Cuộc sống bao giờ cũng kịch tính hơn phim điện ảnh.
Giống như việc Trần Tuệ nỗ lực nhiều năm như vậy để đuổi theo một người, đến khi quay đầu lại, lại phát hiện người ấy vẫn đứng đó đợi mình.
Không chỉ đợi, mà còn ghi lại từng bước từng bước đi của cô trong từng ấy năm.
Trước khi kết hôn, Giản Minh Hi cùng Trần Tuệ chuyển nhà.
Đầu tiên, hai người họ đi đến căn nhà trọ kia để chuyển hành lý trước, đúng lúc đang chuẩn bị di chuyển tủ đựng thiết bị chụp ảnh của anh, Trần Tuệ đã phát hiện bóng dáng của mình trong chiếc máy chụp ảnh ấy.
Những người trong giới đều biết JMing rất ít khi chụp ảnh con người, nhưng lại không biết năm cấp hai khi Giản Minh Hi mới bắt đầu chụp ảnh chơi chơi, nhân vật chính trong các bức ảnh của anh, hầu hết lại là Trần Tuệ.
Có bức là chụp lại nhan sắc của cô lúc ngủ trưa, hay là lúc ngồi trên xe công cộng, hay là lúc thi nhảy cao ở hội thể thao, nhiều vô số số kể.
“Sao anh… Lại giữ lại toàn bộ đống ảnh vậy?” Trần Tuệ biết nhiếp ảnh gia thường sẽ xoá ảnh trong camera theo định kỳ, họ sẽ tải những bức ảnh kia lên máy tính. Cô mở từng tấm ảnh, nhìn thấy tấm ảnh chụp lại lúc cô đang làm mặt xấu: “Đến cả bức này mà anh cũng giữ lại.”
Giản Minh Hi ôm lấy cô từ sau lưng, cùng cô xem một lúc: “Có những lúc khi anh đi ra ngoài chụp ảnh, thỉnh thoảng mệt rồi thì sẽ mở những tấm ảnh ở trước ra, chính là những bức ảnh của em.”
Trần Tuệ đột nhiên nhớ đến bức ảnh hôm đó mà Giang Quỳnh chụp khi anh ngẩng đầu nhìn vào trong camera, trong mắt còn có vài phần vui vẻ.
Không phải lúc đó anh… Anh đang xem ảnh của cô đấy chứ?
Xem một hồi, tai Trần Tuệ nhất thời có chút đỏ lên, cô lại nghe thấy Giản Minh Hi nói: “Anh còn giữ cả cái này cơ.”
Giản Minh Hi đứng trước quầy kệ sách đựng album ảnh, anh lấy ra một tờ giấy viết văn đã vàng ố từ trong đống văn kiện ra. Nhìn hai hàng chữ viết trên ấy, mắt đẹp mày ngài của anh đều tràn ngập ý cười rồi đưa cho cô.
Trần Tuệ sững sờ.
Đây là đoạn văn bọn họ phải viết vào năm học tiểu học khi cô bị gọi phụ huynh tới trường.
Lúc đó, nét chữ của Giản Minh Hi vẫn còn chút non nớt, Trần Tuệ chỉ nhìn qua một cái liền giật mình.
Đề bài ở phía trên vô cùng thú vị: “Người mà tôi thích nhất.”
“Người mà tôi thích nhất, chính là cô bạn cùng bạn của tôi. Bạn ấy rất đáng yêu.”
“Lúc đó, anh bị gọi phụ huynh là vì nhà trường sợ chúng ta yêu sớm.” Trần Tuệ vẫn đang sững sờ, Giản Minh Hi lại nhéo nhéo mặt cô: “Chỉ là không ngờ rằng, cô bạn cùng bàn lúc đó của anh lại ghét anh đến vậy.”
Một lúc sau, Trần Tuệ vân vê tờ giấy, dùng giọng mũi nói: “Tất nhiên rồi, trời sinh chúng ta là một đôi đối nghịch mà.”
Là một đôi đối nghịch trời sinh.
- Hết-