mai phục hắn, toàn quân bị diệt, bản thân trúng kịch độc, mệnh không bao lâu nữa !

Chỉ là vì bản thân đế vương tôn nghiêm, cho dù chết, hắn cũng không muốn chết ở trước mặt quân địch, vì thế, hắn mạnh mẽ chống đỡ một chút chân khí cuối cùng, thi triển khinh công rời khỏi.

Ai biế, cuối cùng khí lực tan hết, hắn liền lăn xuống sườn núi.

Lúc đó, Huyền Lăng Thương biết, đã biết một lần, hắn phải chết không gì thay đổi !

Ai biết, hắn còn có thể mở mắt ra !

Vì sao hắn bây giờ còn chưa chết ! ?

Hơn nữa, Huyền Lăng Thương thử thu triển nội lực, ngạc nhiên phát hiện, nội lực của hắn từng chút từng chút ngưng tụ trở về . . .

Cảm giác được tại đây, làm cho Huyền Lăng Thương ngạc nhiên !

Dù sao, xuyên qua giữa trăm địch nhân, khẳng định hắn phải chết không thể nghi ngờ !

Vì sao hiện tại, hắn không chết, hơn nữa nội lực còn đang từ từ ngưng tụ ! ??

Trong lòng khiếp sợ, đôi mắt máu của Huyền Lăng Thương đảo qua .

Khi thấy vật nhỏ lông xù xì trên ngực kia, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Huyền Lăng Thương từ nhỏ xem vô số sách, bất kể là thiên văn địa lý, hay là triều đình y thuật võ công, cũng xem không ít.

Sở dĩ, khi thấy con chồn trắng giữa hai lông mày một vết đỏ tươi, lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra !

Nghe đồn, thế gian có loại chồn, tên là chồn phượng hoàng !

Chồn phượng hoàng này, cả người đều là báu vật !

Răng chứa kịch độc, bị nó nhẹ cắn một cái, nếu như không nhanh chóng giải độc, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thế nhưng, máu chồn phượng hoàng, cũng có thể trị trăm độc, thế gian hiếm có !

Chỉ là, trăm năm trước, người đời vì bắt chồn phượng hoàng, đến nỗi chồn phượng hoàng dần dần mất hết, cuối cùng, trăm năm trước, thế gian lại không người thấu dấu vết phượng hoàng chồn, người đời đều nói, chồn phượng hoàng đã biến mất !

Thế nhưng hôm nay, đang ngồi xổm trên ngực hắn , không phải là chồn phượng hoàng đã biến mất trong truyền thuyết sao ?

Trong lòng khiếp sợ, khi ánh mắt Huyền Lăng Thương đảo qua, rơi vào chân trước chồn phượng hoàng đang chảy máu, đồng tử nhất thời trợn trừng !

Từ nhỏ bị thương vô số, cho nên, Huyền Lăng Thương sao chẳng biết miệng vết thương trên cánh tay chồn phượng hoàng này, chính là do vũ khí sắc bén gây thương tích ! ?

 

Lại cảm giác trong miệng có vị tanh tanh ngòn ngọt, do đã quá quen thuộc đối với máu tươi khiến cho Huyền Lăng Thương lập tức hiểu ra.

Trong lòng càng vô cùng rung động!

“Là ngươi, vừa rồi ngươi đã dùng máu của chính mình để cứu ta! ?”

Huyền Lăng Thương mở miệng liền thốt ra lời này mà không hề nghĩ ngợi.

Nhưng sau khi Huyền Lăng Thương vừa nói dứt lời, thì hắn cũng không khỏi ảo não một lúc.

Chính mình thật khờ, trước mắt tuy là con Phượng Hoàng Điêu tuyệt chủng trăm năm , nhưng cũng vẫn là động vật.

Động vật thì làm thế nào mà nghe hiểu được tiếng người đây! ?

Trong lúc Huyền Lăng Thương cảm thấy buồn cười vì chính mình lỡ lời, thì hắn không ngờ con chồn Phượng Hoàng trước mắt này phảng phất nghe hiểu được tiếng người . Nó lập tức gật gật cái đầu lông xù dễ thương kia , hình như là đang đồng ý với hắn!

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Thương thầm giật mình.

Huyết mâu không khỏi gắt gao rơi trên ngực con Phượng Hoàng Điêu kia.

Chỉ thấy con Phượng Hoàng Điêu này, bộ lông toàn thân trắng như tuyết , tứ chi ngắn tũn, thân thể mảnh dẻ, tai hình tam giác, cái mũi cái miệng đều là nho nhỏ xinh xinh.

Chòm lông đầu đỏ như Hỏa Diễm kia khiến cho con Phượng Hoàng Điêu lông xù này được tăng thêm vài phần cao quý!

Giờ phút này, điều khiến cho Huyền Lăng Thương đích xác động tâm chính là một đôi mắt long lanh kia !

Các loại động vật tầm thường , coi như là dễ thương đến đâu, đối với hắn mà nói, chẳng qua là cầm thú!

Có điều con chồn Phượng Hoàng trước mắt này hấp dẫn hắn nhất cũng chính là kia một đôi mắt long lanh kia !

Huyền Lăng Thương đã sống hai mươi lăm năm. Nay mới lần đầu tiên phát hiện một con cầm thú lại có thể có được một đôi mắt cực kì linh lợi như vậy!

Từ trong đôi mắt con Phượng Hoàng Điêu này, hình như hắn có thể thấy sự lo lắng trong mắt nó, sự rung động và quan tâm đối với chính mình . . .

Thế này. . . Thật sự là quá thần kỳ!

Đối với sự kinh ngạc trong lòng Huyền Lăng Thương , Đồng Nhạc Nhạc vẫn không biết, chính mình vừa rồi hành động theo bản năng đã làm Huyền Lăng Thương rung động như thế.

Vừa rồi, khi nàng nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, chỉ là trả lời theo bản năng mà thôi.

Cũng không dự đoán, những tiếng đã nói ra vẫn chỉ là âm thanh ‘chít chít’.

Vì điều này, Đồng Nhạc Nhạc cực kì ảo não!

Chết tiệt!

Làm sao nàng có thể quên , hiện tại nàng đã không phải là người!

Sao nàng có thể vừa rồi vẫn còn làm cô gái xinh đẹp mơ mộng gì, cho là cứu được nam nhân này, thì nam nhân này sẽ giống như chàng trai trong tiểu thuyết , sẽ lấy thân báo đáp đối với nàng!

Trong lòng đang lúc ảo não không thôi, thì không được, Đồng Nhạc Nhạc lại quên đứt là trên cánh tay của mình vẫn còn chảy huyết!

Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng choáng váng.

Những cơn chóng mặt kéo tới, cuối cùng Đồng Nhạc Nhạc cũng không chống đỡ nổi nữa, hai mắt vừa trợn lên liền ngất đi. . .

Tuy nhiên, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đã bất tỉnh, thì nàng cũng không biết .

Huyền Lăng Thương thấy con chồn Phượng Hoàng trên ngực mình đột nhiên hai mắt vừa trợn ngược liền ngã vào trong ngực mình , trong lòng không khỏi cực kì kinh hãi một phen!

Thật giống như, hắn sắp sửa mất đi một thứ gì đó quan trọng nhất , khiến cho hắn hoảng hốt một hồi mà không có lý do !

Cảm giác hoảng hốt như vậy, xa lạ như thế!

Nghĩ lại, hắn đã sống hai mươi lăm năm, từ một tiểu hoàng tử không quyền không thế, từng bước từng bước đi tới vị trí đế vương cao cao tại thượng bây giờ , có chuyện gì mà còn chưa trải qua ! ?

Coi như đối mặt ngàn vạn quân mã, hắn cũng không có một chút nhíu mày!

Hiện nay, đến khi thấy Tiểu quỷ này trong lòng đột nhiên ngã xuống, trong lòng Huyền Lăng Thương giật thột, lập tức cả người liền nhổm dậy từ trên cỏ .

Độc trên người đã được giải, cho nên giờ phút này Huyền Lăng Thương đã khôi phục thể lực và có hơn phân nửa nội lực.

Giờ phút này, một tay hắn ôm lấy trong lòng chồn Phượng Hoàng, Huyền Lăng Thương mới phát hiện, Phượng Hoàng Điêu này so với trong tưởng tượng của mình càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn.

Hơn nữa, vóc người rất nhẹ rất nhẹ, cũng không biết có nặng đến hai cân hay không!

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT