Chương 2: Khuôn Cảnh Cả Nhà Ép Buộc Ngược Đãi Bắt Đầu.
Tối hôm qua Điền Táo dẫn Hội Hội trở về đã gần chín giờ. Tắm rửa sạch sẽ xong xuôi nằm trên giường đọc tạp chí thời trang một lúc, hơn mười giờ đi ngủ.
Hôm nay là chủ nhật cả nhà không phải đi làm, sáu giờ sáng, mẹ Phùng Nhã Chi đã cầm chổi lông gà đến phòng của Điền Táo, dùng chổi lông gà đánh vào Điền Táo đang ngủ say trong chăn: “Mau dậy đi, mấy giờ rồi, còn không dậy làm bữa sáng, con muốn chúng ta chết đói à, ngày ngày chỉ biết chơi đùa, cũng không có lấy một công việc chính thức, con nói mẹ nuôi con lớn như vậy có tác dụng gì chứ.”
Tiếng ba ba đánh thức Điền Táo đang ngủ say, cô giật mình ngồi dậy, tỉnh ngủ, dụi dụi mắt thấy mẹ đang mặc đồ ngủ, cầm chổi lông gà hung dữ nhìn cô.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, mới sáng sớm đã qua đây doạ người, con sắp bị mẹ doạ sợ rồi.”
“Nói nhảm ít thôi mau đứng dậy làm đồ ăn sáng đi, thịnh soạn một chút, mẹ muốn uống sữa đậu nành, còn muốn ăn cháo, làm một ít, làm xong gọi mẹ, mẹ đi ngủ thêm chút nữa, làm xong thì hẳn gọi, nhanh lên đấy nhé.” Nói xong quay đầu bỏ đi.
Trong phòng Điền Táo còn có Điền Hội ở cạnh giường cô đang ngẩn ngơ, Điền Hội cũng bị đánh thức: “Cô, kế hoạch của bà nội bắt đầu hành động rồi, cô phải gắng chịu nhé.”
Nói xong cúi đầu ngủ thiếp đi.
Não Điền Táo cuối cùng cũng xoay chuyển bởi lời nhắc nhở của Điền Hội, đây là bắt đầu thúc ép cô rồi, sự bi thảm đến nhanh quá.
Mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng. Cả nhà vẫn đang say giấc mộng, chỉ có một mình cô ở trong phòng bếp bận rộn, ôi, còn có một con chó ở cùng cô.
Máy làm sữa đậu nành ong ong xay đậu, cháo kê màu vàng chanh được ninh nhừ sôi sùng sục trong nồi hầm trên bếp ga, Điền Táo đang khéo léo lăn bột bằng cây lăn trên thớt, chuẩn bị làm bánh chiên hành nghìn lớp!
Mặt trời đã ló rạng, rọi qua khung cửa sổ, Điền Táo đang bận rộn, một chú chó Corgi mũm mĩm màu trắng đang nằm cạnh chân cô, một người một chó, một tĩnh một động, còn có hơi nóng bốc ra từ bếp, thật là một bức tranh hài hoà.
Điền Táo cho bột đã cán vào khay nướng, vừa xoay người súyt dẫm lên chú chó.
“Đô Đô mày ra ngoài trước được không? Làm xong tao dẫn mày đi chơi, nếu tao dẫm vào mày thì phải làm sao.”
Đô Đô nghe vậy vẫy đuôi, uống éo thân hình mũm mĩm đi ra ngoài.
Hơn bảy giờ Điền Táo đã bày xong đồ ăn sáng lên bàn, sữa đậu nành, cháo, trứng vịt, cải bẹ ngâm chua, bánh chiên hành nghìn lớp, đậu phụ chiên, nhìn qua làm người ta cảm thấy rất ngon miệng.
“Đều ra ngoài ăn sáng đi.” Điền Táo bày xong bát đũa, đứng trong phòng khách kêu cả nhà ra ăn sáng.
Cả nhà lần lượt bước ra khỏi phòng, người bước ra đầu tiên là bố, bố Điền Quốc Sơn năm nay đã 58 tuổi rồi, là bác sĩ trung y ngồi chẩn đoán bệnh ở bệnh viện tư nhân Nam Thị. Mỗi ngày có rất nhiều bệnh nhân đặt số của ông đến khám bệnh.
Bố cười híp mắt nói: “Hôm nay sao lại nấu nhiều như vậy, không phải đơn giản một chút là được rồi sao?”
Bố còn muốn nói gì đó nữa, bị mẹ xuất hiện dùng ánh mắt hình viên đạn, cái gì bố cũng không nói nữa, ngồi vào trước bàn ăn.
Mẹ Phùng Nhã Chi cũng là một bác sĩ làm cùng bệnh viện với bố, năm nay mẹ 56 tuổi, là bác sĩ khoa phụ sản.
Chị dâu và anh trai cùng nhau bước ra ngoài, chị dâu Lý Hảo là bác sĩ khoa nhi, anh trai Điền Thất và Điền Táo là một cặp thai long phượng, anh trai cũng là một bác sĩ trung y, bọn họ với bố mẹ đều làm việc ở cùng một bệnh viện.
Gia đình này đúng là y học thế gia, lại lòi ra Điền Táo sống chết không đồng ý học y, vì chuyện này mà bố Điền và mẹ Điền tức giận không ít, nhưng mà không có tác dụng, ai khuyên cũng không được.
Hồi đại học Điền Táo học chuyên ngành tài chính- kinh tế, thật ra đây cũng không phải là ý định của cô, ước mơ của cô là trở thành một nhà thiết kế tự do tự tại, nhưng cô lại muốn học cùng trường đại học với bạn tốt Trần Tú La nên mới chọn chuyên ngành này. Đại học Phong Thành không có chuyên ngành thiết kế thời trang.
Cả nhà đều ngồi xuống ăn sáng, Điền Táo phát hiện Hội Hội còn chưa ra ngoài liền quay về phòng kêu Hội Hội ra ngoài.
Trong bữa sáng vui vẻ, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của bát đũa.
Mẹ Điền lại bắt đầu: “Thời gian ninh gạo ngắn quá, không dẻo không thơm, chiên bánh hành nghìn lớp hơi cứng, trứng vịt muối mặn quá.”
Mẹ Điền nói không ngon, nhưng lại không ngừng ăn. Điền Táo biết rằng mẹ đang cố ý tìm lỗi vặt. Điền Táo uống sữa đậu nành không nói gì.
Lúc này mẹ càng tức giận hơn, đập đũa xuống bàn, cả nhà giật mình, bố muốn nói chuyện nhưng lại bị mẹ lườm, bố chỉ có thể tiếp tục ăn sáng.
Anh trai Điền Thất muốn nói chuyện bị chị dâu kéo cánh tay, anh trai cũng không nói nữa.
Mẹ cũng không ăn cháo nữa, dùng lực đặt bát xuống bàn, giận dữ nói: “Con nói xem con làm được cái gì, công việc kế toán ở sở sự vụ tốt như thế không làm, cả ngày ở nhà làm đống quần áo rách đó, đồ đạc linh ta linh tinh cả một đống lớn, không gian trong nhà đều bị đống đồ rách đó của con chiếm dụng hết rồi. Nấu bữa cơm cũng không xong, xem mắt lần nào là thất bại lần ấy, người nào cũng nhìn không vừa mắt, con cho rằng con là tiên nữ hạ phàm sao, hay là nữ nhi công chúa của hoàng đế, cả ngày sớm tối mẹ tức chết vì con rồi.”
“Con nói kiếp trước mẹ đã gây nên nghiệp chướng gì sinh ra một đứa con gái như con, ngoài đi làm ra mẹ không dám đi đến đám đông, trong nhà có một bà cô già như con bản thân mẹ cảm thấy rất mất mặt, đã như vậy rồi mỗi ngày con còn nói cười với mấy bà thím ở trong tiểu khu, chơi bóng rổ với mấy đứa trẻ cao bằng nửa người mình, con không biết đằng sau lưng người ta bàn luận gì về con đâu, về sau không có chuyện gì đừng ra ngoài nữa làm mất mặt mẹ.
“Không phải là con vẫn chưa quên cái tên Mã Nhất Minh đó chứ? Người ta đều không cần con nữa rồi, bốn năm nói không chừng người ta đã kết hôn sinh con rồi, con đây không phải là không có tự trọng sao?”
“Mẹ, đủ rồi đừng nói nữa.” Anh trai Điền Thất thực sự nghe không vào nữa, thấy sắc mặt của em gái rất kém.
“Táo Nhi, không có kinh khủng như mẹ nói đâu, tiếp tục ăn sáng đi, bữa sáng mà Táo Nhi bận rộn từ sáng sớm không thể lãng phí được.” Anh trai tiếp tục giảng hoà.
Cả nhà đều không phát ra tiếng động im lặng ăn sáng. Nhưng Điền Táo làm sao cũng ăn không vào nữa, cô đặt bát đũa xuống rồi trở về phòng.
Nước mắt lại thi nhau rơi xuống, mặc dù Hội Hội đã thông báo trước cho cô, biết là mẹ cố ý tìm lỗi vụn vặt, cố ý thúc ép cô, nhưng khi mà mẹ nói ra vẫn là rất đau lòng, rất đau lòng.
Mã Nhất Minh cái tên này đã bốn năm rồi không có ai nhắc đến ở bên tai cô, đúng vậy, người ta đã không cần cô nữa rồi, năm đó rời đi mà không nói lời từ biệt, mờ mịt không tin tức. Thật ra bản thân đã quên anh ta rồi. Ban đầu Mã Nhất Minh rời khỏi cô thật ra cũng không có đau lòng như vậy, chỉ là có chút đau lòng vì sự ra đi không từ biệt của anh ta.
Chỉ là bây giờ thật sự không gặp được người phù hợp có thể giao phó cả đời mà thôi. Bản thân cô cũng muốn nhanh chóng lấy chồng.
Bản thân không kết hôn thật sự mang đến cho người nhà nhiều rắc rối như vậy sao? Điền Táo ôm đầu nằm bất lực ở trên giường.
Bố trên bàn ăn ở bên ngoài đau lòng nói: “Sau này bà đừng mắng con bé như vậy nữa, cũng đừng nhắc đến người đó nữa, không lấy được chồng thì đã làm sao? Người khác thích nói gì thì nói, là ăn cơm nhà người ta, hay là mặc quần áo nhà người ta rồi, không lấy được chồng thì tôi nuôi.”
“Ông cứ chiều chuộng con bé như vậy, ông là đang hại nó đấy, ông có biết không?”
“Mẹ, con cảm thấy bố nói rất có lí, người khác thích nói thì để bọn họ nói đi, lại nói Táo Nhi nhà chúng ta rất ưu tú, quần áo làm ra rất được chào đón, nấu ăn cũng rất ngon, lại biết lí lẽ, hàng xóm xung quanh rất quý con bé, hôn nhân là chuyện đại sự không thể qua loa đại khái được, vạn lần mẹ ép con bé quá, nó tìm đại một người đàn ông gả đi, về sau sống không hạnh phúc, không phải là mẹ phải lo lắng cho nó sao.”
Chị dâu Lý Hảo cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, mẹ, vạn sự tùy duyên, duyên phận đến rồi, con bé muốn ngăn cản cũng không được, Táo Nhi thuộc kiểu người kết hôn sinh con muộn, nhưng mà trên lĩnh vực thiết kế thời trang Táo Nhi rất có tài, kiểu dáng nào vừa nhìn là biết, cái áo sơ mi con bé may cho con màu sắc vừa đẹp mặc vào lại thoải mái, lần trước con mặc đi họp lớp không ai tin là em gái con may cho, đều cho rằng là hàng hiệu, tranh nhau hỏi con phương thức để liên lạc với con bé.”
“Được rồi, tôi nghe các người, tôi kiềm chế chút, không giận dữ như vậy là được chứ gì, ưu tú có tác dụng gì chứ, con bé 28 tuổi rồi, các người không hiểu lòng của một người mẹ như tôi, nhìn thấy mấy đứa con gái nhỏ hơn nó đều lấy chồng cả rồi, đợi Hội Hội trưởng thành, các người sẽ có thể lĩnh hội được tấm lòng của một người làm mẹ như tôi.”
“Hội Hội mau đi xem cô con thế nào, bưng sữa đậu nành cho nó.” Mẹ Điền thật đúng là ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong lòng lại mềm yếu.
Lúc Hội Hội mở cửa bước vào phòng cô cô đang chải lông cho Đô Đô, Đô Đô rất hưởng thụ nằm ở đó.
“Cô ơi cô không ăn gì thì uống chút sữa đậu nành đi.”
“Vẫn là Hội Hội nhà chúng ta thương cô nhất.” Điền Táo đón lấy sữa đậu nành và uống một cách vui vẻ.
Tính cách thô như cành cây, không tim không phổi điển hình của Điền Táo, lúc này lại đang vui vẻ trò chuyện với Hội Hội.
Mẹ ghé tai vào cửa nghe thấy âm thanh cười nói của một lớn một nhỏ ở bên trong liền cảm thấy yên tâm, thật sợ con gái sẽ bị kích động bởi lời la mắng của mình ban nãy.
Mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, chỉ là kiểu khó niệm không giống nhau mà thôi. Người giàu cũng không ngoại lệ.
Quả không sai, lúc này trong một toà biệt thự nguy nga tráng lệ cũng đang diễn ra một trận đại chiến thúc hôn.
Người nghèo thì lo âu vì xe cưới, phòng tân hôn, xính lễ, còn nhà này vì con trai họ thuần khiết không yêu đương mà lo âu.
Trong phòng khách sáng sủa, cả gia đình ngồi trên chiếc ghế sô pha đắt tiền, đang ăn hoa quả uống trà tiêu thực. Hôm nay là cuối tuần nên cả nhà đều rất nhàn rỗi.
Ngồi ở vị trí đầu tiên là một cụ già tóc bạc trắng, bà nội Đặng Dung đã 80 tuổi nhìn trông rất hiền hậu. Tiếp theo là bố Tín Thiên Tường, mẹ Thư Nhã, anh trai Tín Trí Quốc, chị dâu Dương Tuệ. Em trai Tín Trí Dân, em gái Tín Trí An và cháu gái Tín Hân Nhiên đang chơi xây lâu đài trên sàn nhà.
Tín Thiên Tường và Thư Nhã sinh được hai cặp song sinh tổng cộng có bốn người con. Cặp song sinh thứ nhất là hai trai, Tín Trí Quốc và Tín Trí Thái, cách 15 năm năm sau Thư Nhã lại mang thai ngoài ý muốn sinh ra một đôi thai long phượng Tín Trí Dân và Tín Trí An.
Tín gia thực sự là nhân vượng tài vượng, một gia đình nắm được quyền cổ phần khống chế của cả tập đoàn Tín thị, tập đoàn Tín thi liên quan tới bất động sản, khách sạn, sản xuất plastic, hiện tại chủ yếu tập trung trên lĩnh vực nghiên cứu và sản xuất plastic.
Nhưng bây giờ là gia đình giàu có nộp nhiều thuế nhất ở Phong Thành.
Con trai cả Tín Trí Quốc học tài chính, pháp luật, học vị cử nhân, con trai thứ Tín Trí Thái học chuyên ngành vật hóa cao phân tử có học vị tiến sĩ, đều là tốt nghiệp đại học danh tiếng ở trong nước, con trai thứ ba và con gái đang học cấp ba ở trường quý tộc tư nhân. Con trai cả phụ trách nghiệp vụ công ty và phương diện tài chính, con trai thứ phụ trách về kỹ thuật chính để sản xuất plastic và phương diện nghiên cứu với tư cách là một kĩ sư cấp cao, Tín Thiên Tường nắm trong tay toàn bộ Tín thị.
Tín Thiên Tường thực sự là người chiến thắng trong cuộc sống.
Lúc này bà nội đeo kính viễn thị đang nhìn từng bức ảnh một, chính là đang tìm đối tượng cho cháu trai bảo bối của bà.
Mặc dù hai người con trai là cặp song sinh nhưng trông không quá giống nhau, tính cách cũng hoàn toàn không giống, con trai lớn tính tình cởi mở hòa nhã dễ gần, con trai thứ trời sinh bộ mặt lạnh như băng, cũng không thích nói chuyện.
Con trai cả sớm nảy sinh ý nghĩ kết hôn với một cô gái nhà thế giao, con gái cũng được 5 tuổi rồi, con trai thứ đến bây giờ đối tượng kết hôn còn chưa thấy bóng dáng đâu. Sao bà nội với mẹ không lo lắng được.
Con trai thứ rất bài xích với việc xem mắt, xem này, cuối cùng lão thái thái cũng chọn được mấy bức ảnh, hai tay run rẩy đưa đến trước mặt Tín Trí Thái nói: “Thái Nhi, con xem mấy bức ảnh này đi, xem có ai vừa mắt không, nhìn trúng vị nào, bà nội sẽ đi sắp xếp cho các con gặp nhau, những bức ảnh này đều là các cô gái đến tuổi mà bà đã nhờ người tìm kiếm khắp thành phố, đều là tiểu thư khuê các đấy.”
Tín Trí Thái mặt nhăn nhó nhận lấy những bức ảnh trực tiếp đặt xuống bàn đến nhìn còn không nhìn lấy một cái, không kiên nhẫn nói: “Bà nội, bà có để cho con nghỉ ngơi một chút không, con mệt cả một tuần rồi, bà có biết con chán ghét cái kiểu xem mắt vô vị này như thế nào không?”
Cháu gái nhỏ 5 tuổi ở một bên chơi đồ chơi miệng còn hôi sữa nói: “Chú hai chú mau tìm một người để kết hôn đi, bây giờ con còn có thể làm hoa đồng, nếu chú vẫn không kết hôn, con trưởng thành rồi, chỉ có thể làm phù dâu thôi.”
Cả nhà nghe thấy cười phá lên.
Tín Trí Thái đứng dậy đi lên lầu với khuôn mặt u ám.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!