Lọc Truyện

Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé
Ngày hôm sau, Thùy Chi chuẩn bị cho Vương Khang để cùng ra ngoài chơi với gia đình. Dù sao cũng là người một nhà, cần phải hòa hợp với nhau. Thùy Chi nắm tay Vương Khang đứng trước cửa biệt thự mà đợi. Một chiếc xe màu đen chạy tới, trên xe một người đàn ông bước xuống tiến về phía Thùy Chi mỉm cười.

- Chào tiểu thư, mời lên xe. - Luân Thành khẽ nói.

- Sao anh lại đến đây, tôi đang đợi mẹ mình đến đón. - Thùy Chi lạnh lùng đáp.

- E rằng hôm nay Trịnh Trịnh phu nhân hôm nay không đi được rồi. Nhưng vì Trịnh phu nhân đã hứa dẫn Vương Khang ra ngoài dạo chơi nên phó thác trách nhiệm cho tôi. - Luân Thành cười đáp.

- Tôi lại e rằng chuyện này do Trần tổng anh sắp đặt, nếu như mẹ bận thì để dịp khác. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang muốn dắt con vào nhà thì bị bàn tay bé nhỏ này kéo lại.

- Mẹ, con muốn ra ngoài chơi. Chú này là người tốt mà. - Vương Khang nhìn Luân Thành nói.

- Vì sao con nói chú ấy là người tốt. - Thùy Chi nhíu mày hỏi.

- Con đã nhìn thấy chú ấy trên tivi, trông rất là oai vệ. Con cũng muốn được lên tivi như chú ấy. - Vương Khang thần tượng.

- Bé con, con có muốn đồ chơi hay không. Chú có mua rất nhiều cho con, hiện chúng đang trên xe. - Luân Thành dụ dỗ.

- Thật ạ. - Vương Khang sáng mắt liền buông tay Thùy Chi ra mà chui tọt vào xe.



- Vương Khang, không được phép nhận đồ của người lạ. - Thùy Chi chạy theo ra xe mà nói lớn.

Vương Khang nghe mẹ nói vậy, tiếc nuối nhìn đống đồ chơi kia mà xuống xe ủ rũ.

- Mẹ, Vương Khang ngoan nghe lời mẹ, mẹ sẽ bảo ba về thăm Vương Khang, mẹ hãy nói ba mua cho Vương Khang đồ chơi nữa nha. - Vương Khang cười buồn nói với Thùy Chi.

Luân Thành khẽ nhíu mày nhìn đứa con trai của Trần Luân Thành này lại thiếu thốn như vậy trong lòng rực lên một cơn lửa lớn nhưng nhanh chóng kiềm chế.

- Con trai ngoan, chúng ta vào nhà thôi, hôm sau mẹ sẽ đưa con ra ngoài chơi. - Thùy Chi nói rồi không nhìn Luân Thành mà bước vào bên trong.

* * *

Vương Khang được gửi tại trường mần non thuộc tập đoàn RoYal nên việc đảm bảo an toàn rất được đề cao. Thùy Chi ở nhà buồn chán nên quyết định mở một tiệm bánh tại nhà. Mặc dù mới mở ra, nhưng tiệm bánh của cô đông lạ kì. Ngày nào cũng có rất nhiều người xa lạ từ nơi nào đến mua bánh, mặc dù cô không hề giới thiệu trên mạng hay báo chí. Trịnh phu nhân và mọi người trong nhà liền bảo bánh cô làm rất ngon nên tiếng lành đồn xa, Thùy Chi cũng bằng lòng với lời lí giải đó.

Vương Khang đi học về, chạy nhào lại ôm lấy Thùy Chi hôn thật mạnh vào má cô. Thùy Chi cảm thấy bật ngờ, trước kia con trai mình không hề có hành động như vậy liền vui vẻ hỏi.

- Hôm nay con trai có gì vui sao? - Thùy Chi hỏi.

- Dạ, hôm nay con cực kì vui - Vương Khang khoe

- Có thể kể cho mẹ nghe được không? - Thùy Chi hỏi tiếp.

- Không được, đó là bí mật. - Vương Khang cười vui vẻ, chạy nhanh vào bên trong trên miệng không thôi hát líu lo.

Thùy Chi nhìn con trai chạy đi trong lòng cũng vui vẻ, nhưng hôm nay lại có bí mật với mẹ sao. Thùy Chi lắc đầu nghĩ rằng đứa trẻ này càng lúc càng tỏ ra nguy hiểm như cha của nó.

* * *



Tại văn phòng tổng giám RoYal

Hôm nay anh có hẹn với Kim Mai.

- Cuối cùng cũng được ngồi nói chuyện với Kim Mai tiểu thư đây. – Luân Thành lên tiếng. – Anh đứng lên, đi về phía ghế tiếp khách của văn phòng sau đó thoải mái ngồi xuống. - Kim tiểu thư, mời ngồi. - Luân Thành nhìn về phía Kim Mai đang đứng mà nói.

- Trần tổng, anh có chuyện muốn gặp tôi sao? - Kim Mai nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh mà nói.

- Tất nhiên. - Luân Thành gương mặt không biểu lộ cảm xúc mà nói. – Nghe nói vàng đang giảm rất nhanh, không biết công ty nhà Kim tiểu thư đây có muốn hợp tác với tập đoàn Royal của chúng tôi không vậy? – Luân Thành vòng vo.

- Điều kiện của anh là gì? - Kim Mai khẽ cười chua chát.

- Sợi vòng cổ cô đeo vào lễ tốt nghiệp của mình. – Anh không vòng vo nữa mà vào thẳng vấn đề.

- Tôi có vài thắc mắc cần hỏi anh. – cô nói

- Được, Kim tiểu thư cứ hỏi. - Luân Thành đáp.

- Anh vì một sợi dây kia có thể bỏ ra một số tiền lớn cứu lấy Kim gia chúng tôi có thể nói sợi dây đó rất quan trọng với anh sao?

- Không quan trọng lắm.

- Vậy vì sao anh lại muốn có nó? - Kim Mai nhíu mày, trong tay cầm sợi dây chuyền "Tình Yêu Trọn Vẹn".

- Sợi dây này thuộc quyền sỡ hữu của người khác, tôi chỉ là muốn mang nó về cho chính chủ nhân của nó.

- Đây là món quà bạn tôi tặng tôi, tôi không phải chủ nhân của nó thì là ai. - Kim Mai không hiểu điều Luân Thành nói.

- Nó thuộc về vợ tôi. - Luân Thành đáp.

- Vậy à, có thể cho tôi biết cô gái may mắn đó là ai hay không. Có phải cô gái nghèo nàn lần trước lên báo cùng anh sao? - Kim Mai cười mỉa.

- Đúng vậy. - Luân Thành trả lời xác nhận.

- Anh.. - Kim Mai tức giận.

- Chính tự bản thân cô làm cho mình tức giận. Nếu như cô giao lại cho tôi sợi dây này, tôi đảm bảo Kim gia nhà cô sẽ trải qua được giai đoạn khó khăn này. - Luân Thành không còn kiên nhẫn.

- Được, nó cũng không có nhiều ý nghĩa với tôi, Trần tổng lại xem như báu vật thì tôi xin tặng lại anh. - Kim Mai đưa sợi dây về phía Luân Thành, cô không muốn thua anh nhưng vì cha cô bắt ép nên cô đành nhượng bộ.

- Cảm ơn cô, Kim Mai tiểu thư. - Luân Thành cầm sợi dây trên tay, đi về phía bàn làm việc bấm điện thoại ra ngoài. – Trợ lý, tiễn khách.

Kim Mai nghe Luân Thành đạt được mục đích liền đuổi mình đi thì vô cùng tức giận, cô đi đến nơi nào cũng được hoan nghênh như công chúa, vậy mà tại nơi này lại bị anh ta làm nhục như vậy, trong lòng Kim Mai nuôi một nỗi hận lớn. Coi như sĩ diện của tiểu thư nhà họ Kim đã bị Luân Thành làm tan tành. Cô tức giận bỏ ra ngoài đóng mạnh cửa vang to.

Luân Thành ngồi vào bàn làm việc của mình, nhìn sợi dây một lúc thì đặt nó vào trong ngăn bàn và tiếp tục làm việc.
Danh sách truyện HOT