Thẩm Thời Ân quả thực nói không sai.
Hắn đi tới thanh lâu là theo đuôi Tiêu Giác cải trang giả dạng.
Tiêu Giác bỏ lại cao thủ hoàng đế ban cho, chỉ mang theo 30 ám vệ rời doanh, vào trong thanh lâu lớn nhất trong thành.
Vốn tưởng là hài tử trưởng thành, ra cung tìm chút mới mẻ, Thẩm Thời Ân thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tuy vậy cũng cho hắn một cơ hội tiếp cận Tiêu Giác, hai người chỉ cách nhau hai hàng ghế.
Thẩm Thời Ân không gọi người tiếp khách, chỉ gọi một bàn rượu và thức ăn.
Vốn là chuẩn bị nhân cơ hội gặp mặt với Tiêu Giác, không ngờ Tiêu Giác không phải tới chơi đùa mà là tới làm chính sự - hắn tiếp kiến một ít thư sinh địa phương.
Nhóm thư sinh một lòng nhiệt tình vì dân vì nước, vạch trần thủ đoạn xấu xa của quan viên địa phương.
Tiêu Giác không hề có làm giá, nói chuyện với bọn họ cả đêm, sau còn quan tâm tình trạng học hành của người dân địa phương, lấy ra ngân phiếu mấy ngàn lượng giúp đỡ bọn họ.
Lúc này, Thẩm Thời Ân mới cảm giác được hóa ra mấy năm không gặp, Tiêu Giác đã chẳng còn là hài tử chỉ biết theo sau lưng hắn chơi đùa.
Hắn trưởng thành, phát hiện quan viên và hương thân cấu kết, chỉ biết cảnh thái bình giả tạo, cũng không hề nói lời thật lòng, bèn giấu tai mắt khắp nơi, gặp gỡ thư sinh, tìm hiểu dân tình, còn giúp đỡ học sinh học hành.
Mấy ngàn lượng bạc đối với Tiêu Giác mà nói không tính là gì nhưng chỉ cần những thư sinh này có tiền đồ, ngày nào đó có thể trở thành trợ lực trên triều cho hắn.
Cũng đúng là bởi vì chuyện này nên Thẩm Thời Ân cảm thấy bản thân thật ra không cần phải xuất hiện.
Sau hắn ở lô ghế một đêm, ở cửa sổ nhìn Tiêu Giác rời đi.
Tú bà thanh lâu còn tưởng hắn là khách chuyên bắt bẻ, cầm bong bóng cá tới đề cử cho hắn, nói là chỉ cần có vật này, không cần lo lắng cô nương của ngài có bệnh đường sinh dục, cũng không sợ bị chuyện có con nối dõi làm phiền.
Tới đây đã đánh thức Thẩm Thời Ân, đây chẳng phải là đồ vật mình muốn sao?
Bởi vậy sau khi cự tuyệt tú bà đề cử cô nương, Thẩm Thời Ân mua bong bóng cá, đầu tiên là để trong người, sau lại cảm thấy không ổn, tùy tiện mua một túi tiền bên đường để đóng giả.
Trên đường hắn trở lại, nửa đường gặp được động đất, lo lắng Khương Đào nên hoảng sợ, cũng đã ném chuyện này ra sau đầu.
“Chàng đúng là đã đi rồi?”. Khương Đào vừa giật mình vừa tức giận, nhéo tay Thẩm Thời Ân một cái.
Thẩm Thời Ân không dám trốn, thành thành thật thật mà bị nàng nhéo.
Thấy bộ dang buồn không hé răng của hắn, Khương Đào càng là giận sôi máu, “Chàng, chàng….”.
“Chàng” nửa ngày cũng không biết nói cái gì mới được.
Thấy nàng rất bực, Thẩm Thời Ân lập tức giải thích: “Là người ta muốn thăm kia đi thanh lâu, ta không tiện xuất hiện trước mặt người khác, nghĩ tới địa phương kia ngư long hỗn tạp, thừa dịp có thể gặp mặt hắn. Cái gì cũng không làm, chỉ ăn đúng một bàn thức ăn”.
Hắn nói thẳng, Khương Đòa ngược lại cảm thấy không có gì.
Hơn nữa, ở chung nửa năm, nàng rất tín nhiệm Thẩm Thời Ân.
Hắn thật ham sắc thì sớm khi còn độc thân, bằng bản lĩnh săn dã thú đổi lấy tiền của hắn, tại huyện thành này dạo qua nhà thổ hay là tìm ai đó thân mật không phải là nhẹ nhàng đơn giản hơn à? Không tới hơn hai mươi, phương diện kia cũng chỉ là một tiểu tử mới lớn.
Nhưng nghĩ là vậy, lý trí rõ ràng là một chuyện nhưng trong lòng Khương Đào vẫn có hơi chua, hỏi hắn: “Đồ ăn thanh lâu ngon hơn ta làm đi? Cô nương ở đó đẹp không? Đẹp hơn ta sao?”.
Thẩm Thời Ân nhịn không được cong cong môi, sau lại nghĩ Khương Đào còn đang giận nên nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Sao lại so sánh mình với cô nương ở thanh lâu chứ? Ta không hề nói dối, chỉ sai người dẫn mình lên phòng trên thôi”.
Đây cũng không phải nói dối, nếu không phải mắt hắn nhìn thẳng vào ghế lô, còn chỉ cần rượu và thức ăn, tú bà cũng sẽ không đem hắn thành khách bắt bẻ mà bán cho hắn bong bóng cá.
“Hừ!”. Khương Đào vẫn tức giận hừ một tiếng, nằm lại xuống giường, nói: “Tuy không biết người chàng đi thăm là ai nhưng nghĩ tới khẳng định chẳng phải người tốt”.
Trước khi có động đất, huyện thành này liên tục có mưa to, đồng ruộng đều không trồng được. Nghe nói toàn bộ phương bắc cũng là hạn hán nối hạn hán, ngập lụt tiếp ngập lụt, các bá tánh sớm đã sầu không tả được, cũng sợ thời tiết này lặp lại khiến cho năm sau không có gì thu hoạch được.
Lúc này còn đi thanh lâu, không phải không biết thời điểm khó khăn, ăn chơi trác táng thì là gì?
Thẩm Thời Ân nhịn cười, nghiêm trang mà nói: “Không sai! Đều là do ta dạy hư!”.
Hắn ở trong lòng yên lặng nói xin lỗi với Tiêu Giác.
Ai biết Khương Đào nghe xong lại lật lọng: “Nói người thân quan trọng của mình như vậy, chàng càng chẳng phải người tốt! Người ta khẳng định là có chuyện quan trọng cần làm nên mới tới chỗ kia để giấu tai mắt mọi người. Cũng chỉ có chàng tâm tư bất chính mới đi thanh lâu một chuyến còn mua bong bóng cá về, hừm!”.
Thẩm Thời Ân:….
Được, tốt xấu đều do Khương Đào nói.
Nhưng nào còn cách nào đâu? Tức phụ nhà mình giở tính bắt bẻ, chỉ có thể sủng. Đây gọi là “nhà ai chả có nóc”.
Thẩm Thời Ân càng nhìn càng thấy bộ dáng ghen tuông này rất đáng yêu, mệt mỏi do bôn ba mấy ngày cũng tan biến hết. Nếu không phải là hắn chưa tắm gội, trên người không sạch sẽ, thật là hận không thể kéo Khương Đào vào lòng hôn cho đủ.
………
Cùng lúc đó, cách đây xa trăm dặm trong doanh trướng Thái Tử, Tiêu Giác đột nhiên hắt xì.
Vương Đức Thắng vội khoác thêm áo lên người hắn, khuyên nhủ: “Đêm đã khuya, điện hạ vẫn nên sớm nghỉ ngơi đi. Những công văn đó nhất thời cũng xem không hết được”.
Tiêu Giác đúng là có chút mệt mỏi, nhíu mày, “Một đống chuyện mới tra ra đầu đuôi liền phải hồi kinh, ta có chút không cam lòng”.
Nhưng không cam lòng có ích gì đâu? Chuyện lớn như động đất, trong kinh khẳng định cũng rất rối loạn. Không được mấy ngày, hoàng đế liền phát chiếu lệnh triệu hắn hồi kinh. Nếu hắn không quay về, nói không chừng sẽ bị các hoàng tử khác thừa nước đục thả câu.
Thay vì chờ chiếu lệnh tới rồi vội vã trở về, chi bằng hắn nhích người về trước, nắm giữ tiên cơ.
Tiêu Giác hạ lệnh ngày thứ hai hồi kinh, Vương Đức Thắng cũng không biết khuyên như nào.
“Bên cữu cữu ta như nào rồi?”.
Vương Đức Thắng bị hỏi tới nghẹn họng, nói; “Từ lần trước điện hạ đi một chuyến kia, ám vệ đều bị ngài lệnh lùi ra xa, nô tài cũng không rõ lắm. Tuy vậy nếu điện hạ lo lắng, không bằng phái người đi hỏi một chút?”.
Trước đó, Tiêu Giác cảm thấy ở huyện thành kia không phải Thẩm Thời Ân nên đặt ám vệ ở đó cũng không vấn đề gì.
Nhưng sau biết được là cữu cữu hắn, hắn liền không cho ai tới gần, ngược lại sai quân đóng ở kinh thành đi tới ven huyện thành.
Như vậy sẽ không khiến người có tâm bởi vì ám vệ mà chú ý tới huyện thành kia, cũng có thể đề phòng người kinh thành tới quấy rối hắn.
Vốn là an bài chu toàn như vậy nhưng không ngờ lại có thiên tai như động đất, ngược lại lại không biết được tình trạng ở đó.
Càng không nghĩ tới, kỳ thật Thẩm Thời Ân sau khi hắn đi được mấy ngày cũng rời huyện thành.
“Không cần. Cữu cữu có bản lĩnh lớn, sẽ không có việc gì”. Tiêu Giác nói lại nghĩ tới trước khi rời huyện thành, ở trong bóng tối nhìn đèn lồng Khương Đào cho mình, dừng một chút lại nói: “Đi nhìn thì đi nhìn, sai ám vệ bảo vệ người nhà cữu cữu cho tốt, sau đó vẫn là rời chỗ cho quân đóng ở huyện thành”.
Phân phó xong hắn liền nghỉ ngơi, hôm sau khởi hành hồi kinh.
Dọc đường đi thấy không biết bao nhiều thảm cảnh tan cửa nát nhà, khi Tiêu Giác về tới hoàng cung cũng là hơn nửa tháng sau.
Đại thái giám bên người hoàng đế dẫn hắn tới Ngự Thư Phòng.
Thừa Đức đế đang viết chiếu thư, thấy hắn tới liền ấm áp cười nói: “Con đã trở lại”.
Tiêu Giác không phải trưởng tử của Thừa Đức đế, trước khi có Thẩm hoàng hậu, Thừa Đức đế còn từng có nguyên hậu. Nguyên hậu không có con, tới năm 30 tuổi bệnh chết. Sau đó, Thừa Đức đế mới tuyển nữ nhi Thẩm gia, sinh hạ Tiêu Giác là Thái Tử con vợ cả.
Hiện giờ Thừa Đức đế cũng đã gần 50 nhưng nhìn vô cùng trẻ tuổi, chỉ có 35, 36.
Hắn trường mi khoan mục, vô cùng ôn tồn lễ độ, hơn nữa không có râu, nói chuyện với Tiêu Giác cũng vô cùng hòa ái, hệt như phụ thân bình thường yêu thương con cái.
Nhưng chính là đế vương ôn tồn này, bốn năm trước mặt không đổi sắc mà tự mình diệt đi một phe của quốc trượng, cả nhà Thẩm gia hơn trăm người đều do một mình hắn lệnh trảm…. Đoạn thời gian ấy, cửa chợ khe đất đều đầy máu tươi.
Trong triều nếu là cầu tình cho bọn họ, người bị lưu đày, kẻ bị biếm trích.
Trải qua một phen thanh trừ kia, hiện giờ trên dưới triều đình không ai dám làm trái ý hắn.
Cho nên Tiêu Giác cũng không dám làm càn trước mặt hắn, vừa đáp phải, vừa đoan chính hành lễ.
Thừa Đức đế miễn lễ cho hắn, lại khẽ cười nói: “Trở về còn sớm hơn ta dự tính, trên đường có gặp phải phiền toái gì không?”. Nói xong bèn vẫy tay bảo hắn tiến lên.
Tiêu Giác tới trước bàn nói:”Nhi thần nghĩ chiếu lệnh của phụ hoàng cũng sắp tới nên về trước. Trên đường đi qua mấy thành trì, tình trạng của bá tánh không được tốt lắm, đáng tiếc nhi thần ra ngoài vội vàng, chỉ mang đủ, không mang dư, cũng không cứu tễ được tại chỗ...”.
Nói tới đây, Tiêu Giác thấy rõ chiếu thư trên long án, viết bốn chữ to – “Chiếu cáo tội thân”.
Hắn sừng sờ tại chỗ, lời vốn được nghĩ sẵn đều đã quên.
“Dọa tới con?”. Thừa Đức đế cong môi cười cười, bộ mặt càng thêm nhu hòa, “Còn chiếu thư khác con đừng nhìn, không chừng càng khiến con giật mình hơn”.
Tiêu Giác nghe vậy liền chuyển tầm mắt, nhìn tới chiếu thư còn lại trên bàn...
Cư nhiên lại là chiếu thư truyền ngôi!
Tiêu Giác ép buộc bản thân phải trấn tĩnh, lập tức quỳ xuống nói: “Phụ hoàng đây là vì sao? Ngài trẻ trung khỏe mạnh, nhi thần cũng còn ngây dại”.
Nếu nói chiếu cáo tội là chuyện có nguyên nhân – rốt cuộc năm nay thời tiết rất khác thường, hơn nữa một phần lãnh thổ lại xảy ra động đất, Thừa Đức đế nếu không làm gì, không thể ngăn được miệng của thiên hạ.
Nhưng truyền ngôi... Tiêu Giác thật sự nghĩ không rõ.
Tuy rằng vị trí kia hắn luôn ao ước nhưng tuổi tác và thân thể của Thừa Đức đế, ngồi trên hoàng vị thêm mười năm nữa cũng không là vấn đề!
Chẳng lẽ là mượn việc này thử hắn?
Trong lúc nhất thời Tiêu Giác càng thêm lo sợ bất an, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thừa Đức đế xua tay để người hầu đi xuống.
Qua một lúc lâu sau, ông mới cho Tiêu Giác đứng dậy, nụ cười trên mặt tan đi, lại hỏi hắn: “Giác nhi, con có cảm thấy có phải phụ hoàng càng ngày càng trẻ ra không?’.
Một câu hỏi mơ hồ khiến Tiêu Giác càng thêm hoang mang.
Nhưng hắn vẫn thành thật đáp: “Phụ hoàng là chân long thiên tử, lớn lên được trời che chở, trẻ hơn so với người cùng tuổi vốn là chuyện bình thường”.
Thừa Đức đế bỗng nhiên cười lớn, giống như nghe được chuyện gì rất khôi hài, đầu tiên ông cười vài cái, sau lại cười lớn vài tiếng.
Mãi cho tới một lúc sau, ông mới ngừng cười nói: “Giác nhi, phụ hoàng muốn chết”.