Chương 8: Quá Khứ Như Làn Khói, Ký Ức Ùa Về (Phần 1).
Điền Táo và Tú La đến chung cư của đơn vị Mã Kiện. Căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách với ban công riêng, phòng được thiết kế khá đẹp nhưng lại bị Mã Kiện để đồ lộn xộn như ổ lợn.
Trên sô pha là một đống quần áo, nền nhà thì cũng không biết bao lâu rồi không lau, Điền Táo bước vào căn bếp, trong bồn rửa là cả đống bát, đũa, đĩa.
“Mã Kiện càng ngày càng bừa bộn, nếu chúng ta không dọn dẹp giúp cậu ta, cậu ta có phải không sống nổi không?” Điền Táo tức giận nói.
“Do tớ đi công tác, bình thường một tuần tớ sẽ đến dọn dẹp vài lần giúp anh ấy, anh ấy rất bận, chẳng phải con trai đều vậy sao.”
“Cậu quá chiều cậu ta rồi, sự bừa bộn của cậu ta chẳng phải do cậu quá chiều nên mới như vậy sao, trước đây cậu ta đâu có như vậy.”
“Chúng ta bắt đầu dọn dẹp thôi, đợi khi nào cậu có bạn trai cậu sẽ hiểu, làm vì người mình yêu sẽ cảm thấy rất vui vẻ, mỗi lần tớ đến giúp anh ấy giặt đồ, quét dọn đều không cảm thấy mệt chút nào, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc cơ.” Tú La vừa cho quần áo trên sô pha vào giỏ vừa nói.
“Trong sách cũng đâu có viết con gái khi yêu đều ngốc nghếch.” Điền Táo xắn tay áo rồi nói.
Điền Táo một câu, Tú La một câu, hai người vừa nói vừa dọn dẹp.
Lúc này, trong nhà hàng Tây sang trọng, Tín Trí Thái, AB và La Bân đang ăn đồ ăn Tây tao nhã.
Bàn ghế trong nhà hàng đều cao cấp, khăn trải bàn lộng lẫy, bộ đồ ăn tinh xảo, nhà hàng cắm đầy hoa đẹp mắt. Bản nhạc piano tao nhã đã vang khắp trong nhà hàng. Một người phụ nữ với mái tóc dài tung bay đang chăm chú chơi piano trên sân khấu.
“A Thái, vật liệu mẫu tay cầm ô tô lần trước mang đi thử nghiệm đã có kết quả rồi, không có vấn đề gì, chờ khách hàng của họ xác nhận là có thể ký hợp đồng.” La Bân vừa cắt thịt bò vừa nói.
“Tôi cũng nhận được thông báo rồi, đợi đơn hàng này được ký, phòng kỹ thuật của chúng ta được rảnh rỗi rồi, hội đồng quản trị đáng nghiên cứu việc mở thêm chi nhánh ở Thái Lan, cụ thể như thế nào thì chưa biết.” Tín Trí Thái nói.
“Cho dù là quyết định đi thì cũng phải nửa đầu năm sau, vẫn còn khoảng thời gian nữa.”
“A Thái, cậu có phát hiện ra không, thật ra cô gái tên Điền Táo rất xinh đẹp, mặc dù không trang điểm nhưng cậu quan sát kỹ sẽ thấy vẻ đẹp của cô ấy, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp. Có lúc tôi thấy “hoa cỏ núi non cũng không thua kém đóa mẫu đơn”. AB vừa thưởng thức rượu vang vừa nói.
“Cậu đi đâu cũng không thay đổi được bản tính, các cô gái xinh đẹp xung quanh cậu còn ít sao? Cậu đừng có gây sự chú ý với cô ấy, cô ấy không phải gu của cậu.”
“AB nghe thấy không, nhất định có vấn đề, A Thái từ khi nào lại biết bảo vệ phụ nữ như vậy, cậu nói thật đi, có phải cậu thích người ta rồi không?” La Bân nhìn Tín Trí Thái với ánh mắt đầy thích thú.
Tín Trí Thái uống một ngụm rượu vang rồi ngừng một lúc lâu: “Cũng không biết được, dù sao cũng không ghét, cảm giác cô ấy không giống với những người con gái khác, rất thú vị.”
“Nếu có thiện cảm thì theo đuổi đi, còn chờ gì nữa, La Bân cậu đừng có xem ngang ở giữa đó, tán gái thì A Thái không bằng cậu được.” AB dùng đũa gõ vào bộ đồ ăn của La Bân.
“Này, các cậu coi La Bân tôi là hạng người gì vậy?”
“A Thái, hôm nay cậu có Wechat của cô ấy chưa, nếu thích thì theo đuổi đi, có cần tôi dạy cậu mấy chiêu tán gái không, cái khác thì tôi không dám nói, nhưng vấn đề này tôi là người trong ngành đó.” La Bân vỗ ngực tự hào nói.
Tín Trí Thái lườm một cái không thèm để ý đến La Bân.
Đúng lúc này Điền Táo đang lau đế đèn trong phòng bếp thì hắt xì mấy cái, cô không ngờ được rằng có người đang nhắc đến cô thật.
Điền Táo và Tú La đã dọn dẹp sạch sẽ, căn phòng trông sáng sủa hẳn lên.
Lúc này Tú La đang phơi đồ ở ban công, Điền Táo vừa nấu cơm xong đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi.
Mã Kiện và Kiều Nhất đẩy cửa đi vào, trong tay hai người là các túi đầy màu sắc.
“Đúng là có bạn gái thật là tốt, anh còn tưởng anh vào nhầm phòng, quét dọn một cái là giống phòng người ở ngay.” Mã Kiện cười nói.
“Cậu còn nói được sao, chúng tôi sắp mệt chết rồi, cậu mua được những cái gì đó, tối nay chúng ta ăn gì, tôi đã nấu xong cơm rồi.” Điền Táo tiến đến lấy đồ ăn mua về từ tay Mã Kiện.
“Tôi có mua một con cá, tôi nay chúng ta ăn cá hấp, lâu lắm không được ăn cá cậu hấp rồi, tôi có bảo người bán cá gì rồi.”
“Tối nay chúng ta ăn cá hấp sao? Ngon quá, lâu lắm em cũng không ăn rồi.” Tú La phơi xong đồ đi vào và nói.
“Kiều Nhất hôm nay cậu thật có lộc ăn uống, được ăn cá do Điền Táo làm, sau này người khác làm cậu sẽ không muốn ăn đâu, Điền Táo chỉ khi nấu ăn, may đồ mới giống con gái.”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Mấy người trong phòng cười ầm lên.
“Điền Táo một mình cậu làm được không? Để tớ dọn dẹp phòng ngủ của Mã Kiện, ga trải giường, gối đều phải tháo ra mang đi giặt.”
“Cũng chẳng phải tiệc tùng gì, tớ làm một mình được, cậu đi làm việc của cậu đi.”
“Cô Điền, để tôi giúp cô, dù gì tôi cũng không có việc gì làm, tôi giúp chị bóc hành tỏi.” Kiều Nhất nói xong liền theo Điền Táo vào bếp.
“Kiều Nhất dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu, gọi tôi là chị đi, gọi là cô Điền hơi xa lạ, tôi nghe cũng thấy hơi ngượng ngùng.”
“Vậy từ sau em gọi chị là chị Điền nhé.” Kiều Nhất vui vẻ nói.
“Kiều Nhất, em ăn được cay không? Nếu không ăn được cay chị sẽ làm tách ra, mấy người bọn chị đều ăn được cay.”
“Em rất thích ăn cay.” Kiêu Nhất đang ngồi bóc tỏi.
Điền Táo đặt con cá to vào bồn rửa sạch nhiều lần, sau đó đặt lên thớt và chặt thành từng miếng, sau đó cho miếng cá vào đĩa để ướp gia vị, với những động tác điêu luyện. Kiều Nhất đứng một bên nhìn ngây ngốc, và bàn tay của Điền Táo thật đẹp.
Mã Kiện vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, kéo Tú La vào lòng và hôn, Tú La vội vàng đẩy anh ra nhưng lực yếu ớt căn bản không đẩy ra được, Mã Kiện thỏa mãn rồi mới buông cô ra: “Nhớ anh không?” Mã Kiện nhìn Tú La đắm đuối.
“Vậy anh có nhớ em không?” Tú La hỏi ngược lại.
“Có thể không nhớ sao? Sau này không được đi công tác lâu như vậy nữa, em vừa đi công tác anh liền cảm thấy một ngày dài như cả năm vậy.”
“Em cũng rất nhớ anh.” Tú La nói xong ôm Mã Kiện thật chặt. Mã Kiện cúi đầu hôn cô lần nữa.
“Được rồi, mau thu dọn nào, đợt lát nữa là Điền Táo gọi chúng ta ăn cơm đó.”
Hai người thay ga trải giường rồi Tú La đem đi để vào máy giặt.
Mùi cá hấp bay khắp căn phòng.
Điền Táo nấu rất nhanh, Kiều Nhất đứng cạnh với vẻ mặt đầy sùng bái.
“Chị Điền, chị thật là giỏi, giống như một ảo thuật gia. Vừa rồi còn là một đống nguyên liệu sống, chị làm một lúc đã biến thành các món ăn, ngửi thôi em đã thấy ngon rồi.”
“Nếu ngon lát em ăn nhiều một chút, khi nào rảnh chị sẽ làm nhiều món ngon hơn cho em ăn, em mau đi thu dọn bàn ăn đi, mình chuẩn bị ăn cơm.”
Điền Táo bỏ cá ra đĩa, bê ra bàn ở phòng khách, đơm mỗi người một bát cơm. Mọi người cùng ngồi xuống.
“Tối nay chỉ nấu mỗi cá, tại con cá này to quá, sợ làm các món khác sẽ thừa cá, mọi người ăn cơm thôi.”
“Con cá này là đủ cho chúng ta ăn rồi, Điều Táo vất vả rồi.” Mã Kiện cười nói.
“Mọi người ăn hết con cá này, tôi sẽ không vất vả.”。
Có một chiếc thìa thủng trong đĩa cá, mọi người dùng thìa múc cá vào bát của mình.
Kiều Nhất ăn vài miếng nói: “Anh Mã, anh nói quả thật không sai, quán Ngư Phủ nổi tiếng trong thành phố chúng ta cũng không nấu ngon như này.”
“Tôi mà lừa cậu sao? Đợi lần sau có thời gian tôi sẽ bảo Điền Táo nấu cho chúng ta cả tiệc cá rồi tôi mời cả đội đến ăn, thế mới bị nghiện.”
“Thật không ạ? Nếu tất cả anh em trong đội đều đến đây thì không ngồi hết được, hay là chúng ta đến nhà ăn của cục đi, chỗ đó rộng.” Kiều Nhất vừa ăn vừa nói.
“Vậy quyết định vậy đi, lần sau nghỉ lễ chúng ta sẽ ăn tiệc cá, đến lúc đó Điền Táo vất vả rồi.” Mã Kiện gắp một miếng cá vào bát Điền Táo rồi nói.
“Được, là kiếp trước tôi nợ cậu.”
“Chị Điền chị, anh Mã, Tú La quan hệ tốt như vậy, anh chị sao quen nhau vậy, kể em nghe đi.”
“Cái này cậu phải hỏi anh Mã của cậu có cho tôi nói không.” Nói xong, Điền Táo cười lớn.
“Cậu muốn kể thì cứ kể đi, ai hồi nhỏ mà chẳng có những chuyện xấu hổ.” Mã Kiện nói.
“Điền Táo cậu còn nhớ cơ à? Thời gian lâu quá rồi có nhiều chuyện tớ không nhớ, cậu kể đi xem tớ có ấn tượng gì không?” Tú La ngồi cạnh hứng khởi nói.
“Những chuyện khác thì tớ không nhớ, nhưng có duy nhất chuyện ngày hôm đó tớ không quên được, vì ngày hôm đó thay đổi vận mệnh của gia đình tớ.
Quá khứ như làn khói trôi về tâm trí, Điền Táo từ từ kể lại.
Đó là câu chuyện mười mấy năm trước, vào một kỳ nghỉ hè, bố tôi vì y thuật giỏi nên có rất nhiều bệnh nhân nên bị đồng nghiệp hãm hại, xảy ra sự cố nghề nghiệp nghiêm trọng. Gia đình phá sản trong vài ngày và danh tiếng của bố bị hủy hoại. Bị ép vào đường cùng, bố liền đưa gia đình chúng tôi đến thành phố xa lạ này để kiếm sống.
Vừa đến đây chúng tôi đã không còn một xu dính túi, mẹ phải bán chiếc vòng bạc, đó là di vật duy nhất mà bà ngoại để lại cho mẹ. Mẹ tôi lúc đó đã rơi nước mắt. Mẹ nói sự sống còn của gia đình là quan trọng nhất, và bà ngoại sẽ hiểu. Bố mẹ tôi thuê một căn nhà dột nát, cũ kỹ và ẩm thấp bằng tiền bán vòng tay. Gia đình chúng tôi mới ổn định được cuộc sống.
Bố tôi đi khắp nơi tìm việc, vì là theo ông nội học Đông y, không có bằng cấp, nên không có bệnh viện nào dám nhận, mẹ tôi cũng vậy. Cuối cùng bố tôi cũng tìm được công việc vác gạch, vác xi măng tại một công trường, còn mẹ tôi rửa bát trong một quán ăn nhỏ. Tối hôm đó khi bố tôi trở về, tôi cầm tay ông thì thấy tay ông máu thịt không phân, cả gia đình đã khóc và không ăn cơm tối.
Ngày hôm sau, bố tôi băng bó tay đơn giản và ra công trường, mẹ tôi đi làm. Thấy người khác nhặt ve chai đem bán, tôi cũng muốn nhặt một ít để bán. Anh trai tôi từ nhỏ đã rất nhút nhát ít nói nên tôi để anh ấy ở nhà trông nhà.
Tôi đi dọc con đường và đến công viên. Tôi thấy rất nhiều bạn nhỏ đang chơi cầu trượt, tôi rất tò mò và cũng lên chơi. Đây là lần đầu tiên tôi được chơi cầu trượt, lúc đó tôi rất vui, bỗng có một cô gái mặc váy rất đẹp, kẹp tóc con bướm kéo tay tôi rồi bảo tôi đi chơi bập bênh cùng cô ấy.
Tôi thật sự rất vui, hai người chúng tôi vừa ngồi lên thì có một cậu con trai chạy đến, cậu ta kéo cô gái kia ngã xuống từ bấp bênh, cô gái đó lại ngồi lên, cậu kia liền kéo tóc, thì ra cậu kéo cô xuống để ngồi lên.
“Kiều Nhất em có biết cậu bé đó và cô bé đó là ai không?”
“Chắc không phải là anh Mã và chị Tú La đó chứ?”
“Em thật thông minh, là hai người họ.”
“Chị Điền, chị mau kể sau đó như thế nào đi.” Kiều Nhất sốt ruột nói.
“Hồi nhỏ tôi hồ đồ vậy sao?” Mã Kiện gãi đầu nói.
Lúc đó, tôi thấy cô bé đó đau đến nước mắt trào ra mà cậu nhóc kia vẫn không buông tay. Tôi liền trèo lên tát cho cậu ta một cái. Cậu nhóc đó buông tay sau đó đánh nhau với tôi, tôi huých vai một cái cậu ta ngã xuống, tôi nhảy lên người cậu ta đánh tới tấp. Tiếng khóc của cô bé kia khiến bố cô chạy đến, bố của cậu nhóc kia cũng chạy đến, chú vội vàng kéo tôi ra, lúc đó cậu kia cũng bị tôi đánh sưng mặt mày rồi.
Điều thú vị là bố của cậu ta và bố cô gái là chiến hữu của nhau. Bố của chàng trai mới chuyển đến đây công tác. Tôi kể sự việc cho hai chú nghe, nhưng họ không mắng tôi. Bố của cậu bé còn mắng cậu ta gay gắt. Cả hai chú đều khen tôi dũng cảm.
Cô gái đó phải về nhà và mời tôi đến nhà chơi, bố cô cũng đồng ý. Khi trở về tôi mới phát hiện ra một chân của bố cô gái đó phải kéo lê đi, chúng tôi gọi xe đến nhà cô gái đó.
Nhà cô trên lầu, căn phòng rất sạch sẽ. Theo lời kể của cô bé thì tôi được biết chân của bố cô như vậy vì bắt người xấu nên bị ngã từ trên cao xuống.
Tôi nói với cô ấy bố của cô có thể chữa khỏi chân cho bố cô ấy.
Cô bé rất vui kéo tôi vào thư phòng tìm bố của cô.
Tôi đem chuyện bố tôi đã chữa khỏi cho bệnh nhân bại liệt bằng châm cứu và xoa bóp, tôi cũng kể cho chú nghe chuyện đã xảy ra với cả gia đình, và chú đồng ý gặp bố tôi.
Sau bữa tối, tôi đưa chú đến căn nhà thuê nhỏ tồi tàn của chúng tôi.
Bố tôi vừa về, chú đang ngồi trên chiếc giường bị gãy của chúng tôi, bố tôi giúp chú kiểm tra chân, bố nói chân của chú có thể chữa khỏi nhưng thời gian hơi lâu. Chú rất xúc động rồi khóc.
Bố tôi tiêm và kê đơn thuốc ngâm chân cho chú, khi rời đi chú đưa 500 tệ nói bố tôi nhất định phải cầm lấy, vì bọn trẻ nên nhanh chóng đổi nhà đi. 500 tệ của mười mấy năm trước bằng hơn 5000 tệ bây giờ.
Chân của chú đã được chữa khỏi bằng cách châm cứu, ngâm chân và uống thuốc Đông y, gia đình chú quá vui mừng. Một cái chân mà bác sỹ chẩn đoán không thể chữa được mà bố tôi lại có thể chữa khỏi.
Chú giới thiệu bố mẹ tôi cho người bạn của chú chuẩn bị mở phòng khám Đông y, hiện tại đang là viện trưởng viện Nam Thị và thế là bố mẹ tôi đều có việc làm.
Chú còn tìm trường cho tôi và anh trai, con gái chú cũng học ở đây. Khi khai giảng tôi mới biết tên nhóc đánh nhau với tôi cũng đã chuyển đến trường này và học cùng lớp với chúng tôi.
“Tú La, Mã Kiện chúng ta quen nhau như vậy đó. Cho nên bố của Tú La là đại ân nhân của gia đình tớ.”
Nếu như khi đó tôi không quen Tú La, không đánh nhau với Mã Kiện thì cũng không biết vận mệnh gia đình tôi sẽ đi về đâu.
“Chú Điền là ân nhân của cả gia đình tớ. Bố tớ khi biết nửa đời còn lại chân ông phải kéo lê đi, cả ngày nhốt mình trong thư phòng, hôm đó đi công viên là tớ năn nỉ ông ấy rất lâu ông mới chịu đưa tớ đi.”
Ai có thể giải thích rõ ràng chuyện trên đời? Bà Năm quê tôi từng nói: “Người ta khi gặp nhau có thể trở thành bạn bè hoặc người xa lạ, yêu hay ghét bạn là do nhân quả kiếp trước”.
Điền Táo nhìn mấy người ngây ra và chưa thoát ra khỏi ký ức của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!