Đêm hôm ấy Uyển Linh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được vì những lời chị nói ban chiều.Qua một đêm,khi cô tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng mọi người tất bật chuẩn bị cho lễ đính hôn sáng nay.Cô vệ sinh cá nhân nhanh chóng,mặc lên mình bộ lễ phục hôm qua mua.Xuống dưới nhà,thấy khách mời đã tới đông đủ,bố mẹ nuôi ăn mặc sang trọng đi lại bận rộn tiếp đón khách.Gần tới giờ làm lễ Uyển Linh vẫn không thấy cô dâu xuất hiện,trong lòng cảm thấy lo lắng và sợ hãi nhớ lại lời nói hôm qua.Cô đang đứng thơ thẩn một mình với những suy nghĩ,thì đột nhiên có người giúp việc nói thầm tai cô:"ông bà chủ gọi cô lên phòng đại tiểu thư có chuyện gấp"
Vừa vào phòng,chưa hiểu chuyện gì xảy ra,Uyển Linh đã thấy mẹ nuôi đi tới cho cô một bạt tai rất mạnh vào má:"Đồ ăn cháo đá bát,lòng dạ rắn rết"
Bố đi tới đưa cho cô tờ giấy nhỏ với bàn tay run rung vì tức giận.Uyển Linh cầm lấy tờ giấy :Bố mẹ à,con xin lỗi vì đã bỏ đi đột ngột mà không từ biệt hai người.Con yêu anh ấy,nhưng Uyển Linh đã cầu xin con rời xa anh Nam Thần,vì em gái cũng yêu anh ấy rất nhiều.Em nói thời gian vừa qua con nợ em ấy quá nhiều,phải phụ thuộc vào máu của em mà được sống tiếp .Con thấy mình nợ Uyển Linh thật nên con quyết rời xa,coi như là trả ơn cứu mạng của em ấy.Bố mẹ đừng lo lắng cho con,hãy gửi lời con tới anh Nam Thần:em xin lỗi,chúc hai người hạnh phúc,yêu anh.
Uyển Linh tay run rẩy đọc những dòng chữ viết trên mẩu giấy,mọi thứ trong đó viết đều là giả ,cô không hề cầu xin chị rời xa anh,cũng không đòi chị phải trả ơn mình,tất cả đều không đúng sự thật.Nhưng làm sao bây giờ,chị bỏ đi rồi,dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.Cô ngẩng đầu nhìn bố nuôi:"Bố à,con thật sự không có,người hãy tin con đi mà.Công ơn nuôi dưỡng con còn chưa trả hết,sao dám cướp hạnh phúc của chị" - Cô vừa khóc,giọng run run giải thích với người duy nhất thật sự yêu thương mình trong căn nhà này.Có lẽ hết cách rồi,cô thấy ảnh mắt tức giận của ông nhìn cô và biết ông không hề tin mình,cũng đúng mình chỉ là đứa con nuôi,ông dĩ nhiên phải tin con ruột mình rồi
"Ta quá thất vọng về con.Tôi yêu thương con như thế,vậy mà con lại đối xử với gia đình ta như này đây"
Mặc cho Uyển Linh giải thích nhưng không ai tin,cô đứng chịu một mình những cái đánh đau điếng người từ mẹ nuôi mà ông chỉ đứng nhìn không ngăn cản.Giây phút đó cô biết,người yêu thương cô duy nhất đã bớt đi một người.Cánh cửa phòng mở ra,anh Nam Thần bước vào,cầm tờ giấy lên đọc.Khi hiểu hết chuyện gì đang xảy ra,cô đã thấy ảnh mắt thù hận,chán ghét anh dành cho mình.Bố mẹ nuôi đi đến cùng anh nghĩ cách giải quyết,vì giờ khách khứa đã tới đủ mà cô dâu lại biến mất.Đột nhiên anh lên tiếng :"Để cô ta thay thế Linh Nhi ạ".Mọi người đều bất ngờ trước quyết định của anh,nhưng rồi đều đồng ý vì không còn cách giải quyết nào khác.
Uyển Linh khoác lên mình bộ váy cưới,được sánh vai cũng người mình yêu lên lễ đường,nhưng cô biết những thứ này vốn không thuộc về mình:Váy cưới là của chị,ảnh cưới cũng là chị,nhẫn cưới cũng vậy,ngay cả người đàn ông bên cạnh cô đây cả trái tim và thân xác của anh đều dành cho chị ấy...Do khăn cưới che mặt,nên mọi người không nhận ra cô,vẫn nghĩ cô dâu là Vương Linh Nhi.Dù biết tương lai của mình sẽ khó sống,nhưng cô nguyện đánh đổi để được gần anh hơn một chút,được ở cạnh anh nhiều hơn.Và Uyển Linh cũng biết,mình chỉ là người thay thế,khi chị về cô sẽ phải chả anh về cho chị.Đang suy tư miên man với những suy nghĩ riêng của mình,anh ghé vào tai cô
"Đừng mơ làm bà Lục,người duy nhất được làm vợ tôi là Vương Linh Nhi chứ không phải là Vương Uyển Linh,một con bé được nhặt về nuôi.Tôi sẽ khiến cuộc sống sau này của cô đau khổ,không phải vì yêu tôi mà cô khiến cô ấy phải bỏ đi ư,tôi sẽ khiến cô phải hối hận,cả đời này chỉ có thể làm người thay thế cô ấy..."
Lễ đính hôn cuối cùng cũng kết thúc,cô mệt mỏi khắp người.Người ta khi được gả về nhà chồng sẽ được bố mẹ đưa tiễn,còn cô khi về nhà chồng không ai đưa tiễn,không ai vui mừng mà chỉ có thù hận,đám cưới cũng là tên của người khác...Cứ như vậy Uyển Linh lủi thủi theo anh về.Ngồi trên xe,cô yên lặng không nói gì,nhìn cảnh vật bên ngoài mà thở dài buồn bã....