Lục Nam Thần sau khi rời khỏi lâu đài,anh tới bệnh viện chăm sóc cho Linh Nhi:anh sợ cô không chịu nổi cú sốc lớn này mà nghĩ quẩn làm hại bản thân.
Màn đêm buông xuống,hành lang bệnh viện cũng yên ắng,mọi người đều nghỉ ngơi,Vương Linh Nhi cũng mệt mỏi sau cuộc phẫu thuật mà ngủ thiếp đi.Lục Nam Thần đứng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ,nghĩ lại những chuyện đã xảy ra:anh đã tàn nhẫn đánh cô nhưng anh không thấy bản thân mình làm sai,là do cô tự làm tự chịu.
Uyển Linh bên này cũng không khá hơn,sau khi được Cao Lãng đưa về cô luôn chiuh đựng cơn đau đớn từ cánh tay trái truyền tới,cô cũng muốn đi bệnh viện nhưng nghĩ lại số tiền viện phí và hoàn cảnh hiện tại của mình nên cô không đi, Uyển Linh cũng cảm nhận được từ giờ cánh tay này của cô không thể làm gì được nữa,cô hoàn toàn không cảm nhận được sức của tay,thậm chí vừa nãy cô muốn xách chiếc túi nhỏ cũng bị cơn đau nhức làm cô nhăn mặt,vô lực làm rơi chiếc túi....Cô lên giường ngủ thiếp đi vì mệt mỏi
Sáng hôm sau,khi Lục Nam Thần trở về lâu đài,bước vào trong không gian yên tĩnh,không một tiếng động,không có một bóng người như thể nơi đây chưa từng có ai sinh sống.Anh đi vào bếp tìm kiếm hình bóng quen thuộc nhưng cũng không thấy cô đâu.Lục Nam Thần đi tìm quanh nhà,chợt một suy nghĩ soẹt qua đầu anh,Lục Nam Thần chạy nhanh lên phòng.Đúng như anh nghĩ:quần áo trong tủ đã trống không,mọi thứ được sắp xếp gọn gàng,không còn chút vết tích của ngày hôm qua lúc anh rời đi,trên bàn có mẩu giấy nhỏ anh mở ra
"Nam Thần,có lẽ khi anh đọc được lá thư này thì em đã rời đi rồi.Anh à,chúng ta đã quen nhau hơn 5 năm và ở cùng nhau 1 năm rồi,có rất nhiều kỉ niệm đẹp.Em từng nghĩ anh và em có thể sống hòa thuận,dùng tình yêu của mình để anh thương em hơn một chút,thật chí khi chị trở về biết là sai nhưng em vẫn cố chấp ở bên anh với danh nghĩa là kẻ thứ ba.Nhưng em mệt quá anh à,tim em rất đau,nó không chịu được nữa rồi.Anh à,em trả anh lại cho chị đúng như những gì em đã hứa trước đó,em không tham lam giữ lấy một thứ mãi mãi không thuộc về mình nữa.Thần,em mong anh sẽ sống hạnh phúc bên người mình yêu,và đừng tìm em nữa anh nhé.Hãy để câu chuyện của chúng ta dừng lại ở đây,để thời gian xóa đi tất cả đau thương trong mỗi người.Uyển Linh mong từ nay về sau sẽ không gặp Lục Nam Thần,sống một cuộc sống mới mà không liên quan đến nhau.Hạnh phúc nhé anh,......"- hai tay Lục Nam Thần run rẩy đọc những dòng chữ dài cô để lại, một giọt nước mắt rơi xuống làm nhòe đi dòng chữ nhỏ:Cô đi rồi,cô rời xa anh rồi.Không thể anh nhất định sẽ bắt cô trở về,dù có phải xích cô lại anh cũng làm,miễn sao cô ở bên mình.
Anh lao nhanh ra ngoài,khuôn mặt âm trầm,nguy hiểm gọi điện cho 3 người bạn của mình.
Sau 15 phút,mọi người có mặt ở phòng khách
"Có chuyện gì gấp sao?"
"Tôi cần các cậu tìm gấp một người"
"Hả,ai vậy"
"Uyển Linh,cô ấy bỏ đi rồi"
.....
Mấy người đàn ông ngồi vạch ra những chỗ cần tìm,những việc cần làm sau đó tất cả rời đi làm việc của mình
Lục Nam Thần cầm trên tay ly rượu, khuôn mặt âm trầm, nguy hiểm: Uyển Linh dù em có trốn đi đâu tôi cũng sẽ tìm em trở về.Anh vẫn còn nhớ mãi câu nói của cô viết cho anh: Sau này em không còn bên cạnh anh nữa...Anh hãy yêu lấy bản thân mình,coi như đó là lời hứa cuối cùng anh có thể dành cho em được chứ ? Hãy chăm sóc bản thân thật tốt anh nhé, yếu đuối một chút cũng không sao,không cần phải tỏ ra quá mạnh mẽ đâu anh.Giữ ấm và hãy thật cẩn thận,dù có vấp ngã cũng phải đứng dậy,sau này hạnh phúc tự khắc sẽ đến,hãy tin rằng dù không ở bên anh nhưng em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh...Và đừng lập lại sai lầm của chúng ta lên mối quan hệ mới,chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi.Chúng ta sau này dù không có nhau cũng phải thật hạnh phúc, nhé?....
Nghĩ lại anh thấy mình đau nhói trong tim,không anh sẽ không hạnh phúc khi không có cô.Anh nhất định sẽ mang cô trở về bên mình bằng mọi giá.Uyển Linh sẽ mãi là người phụ nữ của Lục Nam Thần.....