Dứt lời sau lưng Vương Linh Nhi xuất hiện 5 người đàn ông cao to lực lưỡng, mấy người đó vừa vào đôi mắt đã thèm thuồng dục vọng, muốn ngay lập tức xông ra cắn xé Uyển Linh
"Bà chị, món hàng này ngon quá, chúng tôi được bắt đầu chưa?"
Một người đàn ông sắp thèm nhỏ dãi trước vẻ đẹp của cô
"Bắt đầu đi, nhớ phục vụ em gái tôi cho Tốt"
"Chị yên tâm"
Nói rồi năm người đàn ông đi gần lại phía cô, Uyển Linh sợ hãi ôm con trai lùi lại phía sau, miệng không ngừng cầu xin
"Đừng mà, xin các người đừng làm vậy..."
Mặc kệ tiếng van nài của cô, đám đàn ông không nương tay mà kéo Ân Thiên trong lòng cô quăng sang một bên khiến cậu bé khóc thét
"Mẹ ơi..."
"Thiên, ..."
Cô muốn bò lại chỗ xem con có chỗ nài bị thương không, chưa kịp di chuyển chân đã bị lôi lại.
"Cô em, bọn anh đây sẽ thay nhau giúp em sướng đến chết"
"Không, xin anh, các anh muốn bao nhiêu tiền, chồng tôi là Lục Nam Thần, anh ấy sắp tới rồi, anh ấy sẽ cho các anh tiền được không?"
Uyển Linh lắp bắp đưa ra điều kiện với bọn chúng. Mấy người đàn ông liền cười lớn
"Cô em lừa ai chứ, chồng em mà là tổng giám đốc của Lục Thị thì bọn anh phải là tổng thống rồi"
"Không, tôi nói thật, anh ấy sắp đến rồi..."
"Sắp là bao lâu, có lẽ chồng em không cần em nữa rồi, cần gì phải đau khổ hy vọng, nếu đến anh ta đã tới từ lâu rồi. Để bọn anh đây giúp em"
"Không.."
Cô chống tay lên muốn rời khỏi phạm vi của mấy người đàn ông đó. Bản thân không thể bị vấy bẩn được, con trai cô còn quá nhỏ, nó không thể chứng kiến cảnh mẹ mình bị đàn ông thay nhau làm nhục. Uyển Linh cô không để chuyện ý xảy ra, thằng bé sẽ sợ và ám ảnh... Cô thà chết cũng không để bọn họ được thỏa mãn
"Chạy đi đâu"
"Đừng..."
"Chúng mày lên đi, cũng thưởng thức xem vợ của tổng giám đốc Lục Thị sẽ có mùi vị như thế nào"
Đám đàn ông liền vây xung quanh cô, mặc cô gào thét đau đớn chúng lấy tay xé rách hết đồ trên người cô. Tới khi bộ đồ đã bị xé rách tươm, cơ thể gần như để lộ hết ra ngoài, Uyển Linh dần kiệt sức, cô sắp không thể chống cự nổi nữa, cảm giác nhục nhã cũng dơ bẩn đang bao trùm lấy,...bên tai không ngừng truyền tới tiếng khóc của con trai cùng tiếng cởi dây lưng của đám đàn ông...
Khi cơ thật sự buông xuôi, chấp nhận số phận, cô đã nghĩ bản thân thật sự sắp chết rồi thì cánh cửa bị một lực mạnh đẩy ra. Cô lờ mờ thấy được hình bóng quen thuộc đó, người mà cô đã chờ đợi . Đúng vậy anh đến rồi, anh tới cứu hai mẹ con cô...Ý thức Uyển Linh dần tỉnh táo hơn một chút
"Chúng mày đang làm gì vậy"
Giọng anh hét lên, sự giận dữ cũng hơi thở lạnh lùng như muốn giết người nhìn đám người đang vao vây vợ mình.
Trước mắt anh, cô đang nằm đó, khắp người đều có vết thương lớn nhỏ, quần áo bị xé rách gần như không thể che đậy cơ thể, cô đau đớn nằm đó nước mắt không ngừng rơi xuống. Con trai anh bên cạnh cũng khóc không thôi. Nhìn cảnh này, anh hận bản thân không thể đến nhanh hơn, khiến mẹ con cô phải chịu những thương tổn lớn như vậy, tim anh đau quá...
Ánh mắt dịu dàng cùng xót thương đang nhìn hai mẹ con chuyển sang sắc lạnh với đám người này, Lục Nam Thần anh sẽ đòi cả gốc lẫn lãi, có gan động tới vợ con anh thì cái chết không bao giờ thoát khỏi
Lục Nam Thần đau lòng chạy tới cạnh cô, đau lòng an ủi cô đừng sợ
"Ngoan, anh xin lỗi, anh tới muộn để em chịu thiệt. Đừng sợ, có anh ở đây rồi"
Anh lấy áo che đậy lại thân thể Uyển Linh, đau lòng ôm cô bế vào lòng, anh cẩn thận từng tí để tránh động vào vết thương khiến cô đau. Dù rất nhẹ nhàng, nhưng khi anh chạm vào vẫn khiến cô rên nhẹ vì đau, Lục Nam Thần đau lòng khôn nguôi, ý nghĩ giết người hiện lên càng rõ, ánh mắt đỏ ngầu bế cô đứng dậy, tới ôm con trai nhìn đám khốn khiếp phía trước:Anh sẽ trả đủ
Vương Linh Nhi sợ hãi khi thấy sự xuất hiện của anh. Đã rất lâu rồi không gặp, nhưng trông thấy anh cô vẫn cảm thấy cuốn hút vô cùng dù anh có lạnh lùng, tàn độc đến đâu. Nghĩ vậy cô ta càng căm ghét nhìn thân thể đang nằm lõa thể kia: mày nên chết đi
Đằng xa, lão tình nhân của cô chạy tới, ông ta khá kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của rất nhiều người, ai lấy đều mặc đồ đen, tay cầm súng lên lòng sẵn sàng giết người bất cứ lúc nào. Ông ta cũng tò mò rốt cuộc đây là thế lực nào.
Lão ta nhận ra Lục Nam Thần, sắc mặt hốt hoảng, tái đi vì sợ hãi. Ánh mắt sắc lẹm quay sang nhìn ả Linh Nhi: con đàn bà này mang đến cho ông một rắc rối lớn rồi
"Xin chào Lục tổng, không ngờ lại gặp anh ở đây. A còn có cả ngài Dịch Thiên và ngài Khang Nam. Hôm nay thật vinh dự cho tôi khi gặp được ba ngài"
Ông ta mang dáng vẻ bần hèn, khúm lúm đến bắt chuyện với ba người đàn ông. Nhưng nhận lại là sự thờ ơ, khinh thường từ họ
"Không biết hôm nay ba vị tới đây có việc gì sao? Nếu có thể giúp đỡ, tôi sẽ tận lực"
"Hừ, tôi đang muốn hỏi ông dẫn vợ con tôi tới đây làm gì vậy?"
Nghe giọng nói ấy, ông ta lạnh run người, tránh họa cho bản thân, lão liền tiến tới nắm tóc ả Linh Nhi lại đánh đập
"Xin lỗi các vị, do tôi dạy người chưa tốt, để nó gây họa"
"Hừ, ông tính thế nào"
"Tôi..."
Ông ta đang không biết xử lí ra sao để tránh gây họa vào thân, nhanh mắt quay sang thấy ả tình nhân đang đứng cạnh, không nghĩ nhiều liền túm tóc cô, mấy bạt tai liền rơi lên mặt Linh Nhi. Vương Linh Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì, liền ăn đòn, ả ấm ức khóc, miêngh vẫn không ngừng nũng nịu lão ta
"Mày khóc lóc cái gì, ai kêu mày gây họa với ba vị đây"
Vừa quát lão vừa đánh đập lên thân thể Linh Nhi, dù có chút không lỡ cùng thương tiếc, thời gian ở chung cô ta cũng hầu hạ lão khá hài lòng và thỏa mãn ...
Tiếng khóc, tiếng đánh đập dừng lại khi khuôn mặt Vương Linh Nhi đã biến dạng vì sưng đỏ, thân thể đầy vết bầm tím nằm sõng xoài ra nền đất
"Ông nghĩ chỉ thế là đủ rồi sao?"
"Vậy ba vị muốn tôi xử lí sao ạ?"
Nguyễn Khang Nam từ nãy làm khán giả đứng xem kịch vui giờ cũng góp vui
"Cô ta.." - anh chỉ tay về phía Linh Nhi, âm trầm nói, ánh mắt lạnh lùng
"Là tình nhân của ông, không biết cách dạy dỗ, giống như chủ mà không biết xích con chó nhà mình lại, để nó đi cắn bậy...Vậy thì người bị phạt dĩ nhiên là chủ của con chó đó rồi đúng không?"
"Dạ, tôi..." - lão sợ hãi đứng đó
"Chưa kể, hai người gây thương tổn lớn như vậy với em dâu và cháu của chúng tôi.." - Tần Dịch Thiên lên tiếng cười mỉa
"Vậy thì phải phạt nặng rồi, chứ như vậy thôi đâu đủ để bù đắp tổn thương về mặt tinh thần và thể xác. Đúng không Thần"
Ba người đàn ông đứng đó sừng sững như những vị thần đang xử phạt, có thể ban cái chết cho người đối diện bất cứ lúc nào
Uyển Linh không muốn mọi chuyện đi quá xa, cô cũng không muốn tay anh dính máu, liền ở trong lòng anh ngọ nguậy
"Sao vậy em, đau ở đâu sao?" - Lục Nam Thần thấy cô cử động liền dịu dàng hỏi han
"Em....Tôi muốn về nhà"
"Được anh đưa hai mẹ con về nhà của chúng ta"
"Hai cậu dọn dẹp sạch một chút"
"Không, đừng, tôi không muốn anh giết người, hãy giao họ cho cảnh sát được không?"
Nam Thần cúi xuống nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn cô bây giờ không ổn chút nào, vậy mà không lo cho mình, không oán trách mà lại đi cầu xin cho hai kẻ đó...Người phụ nữ này anh yêu bao nhiêu cũng không đủ, chỉ muốn nâng niu cô mãi, cô nhân hậu và là ánh sáng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của anh
"Được không?"
"Ừm"
"Chăm sóc tốt một chút, rồi giao cho cảnh sát xử lí" - anh giao phó cho thuộc hạ
Gia đình ba người cùng hai người bạn thân quay lưng rời đi, nghĩ rằng mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, cuộc sống sau này được bình yên...Điều không ai ngờ nhất đã xảy ra, Vương Linh Nhi như hóa điên, chạy lại giựt súng, hét lớn
"Đằng nào tao cũng chết, Uyển Linh mày chết đi"
Đoàng, tiếng súng vang vọng cả căn phòng, sau nhát súng ấy, Vương Linh Nhi cả người lỗ chỗ toàn vết đạn, chết ngay tại chỗ
Bên này Lục Nam Thần vì che chắn cho Uyển Linh đã trúng đạn, viện đạn trúng bên ngực trái, máu không ngừng chả ra, anh ngã quỵ xuống, trên tay vẫn ôm chật cô trong lòng...
Cả cô cùng Dịch Thiên và Khang Nam đều bất ngờ, nhanh chóng gọi cấp cứu. Uyển Linh sơh hãi, nước mắt lăn dài
"Không, Thần, anh đừng nhắm mắt, cố lên anh, bác sĩ sắp tới rồi.."
Cô ôm chặt anh vào lòng, miệng không ngừng gọi tên anh
"Không, đừng bỏ rơi hai mẹ con em mà...Thần, Lục Nam Thần"
Trước khi anh nhắm mắt, mất đi ý thức hẳn, bên tai vẫn vang vọng tiếng cô gọi anh, cô nói muốn anh ở lại bên cạnh hai mẹ con cô, Uyển Linh hết giận anh rồi, cô đã cho phép anh ở bên cạnh, được yêu, được chăm sóc.....