Trần Tuệ uống tới mức say khướt, trong chốc lát, cô cảm thấy cả người mình bị một người khác ôm lấy, sau đó bị bế thẳng ra cửa KTV.
Cô cố gắng mở mắt, cố gắng nhìn người đang ôm lấy mình, sau đó uốn éo trượt xuống từ trong ngực của Giản Minh Hi.
Giản Minh Hi đỡ lấy con ma men nhỏ đang chân nam đá chân chiêu đứng trước mặt mình: “Cậu uống nhiều rồi, mình đưa cậu về nhé?”
“Tại sao chứ?” Trần Tuệ mơ hồ nói.
“Tại sao cái gì?”
Trần Tuệ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ lờ đờ hỏi: “Tại sao thanh mai trúc mã của mình, người lớn lên cùng mình… Nhất định phải là cậu chứ?”
Giản Minh Hi kiên nhẫn nhìn cô, anh hơi cười cười, dùng đầu ngón tay của mình vuốt nhẹ lông mi cong cong của cô: “Nếu không phải mình thì cậu muốn là ai đây?”
“Dù sao… Không thể là cậu được.” Trần Tuệ chớp chớp mắt, vẫn nhíu mày: “Cậu đáng ghét lắm.”
Giản Minh Hi khẽ cười, thấp giọng hỏi: “Mình đáng ghét như nào nào?”
Câu hỏi này, Trần Tuệ không trả lời.
Cô cố gắng lục tìm trong hồi ức một lần, nhưng hình như vẫn chưa tìm ra đáp án, chỉ lặng lẽ nhìn Giản Minh Hi một lúc lâu. Rồi cô đột nhiên xông tới, dùng bàn tay tát nhẹ lên khuôn mặt đang sát sàn sạt với mình.
Sau đó còn phẩy phẩy tay mấy cái rồi mơ hồ nói một câu: “Tránh ra nào.”
Lực tay của Trần Tuệ không lớn, bàn tay mềm mềm cọ lên khuôn mặt của anh, còn có thể ngửi thấy mùi kem lót ngòn ngọt thoang thoảng của cô.
“Không phải đã bỏ lỡ nhau rồi sao? Lần này là cậu xuất hiện trước mặt mình đấy chứ.” Giản Minh Hi nắm lấy tay cô, từ từ dụ dỗ: “Mình đưa cậu về nhà trước nhé, được không?”
Ai xuất hiện trước mặt anh ấy cơ chứ?
Trầm mặc một lúc, tính cáu bẩn vô lý của Trần Tuệ lại nổi lên: “Cậu là cái gì của mình chứ mà đòi quản… Quản trời quản đất, còn quản cả việc mình xuất hiện ở đâu. Cậu mua cái tiệm karaoke này rồi hay sao mà đòi đuổi mình?”
“Có ai đuổi cậu đâu.” Giản Minh Hi nhìn cô, đột nhiên có chút buồn cười, anh bất đắc dĩ nói: “Bé gì ơi, bé dỗi cái gì chứ? Người nên dỗi không phải là mình sao?”
Trần Tuệ hoài nghi: “Cậu có gì mà phải dỗi chứ?”
“Không có gì.” Giản Minh Hi định đợi cô tỉnh rượu rồi nói chuyện đàng hoàng, vì thế anh trực tiếp nói: “Mình đưa cậu về nhà nhé.”
Không ngờ Trần Tuệ lại từ chối: “Không cần cậu đưa về đâu.”
Giản Minh Hi nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Rốt cuộc cậu muốn cái gì đây?”
Dường như anh đang chất vấn cô.
Tính khí kiêu căng của Trần Tuệ đột nhiên tiêu tán, cô ngoan hơn một chút, chỉ dùng giọng lí nhí nói: “Cậu đi tìm cô Giang Quỳnh của cậu đi, đừng có tới làm phiền mình, đừng để cô ấy hiểu lầm.” Và cũng đừng để cô hiểu lầm.
Ngẩn ngơ hai giây, Giản Minh Hi mới nhớ ra Giang Quỳnh là nhân vật số mấy.
Anh cười tới mức trong mắt lóe lên ánh sáng, trong mắt tràn đầy ý cười, nói theo cô: “Ừ, sẽ hiểu lầm đấy.”
Đột nhiên Trần Tuệ có chút nóng nảy, cô cúi đầu không thèm nhìn anh: “Vậy cậu đi đi, còn ở lại đây làm gì chứ?”
“Cậu còn như này, mình sẽ hiểu lầm rằng cậu mượn rượu làm nũng với mình đấy.”
“…” Trần Tuệ tròn mắt: “Sao cơ?”
“Cậu đẩy mình ra nhiều như vậy, mình còn tưởng cậu chẳng có tình cảm gì với mình cơ. Mình rất lo lắng, cũng rất do dự.” Giản Minh Hi nhìn thẳng vào mắt cô: “Mình đợi nhiều năm như vậy, còn định từ bỏ rồi, lần này là cậu chọc vào mình trước.”
Trong đầu Trần Tuệ có chút khó hiểu: “Mình chọc cậu cái…”
Lần này, cô còn chưa nói hết.
Giản Minh Hi đã trực tiếp nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng hôn xuống.