*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Đông: “……”
Hôn một lần đã là đánh cược cái mặt già này rồi, lại còn muốn thêm lần nữa?
Không còn!
Nhất định phải làm ông đây nguôi giận!
Đang muốn mở miệng thì thình lình phát hiện một loạt các cô gái độc thân trốn trong góc tường đang bưng mặt nhìn hai người bọn họ.
“Em gái nhỏ đừng dừng lại, tiếp tục tiếp tục!”
“Bạn trai trông đẹp trai như này thì cứ hôn nhiều một chút.”
“Có bạn trai đẹp trai như thế này thì chúng tôi cũng sẵn lòng nói chuyện yêu đương.”
Đinh Đông: “……”
Càn rỡ!
Người đàn ông của ông đây sao có thể để các người thèm muốn?
Nắm lấy tay Cố Đức Thiều kéo đi.
Cố Đức Thiều không hề cảm thấy xấu hổ, để mặc cô dắt đi hồi lâu rồi mới nói: “Vừa rồi anh chỉ nói chơi, không ngờ tới em thật sự hôn đấy.”
Đinh Đông: Chết tiệt.
Ngay lập tức thả tay Cố Đức Thiều ra.
Cố Đức Thiều cảm thấy hai tay trống rỗng, như thể thiếu một thứ gì đó.
Đinh Đông vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Lần sau anh đừng nói đùa nữa, con người của em rất ngay thẳng!”
Cố Đức Thiều sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Ra vậy.”
Gần đến giữa trưa, ngoài trời nóng đến không chịu nổi, hai người chui vào trung tâm thương mại ngồi máy lạnh.
Có một dãy máy gắp thú được đặt ở tầng một, nhưng không phải để gắp búp bê mà là son môi.
Một đôi tình nhân gắp thử một lần, nhanh chóng thất bại.
Cô gái nói với bạn trai: “Em muốn thỏi son TF kia.”
Đồ ngốc cũng có thể nghe ra được ám chỉ.
Người đàn ông lại nói: “Lừa tiền đấy, không gắp được đâu.”
Thấy Đinh Đông đứng bên cạnh, người đàn ông ngượng ngùng, lại một lần nữa quét mã thanh toán QR.
Phỏng chừng hệ thống internet bị lỗi, không mở được, người đàn ông nói: “Hỏng rồi, không chơi nữa.”
Đinh Đông không thể nhìn thêm nữa, cầm di động quét một lần, thanh toán thành công.
Người đàn ông chủ động nhường vị trí.
Đinh Đông vẻ mặt lãnh đạm thực hiện một đống thao tác.
Loảng xoảng.
Son môi TF64 rơi xuống!
Cô gái “Wow” lên một tiếng, vẻ mặt sùng bái“Thật là lợi hại!”
Đinh Đông chỉ cười cười, “Cho cô đấy.”
Cô gái không dám tin: “Thật, thật sao?”
Đinh Đông khinh thường liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nói với cô gái: “Tôi không trang điểm nên có cũng vô dụng, Lễ Thất Tịch vui vẻ.”
Cô gái này phỏng chừng đã yêu cô rồi.
Sau khi cặp đôi tình nhân rời đi, Đinh Đông quay người lại thì nhìn thấy Cố Đức Thiều treo vẻ mặt u oán nhìn cô.
Đinh Đông giật mình: “Anh làm gì vậy?”
“Tại sao em không đưa nó cho anh?”
“Đưa cho anh, anh dùng à?”
“Anh có thể bán trên mạng.” Cố Đức Thiều vô cùng đau đớn: “Có thể bán với giá vài trăm.”
Đinh Đông: “……”
Anh độc thân là xứng đáng!
Không có việc gì để làm cho nên hai người tùy tiện đi dạo, Cố Đức Thiều hỏi Đinh Đông: “Em cần mua gì không?”
Đúng lúc đi ngang qua cửa hàng đồ xa xỉ.
Đinh Đông nhớ đến số quần áo ít đến đáng thương trong tủ của Cố Đức Thiều, không cần nghĩ ngợi hỏi: “Em muốn mua quần áo cho anh, anh thích nhãn hiệu nào?”
Cố Đức Thiều: “Bảy con sói, Heilan Home, Joeone.”
*Hãng quần áo bình dân ở Trung Quốc
HLA (Heilan Home)
Joeone
Bảy con sói
Đinh Đông: “…… Nghiêm túc đi.”
Cố Đức Thiều: “I-cự i-cự Uniqlo.”
I-cự i-cự Uniqlo
Đinh Đông: “Được rồi, để em tự mình xem.”
Sau đó đưa anh đến cửa hàng để xem quần áo.
“Nhãn hiệu lớn vậy?” Cố Đức Thiều rất tò mò nói: “Không phải hiện tại em rất túng quẫn à? Không có công việc, thẻ tín dụng cũng ngừng.”
Đinh Đông: “……”
Hỏng bét.
Quên mất chuyện này.
Đinh Đông buông lỏng mác áo giống như sợ phỏng tay, “Trước tiên, em sẽ xem xét những kiểu dáng phổ biến, sau đó sẽ đi mua những kiểu giá rẻ tương đương, như vậy vừa tiết kiệm tiền vừa trông đẹp mắt, thế nào, có phải em rất biết cách sống không?”
Chị bán hàng vừa mang mẫu mới nhất tới: “……”
Hai người đi ra khỏi cửa hàng.
Cố Đức Thiều treo vẻ mặt thất vọng: “Anh còn tưởng rằng em sẽ mua hàng hiệu cho anh.”
Đinh Đông tê dại ngẩng đầu nhìn logo của quầy chuyên doanh trước mặt ——DIOR.
Lấy tay lau mặt, Đinh tổng run rẩy nói: “Xin lỗi, khoảng thời gian này em không có tiền, coi như em nợ. Sau này có tiền, em nhất định sẽ mua đồ hiệu cho anh!”
Cố Đức Thiều xì một tiếng, cười: “Cảm ơn, anh chưa bao giờ mua quần áo hàng hiệu xa xỉ.” Sau đó lẩm bẩm: “Một bộ quần áo bán với giá mười vạn, đủ để bà cụ đặt một đôi khớp nối bằng kim loại ……”
Đinh Đông không nghe rõ: “……Kim loại gì?”
Cố Đức Thiều: “Không có gì. Anh là một tên nghèo kiết xác, lại rất keo kiệt, em không chê là được.”
“Không chê không chê, em cũng chỉ là đứa nghèo mạt rệp thôi, ha ha……”
Đinh Tổng, con người trị giá trăm tỷ đã nói như thế.
Hôm nay là lễ Thất Tịch nên các nhãn hiệu lớn đẩy mạnh tiêu thụ, hai người đi dạo ở khu có giá cả ổn định, Đinh Đông và Cố Đức Thiều sánh bước bên nhau, cô chân thành nói: “Anh lớn lên đẹp trai, dáng người cũng đẹp, cho dù mặc đồ giá rẻ, cũng có thể mặc ra khí chất thanh cao. Cái áo anh mặc trên người này, không nói em còn nghĩ là sản phẩm mới của GUCCI đấy!”
Cố Đức Thiều: “Là sản phẩm mới của GUCCI, em họ anh tặng.”
Đinh Đông: “…… Ồ.”
Cố Đức Thiều giang tay ra để cô nhìn rõ hơn, “Đẹp không?”
Đẹp, rất đẹp.
Sẽ còn đẹp hơn nếu anh không mặc gì.
Đinh Tổng vô phương cứu chữa mà trầm mê với sắc đẹp của Cố Đức Thiều, hoàn toàn không chú ý tới phía sau có một người đã đi theo cô thật lâu.
Bắt đầu từ lúc cô vừa chụp mông ngựa Cố Đức Thiều.
Chụp mông ngựa:
Người này là tiểu Hoa, có một khoảng thời gian làm trợ lý tại trung tâm thí nghiệm Romance ở nước Mỹ, sau đó đi ăn máng khác, đến công ty khác làm việc.
Tất cả mọi người đều biết.
Tổng giám đốc của Romance, đại ma vương Dean, nổi tiếng trên dưới công ty với sự chuyên chế tàn nhẫn.
Cho nên giờ phút này, cô ấy đang vô cùng khó hiểu.
Giải thích một chút, đại ma vương Đinh tổng, mục trung vô nhân, ngông cuồng tự cao tự đại, giờ phút này vậy mà lại nhẫn nhục chịu đựng, cúi đầu khom lưng đi theo phía sau một người đàn ông trẻ tuổi —— giả làm cháu trai?
Mục trung vô nhân
Giả làm cháu trai
Tiểu Hoa đuổi theo cô suốt cả quãng đường, hoài nghi có phải cô ấy đã nhìn lầm người rồi không.
Có phúc ba đời, tiểu Hoa đã từng làm việc dưới trướng tổng giám đốc Dean trong một khoảng thời gian. Mặc dù đoạn thời đó đối với cô ấy mà nói thì không khác gì lịch kiếp, sống không bằng chết, nhưng tác phong sấm rền gió cuốn và yêu cầu công việc cực kỳ hà khắc của vị tổng giám đốc này đã khiến cho năng lực cá nhân của cô ấy được cải thiện đáng kể trong khoảng thời gian kia.
Ngẫm lại cô ấy cũng cần phải cảm ơn công bồi dưỡng của lãnh đạo.
Vừa khéo, chi bằng nhân dịp này bày tỏ lòng biết ơn!
Tiểu Hoa tiến lên vài bước, vượt qua những những cặp đôi tình nhân, vừa quay đầu lại ——
Đinh Đông nhìn thoáng qua, vậy mà cũng nhìn thấy tiểu Hoa.
Tiểu Hoa: “……”
Đinh Đông: “……”
Đinh Đông nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi.
Thế giới rộng lớn như vậy, người đã từng là cấp dưới, hàng năm định cư ở nước Mỹ, lại có thể xuất hiện ở thành phố H!
Ông trời muốn chơi cô à?
Không được phép……
Người vẫn chưa bắt kịp.
Ông đây vẫn chưa thể ngã ngựa!
Kết quả là tiểu Hoa vẫn không phụ sự kì vọng, kinh ngạc nói: “Dean tổng——”
Hai chữ “Giám đốc” phía sau bị Đinh Đông đột nhiên cao giọng cắt ngang: “Chị Tiểu Hoa! Sao chị lại ở đây?”
*Trung Quốc xưng hô thường để tên trước nên chỗ này chị tiểu Hoa sẽ gọi Dean Tổng giám đốc chứ không gọi là tổng giám đốc Dean như bên mình.
Tiểu Hoa ngây người.
Chị……Tiểu Hoa?
Dean thế mà lại kêu cô ấy là chị!
Việc này nếu như truyền đến công ty Romance thì sẽ trở thành tin hot!
Tiểu Hoa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Dean ——
Ôi, Chúa, ơi!
Đúng là khuôn mặt thần tiên!
Người đàn ông này lớn lên cũng quá đẹp trai rồi!
Người đàn ông lão đại coi trọng đúng là không tầm thường ……
Đinh Đông nặng nề: “Khụ!”
Tiểu Hoa hoàn hồn trở lại, “À! Về nước để ở bên bạn trai trong ngày lễ Thất Tịch, anh ấy đang đứng chờ ở dưới lầu, không tán gẫu nữa, chị đi trước đây, tạm biệt tạm biệt!”
Đinh Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, “Tạm biệt.”
Tiểu Hoa thoa mỡ vào chân nhanh chóng chuồn đi.
Chạy đi rất xa mới lén lút quay đầu nhìn thoáng qua.
Đinh Đông đang nói chuyện phiếm với người đàn ông kia.
Quá kính bạo rồi.
Kính bạo
Dean lại có thể trò chuyện với đàn ông!
Mọi người đều biết. Nếu không phải là quan hệ công tác, Dean và người khác phái nói chuyện phiếm thông thường sẽ không vượt quá ba câu.
Vô cùng lạnh lùng.
Hiện tại……
Nhìn biểu cảm bình tĩnh của người đàn ông kia.
Một chút cũng không hiểu đây là vinh dự cao cả tới cỡ nào!
Sau khi Tiểu Hoa rời đi, Cố Đức Thiều cười như không cười liếc nhìn Đinh Đông, “Vừa rồi cô ấy gọi em là gì?”