Edit: Mii
—
Chọn một ngày lành tháng tốt, tổ chức một đám cưới lãng mạn.
Đôi vợ chồng mới cưới gây ấn tượng sâu sắc trong lòng khách khứa, đặc biệt là chiếc nhẫn cô dâu tặng cho chú rể ——
Viên kim cương sáng lấp lánh, có thể nhìn thấy nó từ nơi cách xa hàng trăm mét.
Trứng khủng long danh xứng với thực.
Sau khi hôn lễ kết thúc, một vị luật sư đến tìm Đinh Đông, đưa cho cô một lá thư.
Đinh Đông mở ra xem, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, là bà ngoại tự tay viết.
“Xin Chào.”
Hốc mắt Đinh Đông nóng lên, buồn cười: Giọng điều khách sáo thật sự rất đáng yêu.
Mở ra thì mới có thể thấy rõ ràng —— “Mặt cháu thật dày! Dám lấy lại tứ hợp viện từ trong tay Tiểu Thiều!”
Đinh Đông: “……”
“Đây là món quà cuối cùng bà ngoại tặng cho cháu, Đinh Đinh.”
“Từ sau tai nạn xe cộ, cuộc đời của cháu mới chân chính bắt đầu thuận buồm xuôi gió.”
“Nhìn cháu thay đổi từng ngày, không ngừng đạt được thành tích xuất sắc, trong lòng bà ngoại thật sự rất tự hào.”
“Chỉ là ở phương diện yêu đương, cháu cũng ưu tú như vậy thì tốt rồi, đã không cần bà già này phải nhọc lòng.”
“Cháu quá kiêu ngạo, cứ chờ đợi thì sẽ mãi mãi không thể chờ được tình yêu, không muốn chủ động mà bỏ lỡ người mình vẫn luôn thích, vậy thì quá đáng tiếc, đúng không nào?”
“Tình yêu là vô giá, nếu một bộ tứ hợp viện có thể cho tình yêu của cháu một cơ hội, bà ngoại rất sẵn lòng.”
“Suy cho cùng đó là tiểu Thiều mà, có ai mà không thích cậu ấy?”
“Phải quý trọng cậu ấy thật tốt, bên nhau cả đời.”
Cô dâu ở trong ngày hạnh phúc nhất, khóc đến cạn nước mắt.
Cuối tuần.
Đinh Đông và Cố Đức Thiều cùng nhau trở lại nơi bọn họ lần đầu quen biết, tứ hợp viện của bà ngoại.
Mở cửa ra, khoảng sân xuân xanh ngập tràn, cây táo trĩu đầy trái, mảnh sân bung nở sắc hoa rực rỡ.
Cố Đức Thiều: “Anh định kỳ thuê người tới chăm sóc chúng, đã tốn rất nhiều tiền.”
Đinh Đông: “Cảm ơn anh vì đã chăm sóc chúng nó tốt như vậy, lúc bà ngoại ở đây rất hiếm lạ chúng nó.”
Cố Đức Thiều: “Đừng khách khí, ý anh là nhiệm vụ này tương lai sẽ giao lại cho em.”
Đinh Đông: “…… Đã là người trị giá hơn trăm triệu còn nhỏ mọn như vậy!”
Đứng ở giữa sân, tựa như quay trở lại khoảnh khắc hai người bọn họ lần đầu tiên gặp nhau.
Cố Đức Thiều từ phía sau lấy ra một con vịt nhỏ màu vàng, là thứ năm đó cô tặng cho anh, nhiều năm trôi qua anh vẫn luôn trân trọng, bây giờ, vật về nguyên chủ, “Đưa cho em gái.”
Vành mắt Đinh Đông lập tức đỏ lên, trời ạ, đùa giỡn kiểu gì vậy…… Muốn cô khóc đến chết hay sao?
Cố Đức Thiều tiến lại gần hơn một chút, không cần ngồi xổm xuống giống như năm đó nữa, dù sao thì cô cũng đã cao lớn hơn rồi, cô gái nhỏ đã trở thành cô gái lớn, anh cố tình trêu chọc cô “Em còn nợ anh một câu anh tiểu Thiều đấy.”
Lúc ấy bà ngoại dẫn cô tới gặp anh, bảo cô gọi “Anh tiểu Thiều”, cô không gọi, cho rằng anh không bận tâm, hoá ra, nhiều năm như vậy…… vẫn còn canh cánh trong lòng.
Cố Đức Thiều thúc giục: “Gọi đi.”
Đinh Đông: “Không.”
Ánh mắt anh tối sầm lại, “Mạnh miệng? Anh có rất nhiều cách khiến em mở em miệng.”
CMN.
Giữa ban ngày ban mặt…… anh lại có thể ở trong tứ hợp viện, làm vậy với cô……
Cô khó chịu muốn chết: “Cho em…… Mau cho em……”
Cố Đức Thiều: “Gọi anh trai thì sẽ cho.”
Làm cho cô suýt chút nữa khóc ra tiếng, bả vai anh bị cô cắn đỏ bừng, nhưng vẫn ác độc bắt cô, “Gọi anh trai.”
Cuối cùng thì cô cũng không thể chịu nổi nữa, “Anh trai…… Anh tiểu Thiều……”
Trời ạ, cuối cùng cũng có thể hít thở một hơi, treo nửa ngày rốt cuộc cũng được thỏa mãn…… Cô hận chết cái loại cảm giác vô lực bị anh khống chế toàn bộ các giác quan, cũng yêu chết cái loại hành động lẳng lơ tột đỉnh này, cuộc đời, thật sự rất mâu thuẫn……
Đại khái là thực tủy biết vị, Tao Tao nào đó có sở thích oái ăm, đam mê với loại chuyện chơi trò sắm vai nhân vật này.
*Thực tuỷ tri vị (食髓知味): đại khái là “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa
Sau khi kết hôn Đinh Đông làm việc ở trung tâm nghiên cứu thành phố S, thỉnh thoảng tới nước Mỹ công tác, cùng bác sĩ Cố cần cù chăm chỉ đi làm, bổ sung thời gian cho nhau, chính là “Lúc em/anh không rảnh anh/em cũng không rảnh”, “Lúc em/anh rảnh anh/em không rảnh cũng cần phải rảnh”.
Cố Đức Thiều sẽ nấu cơm, Đinh Đông sẽ không giặt quần áo, nhưng mà cô sẽ mời dì giúp việc tới……
Đinh Đông còn muốn chơi thêm hai năm nữa mới có em bé, Cố Đức Thiều cũng không vội, sinh hoạt vợ chồng có rất nhiều niềm vui ……
Quan điểm và ý kiến của bọn họ về công việc có sự thống nhất rất cao, ở trong cuộc sống, chỉ số EQ của người chồng quá cao, dường như việc gì cũng rất sẵn lòng phối hợp với người vợ, xem phim, du lịch, mua sắm…… Chưa từng cãi nhau.
Cuối cùng thì Cố Đức Thiều cũng cảm thấy chán: “Nếu không, em giả vờ giận dỗi đi, anh giả bộ dỗ em, tiếp đó em thế nào cũng không bằng lòng tha thứ cho anh.”
Đinh Đông: “Được rồi.”
Cố Đức Thiều bắt đầu nghịch điện thoại.
Đinh Đông vừa nhìn thấy, mẹ nó.
Thế mà lại dám đăng một bức ảnh cơ bụng tám múi trong vòng tròn bạn bè, còn viết một câu, thèm muốn không?
Đinh Đông lấy gối ném anh: “Chán sống hả?”
Cố Đức Thiều tiếp được, cho cô xem điện thoại, vòng kết nối bạn bè của người này chỉ hiển thị với mỗi mình cô.
Thích.
Nhàm chán.
Đinh Tổng cũng thừa dịp anh không chú ý, đăng một cái, “Tối nay chồng em không có ở nhà, cô đơn quá đi.”
Chỉ chốc lát sau Cố Đức Thiều đen mặt bước tới, diễn rất giống, “Sao em lại thế này!”
Đinh Đông cũng diễn rất sâu: “Sao nào, anh không thể thỏa mãn em, những người đàn ông khác cũng không thể?”
“Không phải.” Cố Đức Thiều cho cô xem ảnh chụp màn hình do Dung Diêm gửi tới, “Em thiết lập sai rồi, ngoại trừ anh, mọi người trong vòng bạn bè của em đều có thể nhìn thấy nó!”
Mẹ nó.
Lật xe.
Người chồng bị đeo nón xanh này thật sự không vui.
Đã trễ như vậy, nghe cô nói muốn giảm béo, trong lòng vẫn còn tức giận, nói là muốn đi mua trà sữa để hả giận.
Cô nhanh chóng đuổi kịp.
Trơ mắt nhìn anh thực sự chỉ mua một ly.
Sau đó đưa cho cô.
Đinh Đông:???
Cố Đức Thiều treo khuôn mặt không biểu cảm, nói: “Uống một ly trà sữa vào ban đêm sẽ béo lên hai cân, uống hết đi.”
Đinh Đông: “Anh quá tàn nhẫn, sao có thể đối xử với em như vậy!”
Cố Đức Thiều: “Ai bảo em đội nón xanh cho anh, anh hận em!”
Đinh Đông chọc mở trà sữa bắt đầu uống, ôi, lành lạnh, uống ngon thật.
Cố Đức Thiều nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, “Cho anh uống một miếng.”
“Được ạ.”
Đinh Đông đưa ly trà sữa qua, nhân lúc anh không chú ý, bỏ ống hút ra, vói ngón trỏ vào trong miệng anh, anh ngậm lấy ——
Cô ác liệt di chuyển ngón tay, ngoắc ngoắc đầu lưỡi nhỏ của anh.
Cố Đức Thiều “Phi” nhổ ra, đỏ mặt, “Lưu manh.”
Đinh Đông da mặt dày ôm lấy cánh tay của anh, làm nũng: “Ôi chao, cái trò cãi nhau này chơi không vui, chúng ta chơi trò khác đi. Em là nữ lưu manh, anh là cậu thiếu niên ngây thơ, thế nào? Em đã muốn chơi từ lâu rồi ……”
“Từ lâu rồi…… Là từ khi nào?”
“Chúng ta vừa mới thử lúc nãy ấy, cái lúc anh giả vờ ngây thơ ấy?” Đinh Đông mang biểu cảm hoài niệm, ”Dáng vẻ bảo thủ lại thẹn thùng, thoạt nhìn thật sự vô cùng mỹ vị ngon miệng!”
Cố Đức Thiều: “……”
Về đến nhà, Cố Đức Thiều thay dép lê, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đinh Đông rón ra rón rén, bỗng nhiên “Bụp” kéo cửa phòng tắm ra, “Cho em xem qua!!!”
Cố Đức Thiều diễn đến mức cực kỳ tam trinh cửu liệt, co rúm người lại, vẻ mặt hoang mang lo sợ lại bất lực, “Ra ngoài nhanh…… Em cái đồ lưu manh……”
*Tam trinh cửu liệt (三贞九烈): thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân. (n: annhientieudao1909)
Cô không những không đi ra, còn chui vào với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt, khóa cửa lại.
“Em muốn làm gì?” Tiểu tiên nam sợ hãi hỏi.
Trên mặt Đinh Tổng hiện lên nụ cười xấu xa, “Ý anh là …… Chọc vật nhỏ của anh đau đớn?”
Phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, lúc bắt đầu là người đàn ông, sau đó…… Dần dần thì biến thành người phụ nữ, cục diện một lần nữa trở nên mất khống chế.
Nữ lưu manh cả người xụi lơ mà trượt dài trên bức tường lát gạch men sứ trong phòng tắm, lại bị nâng lên bắt đầu một cuộc chinh phạt mới, thể lực của cô thật sự không thể chống đỡ thêm nữa, hơi thở mong manh nói: “Không phải như vậy…… A…… Dừng lại…… Em mới là lưu manh mới làm anh…… Ưm!”
Cuối cùng, Đinh Đông giận dỗi, “Không chơi nữa không chơi nữa.”
Anh vẫn còn rất hào hứng, nằm ở trên giường, tấm khăn che phủ bộ vị quan trọng của cơ thể, còn ôm tỳ bà che nửa mặt, quyến rũ nói: “Không phải nói không rồi sao, đêm tân hôn mới có thể…… Nếu em yêu anh, đêm nay chúng ta chỉ đắp chăn, thuần khiết ngủ.”
Đinh Tổng kéo lê tấm thân tàn tạ của mình, run rẩy lao vào anh, “Đêm nay ông đây càng muốn làm bẩn anh!”
Kết quả là thể lực kém một khoảng lớn, sau khi kết thúc anh tràn đầy năng lượng sấy tóc cho cô, cô mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, mắng anh không hành động theo kịch bản.
Điều đáng ghét hơn chính là anh một bên thổi tóc, một bên dùng khuôn mặt vô cảm, giọng điệu máy móc và có lệ như Siri: “Hừ, em thật xấu xa, hừ, làm anh ô uế. Hừ, hừ, hừ.”
Đinh Đông tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen: Câm, miệng!
Thứ tư đi công ty mở họp, Đinh Đông chủ trì hội nghị, với tu cách là nhà đầu tư lớn nhất của công ty, Cố Đức Thiều cũng tham dự cuộc họp, trong phòng họp chật kín người, Đinh Đông và Cố Đức Thiều ngồi đối diện nhau.
Cố Đức Thiều thật sự to gan lớn mật, lại có thể cách không khí tặng cô một cái nháy mắt.
Sau đó nhanh chóng làm bộ như chưa phát sinh chuyện gì, cúi đầu xem tài liệu.
Làm hại tâm hồn thiếu nữ của Đinh Tổng đập loạn, trong cả cuộc họp, trong đầu chỉ toàn là văn phòng play……
Cuối cùng cũng chờ được đến lúc mọi người đi hết, Cố Đức Thiều đi vào văn phòng của Đinh Đông, “Cạch” một tiếng, khóa trái cửa lại.
Đinh Tổng: “…… Khụ, chồng, đây là văn phòng.”
Cố Đức Thiều: “Anh biết, Đinh Tổng. Nhưng mà……” Anh vung tay gạt những đồ vật trên chiếc bàn làm việc lớn sang một bên, để lại một khoảng trống, túm chặt cô thuận tiện ấn cô lên bàn làm việc——
Một tay anh kéo cà vạt, cấm dục trộn lẫn với sự gợi cảm chết người, khiến người ta chờ mong đến nỗi hít thở không thông, “Anh muốn ở chỗ này, làm em.”
Mẹ nó.
Em cũng muốn ở chỗ này bị anh làm!
Tình dục đúng là làm con người ta mù quáng.
Chỉ là tiến hành đến thời khắc kịch liệt nhất——
Cốc cốc cốc.
Ây da.
Muốn cái mạng già này rồi!
Hàm răng Đinh Đông sắp bị cô cắn đứt rồi: “Ai!”
Người ngoài cửa e de, có lẽ do giật mình hoảng sợ: “……Điện thoại của Dung Tổng ạ.”
Cam lâm nương!
*XXX mẹ mày [干你娘 Kiền nhĩ nương] – [Cam Lâm nương甘霖娘] Từ nói lái chửi tục trên mạng internet để hỏi thăm cha mẹ lẫn nhau.
Tại sao vẫn chưa có người thu thập tên đại ma vương kia chứ?
Vợ thầy chẳng thú vị gì cả!
Sau đó hỏi thăm thì mới biết được, chẳng trách, vợ tương lai của thầy mang thằng nhóc của thầy bỏ trốn!
Nhưng mà cô có thể hiểu được, suy cho cùng đó cũng một tên Diêm Vương, làm gì có người phụ nữ nào sẽ thích anh ta chứ?
Lại không phải là Cố Tao Tao, người gặp người thích.
Đinh Tổng càng nhìn càng cảm thấy cục cưng của mình cảnh đẹp ý vui, một người đẹp đẽ như vậy, cả ngày chỉ mặc mỗi bộ quần áo blouse trắng, thật là phí phạm của trời. Vì thế với lý do là trong tương lai sẽ phải tham gia nhiều dịp quan trọng, danh chính ngôn thuận, đưa chồng mình đi mua quần áo.
Cố Đức Thiều vốn đã cao lớn rắn rỏi, cộng thêm ngày thường thường xuyên tập thể dục, là kiểu người mặc quần áo thì trông gầy, cởi quần áo thì lại có thịt. Khoác lên mình bộ tây trang được cắt may vừa người, đường cắt may tỉ mỉ càng làm tôn lên khí chất, tưởng chừng như đây là một tổng tài giàu có.
Đinh Tổng cực kỳ hưởng thụ quá trình mua đồ cho anh, liên tục lặp lại một câu, “Mua.”
Người bán hàng vui vẻ khen ngợi anh, “Vợ của anh đối xử với anh thật tốt!”
Cố Đức Thiều cảm thấy tiếc tiền, “Đủ rồi.”
“Đừng tiết kiệm thay em,” Đinh Tổng hôn lên khuôn mặt nhỏ của anh: “Vợ anh rất có tiền đấy.”
Mua xong quần áo lại nói muốn mua đồng hồ, đồng hồ cặp đôi Van Cleef & Arpels, tiêu mấy trăm vạn cũng không chớp mắt lấy một lần.
Đinh Đông ăn không nói có nói: “Một bộ tây trang mà không có đồng hồ thì sẽ không có linh hồn.”
Cố Đức Thiều: “Cassio không được à?”
Đinh Tổng lắc lắc đầu: “Van Cleef & Arpels đã đủ rẻ rồi.”
Sau đó đi ngang qua Hermes, lại mua cho anh một cái túi.
Cố Đức Thiều: “Anh không cần túi.”
Đinh Tổng: “Lúc anh tham gia hội nghị quốc tế chỉ cầm trong tay một cái túi nhựa đựng văn kiện giá năm mươi xu.”
Cố Đức Thiều coi đó là lẽ đương nhiên: ”Văn kiện đặt ở trong túi văn kiện là được.”
Đinh Tổng: “Túi văn kiện anh có thể cất vào túi xách Hermes mà.”
Cố Đức Thiều: “Không phải đang làm điều thừa thãi sao?”
Đinh Tổng trợn mắt: “……”
Cố Đức Thiều lập tức sửa miệng: “Em xem cái túi này, vừa to vừa nặng, thật là đẹp mắt.”
Đinh Đông: “Em chỉ là muốn đối xử với anh thật tốt, dành cho anh những thứ tốt nhất.”
“Không cần, em đã cho anh những thứ tốt nhất rồi.”
Đinh Đông: “Cái gì?”
Anh mỉm cười ôm lấy cô, “Em đấy.”
Đinh Đông: Hihi.
Keo kiệt thì cứ keo kiệt đi, dễ dàng thoả mãn như vậy, đơn thuần đến mức khiến người ta cảm động.
Dẫu sao cũng là tiểu tiên nam, khiến cho anh vẫn luôn như vậy, sống một cuộc sống đơn thuần tốt đẹp dưới sự bảo vệ của đôi cánh to lớn của cô, cũng không tệ lắm.
Nói đến bảo vệ.
Đinh Tổng vẫn luôn có một nguyện vọng to lớn chưa thể thực hiện.
Đó là bao dưỡng chim hoàng yến.
Hôm nay, bác sĩ Cố giống như thường lệ, tan tầm, anh lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Nhìn thấy anh thường xuyên mệt mỏi như vậy, ham muốn được bao dưỡng anh của cô lại càng thêm mãnh liệt.
Kim chủ ba ba Đinh Tổng hoá trang thành bộ dáng không dễ chọc, ném một tấm thẻ đen tới trước mặt anh, “Nhìn anh xem, mỗi ngày mệt đến mức sống dở chết dở như một bóng ma, còn không phải chỉ để trả nợ cho cha sao?”
Cố Đức Thiều:???
Ba Đinh: “Tiền, em có rất nhiều, anh cứ việc mở miệng, muốn bao nhiêu em cũng có thể cho anh…… Nhưng mà anh phải đồng ý với em một điều kiện.”
Cố Đức Thiều: “Cái gì?”
Đinh Đông ôm lấy anh, “Em bao nuôi anh nha.”
Mặc dù biết đây chỉ là lời nói đùa, nhưng tình cảm của người nói là thật, trên đời này ngoại trừ ba mẹ ra còn có người đau lòng và trân trọng mình như vậy, thật sự rất khó có được, anh cảm động nói: “Anh rất đắt giá.”
Đinh Đông: “Bao nhiêu tiền em cũng chi được!”
Cố Đức Thiều: “Anh không cần tiền.”
Đinh Đông: “Anh muốn cái gì?”
Cố Đức Thiều chớp chớp mắt: “Bao dưỡng anh, chỉ cần mỗi đêm bảy lần.”
Đinh Đông:!!!
Bây giờ là 9 giờ 40 phút tối, lần đầu tiên, bắt đầu.
Cô run rẩy giơ tay, cầm điện thoại lên xem thời gian, rạng sáng 1 giờ rưỡi, lần thứ tư, mới kết thúc.
Mẹ nó.
Quá khó khăn.
Ông đây thật sự không dậy nổi……