Tiêu Giác cười mắng hắn: “Chân ngươi ý!”.
Tiêu Thế Nam giống như con tóa mà ngửi ngửi, tiếp tục vẻ mặt đau khổ nói: “Thật mà! Ta ngửi được mùi gì khắm khắm!”.
Tiêu Giác tung chăn ra, dưới mũi đều là mùi chăn mới được phơi dưới ánh mặt trời, nghe vậy hắn cũng kéo chăn ra ngửi ngửi, quả nhiên cũng ngửi được mùi thối.
Tiêu Thế Nam chui vào chăn Tiêu Giác ngửi, buồn bực nói: “Không đúng a, không phải mùi người ngươi”.
Trời nóng nực còn bận rộn cả ngày, bởi vì không có nhà bếp để đun nước nóng nên hai người bọn họ dùng nước giếng để tắm, tuy rằng không rửa sạch như nước ấm nhưng tắm xong cũng không còn mùi mồ hôi nữa.
“Sợ là không phải chân ngươi thối chứ?”.
Tiêu Thế Nam nói không phải, “Mùi chân ta không phải mùi này!”.
Hai người ngồi dậy, dưới ánh trăng sáng mờ, Tiêu Giác đối diện với một đôi mắt màu xanh to tròn,
Hắn hoảng sợ, theo bản năng mà sợ hãi kêu lên một tiếng.
Trong chớp mắt. ám vệ dũng mãnh vọt vào phòng.
Đốt đèn lên, lúc này Tiêu Giác mới thấy con vật này có hình thể khổng lồ, toàn thân trắng muốt như con mèo ở trong góc nhà.
Đột nhiên thấy những người này, lão hổ kia cũng không có sự phòng bị hay công kích người chỉ nghiêng nghiêng đầu, biểu hiện sự nghi hoặc đối với tình trạng trước mắt.
Vương Đức Thắng không ở Khương gia mà là ở ngõ nhỏ ngoài khách điếm nhưng sau đó hắn cũng mặc quần áo chạy tới.
Tiến vào phòng, hắn hoảng sợ mà kêu lên “Hộ giá!”.
Khương Đào và Thẩm Thời Ân chưa có nghỉ ngơi, nghe được động tĩnh hai người phủ thêm lớp áo chạy tới.
Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp ám vệ và Vương Đức Thắng đang kinh hoảng, lại nhìn thấy Tuyết Đoàn Nhi đang lười nhác duỗi eo, hai người lúc này mới hiểu được.
“Tiểu Nam, sao lại thế này?”.
Tiêu Thế Nam sắp thở không được, Tiêu Giác nhìn thấy Tuyết Đoàn nhi hắn cũng thấy được nhưng sau đó ám vệ liền vọt vào, nhìn thấy là mãnh thú, ám vệ vô cùng có tố chất che trước hai người họ còn bịt miệng Tiêu Thế Nam vào.
Tiêu Thế Nam định nói là không phải ta hét ngươi che miệng ta làm gì, lại muốn giải thích với Tiêu Giác lão hổ trước mặt là sủng vật trong nhà nhưng hắn chỉ “ô ô” vài tiếng cũng không bỏ được tay ám vệ ra.
Hành động này tương đối dễ hiểu, dã thú đối với thanh âm đều rất mẫn cảm, nếu là chịu quấy nhiễu, không chừng sẽ nhào lên công kích.
Vì thế tới lúc này ám vệ mới buông Tiêu Thế Nam ra, hắn thở lớn một hơi nói: “Không có việc gì không có gì, là ta ngửi được mùi gì đó ở trong phòng, phát hiện ra là Tuyết Đoàn nhi đã về. Tiêu Giác sợ hãi kêu lên sau đó ám vệ liền vọt vào…. Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”.
Tiêu Giác nghe được lời này mới thả lòng, gật đầu ý bảo ám vệ có thể rút đi, cười nói: “Đây là tiểu hổ ở nhà cữu cữu sao? Sớm nghe người ta nhắc qua, không ngờ là hiện tại đã lớn như vậy”.
Vương Đức Thắng còn đang run rẩy, mềm chân đi tới cạnh Tiêu Giác, nói: “Chủ tử, không thì ngài vẫn nên cũng nô tài ra ngoài khách điếm ở đi”.
Đám ám vệ vây quanh Khương gia như cái thùng sắt, rồi, vốn tưởng có thể kê cao gối mà ngủ nhưng một con hổ to lớn uy vũ như vậy, cư nhiên có thể thừa dịp đêm tối thần không biết quỷ không hay mà đi vào phòng, thật khiến người khác không yên tâm.
Tiêu Giác chưa trả lời, Tiêu Thế Nam liền cướp lời: “Đừng a, chúng ta còn chưa nói đủ đâu. Lại nói Tuyết Đoàn nhi là nuôi trong nhà đấy, ngoan lắm, đừng nói là đả thương người, nhe răng với người ta cũng không có”.
Nói xong hắn còn sợ Vương Đức Thắng không yên tâm, gọi Tuyết Đoàn nhi tới gần.
Tuyết Đoàn nhi tiến lên hai bước, mùi thối trong phòng như có như không tới giờ thì cường liệt ập vào mặt.
Khương Đào cũng nhịn không được che mũi, nói: “Ta nói sao cả ngày không thấy nó, ngửi mùi này là biết cả ngày này nó chơi bên ngoài rồi. Hẳn là sợ đi về ta mắng nó nên buổi tối chờ chúng ta nghỉ ngơi rồi nó mới về”.
Tiêu Thế Nam cười ha ha nói: “Đệ mới còn nói là do chân Tiêu Giác đấy, hóa ra là mùi trên người Tuyết Đoàn nhi. Đây là mùi gì a, nó rơi vào hố phân à?”.
Này thì không ai biết, dù sao Tuyết Đoàn nhi có thông mình nhưng không nói được tiếng người.
Lúc này Khương Đào cũng không buồn ngủ, kêu Tuyết Đoàn nhi ra khỏi phòng, chuẩn bị dùng nước giếng rửa mình cho nó.
Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác cũng không buồn ngủ, đặc biệt là Tiêu Giác, hắn khá tò mò với chuyện Khương gia nuôi hổ tuyết. Loại thú quý này chỉ có tiểu quốc đưa tới làm cống phẩm, khi đó hắn còn nhỏ, còn nói với phụ hoàng hắn cũng muốn nuôi. Đáng tiếc tính tình của hổ tuyết rất kiêu ngạo, không ăn không uống mà chết đói.
Không giống như hổ tuyết ở Khương gia, ngoan như con mèo lớn vậy, kêu tới là tới, sau khi bị Khương Đào nói vài câu ghét bỏ, nó còn gục đầu rũ mắt xuống giống như hài tử làm sai chuyện vây.
Vì thế tắm cho Tuyết Đoàn nhi cũng không cần Khương Đào ra tay, Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác múc nước tắm cho nó.
Tuyết Đoàn nhi rất ngoan mà để bọn họ cọ, cọ xong còn lật mình ngửa bụng lên trời, ý bảo bọn họ tới.
Ước chừng rửa tầm mười lăm phút, giếng trời toàn là nước, mùi trên người Tuyết Đoàn nhi cũng không còn nữa.
Tiêu Giác mệt vô cùng nhưng rất có tinh thần, ánh mắt nhìn Tuyết Đoàn nhi còn mang ánh sáng.
“Mau chạy đi”. Tiêu Thế Nam nói xong liền nhảy qua một bên.
Tiêu Giác chậm hơn, liền thấy Tuyết Đoàn nhi đứng dậy rung mình, nhất thời nước bay đầy trời.
Hắn bị nước bắn lên cả mặt, tóc ướt đẫm, hệt như cũng vừa tắm xong vậy.
Tiêu Thế Nam lại được một trận cười, kéo Tiêu Giác về phòng thay quần áo.
Tiêu Giác lúc còn ở trong cung cũng coi như yêu sạch sẽ nhưng chưa từng thay quần áo nhiều như thế trong một ngày, tuy vậy hắn cũng không cảm thấy phiền, chỉ thấy mới mẻ.
Thấy mọi người đều không buồn ngủ, Thẩm Thời Ân chờ bọn họ thay quần áo xong liền thương lượng với họ chuyện hồi kinh.
Nghe nói ngày mai là có thể khởi hành, Tiêu Giác cũng nhịn không được cong cong môi, nói: “Cữu cữu có thể lập tức trở về đương nhiên tốt nhất nhưng không cần quá mức vội vàng, nên an bài thỏa đáng mọi việc trên hết”.
Thẩm Thời Ân nhìn về phía Khương Đào, để nàng nói: “Không có gì đặc biệt muốn an bài, buổi sáng ta sẽ về trong thôn nói với gia nãi một tiếng, sau đó thông báo với người quen một câu, muộn nhất là giờ Ngọ có thể khởi hành. Nhưng đệ đệ ta còn ở tỉnh thành chuẩn bị thi Hương, ta phải đi tới chỗ hắn trước. Nếu là trúng cử, đương nhiên cũng sẽ vào kinh cùng chúng ta, chuẩn bị sau đó thi Hội. Nếu hắn không đỗ, ta sẽ nghe ý tứ của hắn, xem hắn muốn về nhà hay theo chúng ta tới kinh thành”.
Khoa cử cũng theo hộ tịch, chỉ sau khi trúng cử thi Hội, các cử tử mới có thể tới kinh thành.
Tiêu Giác gật đầu, nói nên như vậy.
Đổi là phía trước, Tiêu Giác sẽ nghĩ cái này còn có gì cần do dự chứ? Tới kinh thành khẳng định tốt hơn ở huyện thành này nhiều, hệt như lúc trước hắn cho rằng cữu cữu sẽ đồng ý về kinh thành với hắn luôn.
Nhưng ở Khương gia một ngày, hắn thật sự thấy được, cuộc sống ở Khương gia tuy không quá giàu có nhưng cũng là khá giả an nhàn, hòa thuận vui vẻ. Không thể dùng ánh nhìn công lợi để nhìn nhà họ được.
“Trong triều còn có việc, ta vốn phải lập tức khởi hành đi về. Nhưng tỉnh thành cũng trên đường hồi kinh, chúng ta trước đi tỉnh, đúng lúc ta cũng muốn gặp đệ đệ của thẩm. Mặt khác tới lúc đó lại an bài cụ thể”.
Nói xong trăng bên ngoài cũng đã sáng lắm rồi, từng người về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Khương Đào còn nhịn không được khen Tiêu Giác với Thẩm Thời Ân, nói hắn không làm giá chút nào, tốt không lời nào tả hết.
Hắn là tới mời Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam, kỳ thật chỉ cần Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam nguyện ý đi theo hắn, liền tính là đạt được mục đích rồi.
Hắn mới đăng cơ, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết có bao nhiêu chuyện cần hắn xử lý.
Nhưng hắn còn nguyện ý tới tỉnh thành trước đi nhìn Khương Dương, đây thật sự là nhìn vào thể diện của Khương Đào.
Khương Đào chính là như vậy, không tốt với nàng, nàng nói ngươi như không khí, sống chết không liên quan, tốt với nàng thì nàng còn tốt với ngươi hơn trăm lần.
Nhưng nếu là đệ đệ khác trong nhà, nàng chi tiền mua đồ ăn mặc hay cho tiền tiêu vặt cũng coi như là một phần tâm ý rồi.
Thân phận Tiêu Giác quá quý trọng, những thao tác nhỏ ấy là làm không được rồi, khiến nàng không biết làm sao để đáp lại phần thiện ý và thân cận kia của hắn.
“Không cần nghĩ nhiều như vậy, nàng cứ coi nó như Tiểu Nam và A Dương là được, ít nhất trước khi hồi kinh cũng được làm vậy”,
Hôm nay đây đã không phải lần đầu tiên Thẩm Thời Ân nói lời này, Khương Đào tin tưởng hắn, hơn nữa hắn là cữu cữu của Tiểu Giác, đều nói cháu ngoại giống cậu, nghe lời hắn chắc chắn không sai.
Vì thế hôm sau trời còn chưa sáng tỏ, Khương Đào và Thẩm Thời Ân đã tỉnh dậy, Thẩm Thời Ân ở trong phòng thu thập đồ đạc, Khương Đào thuê xe đi về thôn Cây Hòe một chuyến.
Bởi vì tiểu hoàng đế là âm thầm tới, hiện tại tội tịch khổ dịch của Thẩm Thời Ân được cởi bỏ nhưng thân phận thật còn mang tội mưu nghịch lớn, nàng không nói cụ thể với Khương lão thái gia và lão thái thái, chỉ nói người Thẩm gia tới tìm hắn, chính mình và Thẩm Thời Ân sẽ về kinh thành.
Việc này tuy rằng đột nhiên nhưng người trong thôn đều biết tân đế hạ chỉ đại xá thiên hạ, Thẩm Thời Ân vốn là nhân sĩ kinh thành, sau khi thoát tội đương nhiên sẽ đoàn tụ với người nhà. Khương Đào đã gả cho người ta, đi theo phu quân sinh hoạt cũng không có gì sai.
Lại nghe Khương Đào nói Khương Lâm còn nhỏ, nàng muốn dẫn nó tới kinh thành, sau sẽ tìm tiên sinh dạy nó đọc sách.
Nhị lão chưa từng tới kinh thành nhưng sự phồn hoa ở đó thì có nghe qua, hơn nữa mấy năm nay Khương Lâm đều là Khương Đào nuôi, ăn ở đi lại đều do nàng chi ra, cũng coi như là nuôi hài tử của mình vậy, bọn họ cũng không phản đối.
Tuy vậy không thể so đo, lão thái thái rất coi trọng Khương Dương, nói với nàng: “Các ngươi đi kinh thành ta không có ý kiến. Nhưng A Dương khẳng định phải ở lại đây. Trước đó ở huyện thành mười ngày mới thấy một lần, nếu hắn hồi kinh cùng mấy người chẳng phải là cả đời này cũng không gặp lại à?”.
“Cái này không cần nãi nãi nhọc lòng”, Khương Đào nói, “Nếu lần này A Dương trúng cử, vậy chuẩn bị sang năm thi Hội, thi Hội trúng là có thể vào triều làm quan, đến lúc đó sẽ đón gia nãi tới kinh thành”.
Khương Đào chưa nói tới khả năng Khương Dương không trúng, lão thái thái càng không thể nghĩ tới cái khả năng này. Trong mắt bà, Khương Dương là hài tử tốt nhất trên đời.
Cho nên lão thái thái được dỗ đến vui vẻ, hớn hở nói: “Ngươi nói có lý, chờ hắn trúng cử xong trở về làm tiệc, sau đó cũng cho hắn hồi kinh, sang năm chúng ta gặp ở kinh thành!”.
Sau đó Khương lão thái gia lại dặn dò nàng một phen, dặn nàng đi đường cẩn thận, qua lại với thân thích của Thẩm Thời Ân cần chú ý lễ nghĩa, không được làm mất thể diện của Khương gia.
Nói xong mấy lời, Khương Đào để lại ngân phiếu năm mươi lượng cho họ rồi trở về
Chờ lúc nàng về tới hẻm Trà Hồ, sắc trời đã tỏ, Tiêu Thế Nam và Tiêu Giác đêm qua còn tỉnh như sáo mà sáng nay tới giờ vẫn đang ngủ ngon lành.
Khương Đào gọi họ hai tiếng, hai người cũng không có động tĩnh gì, Khương Đào trực tiếp xốc chăn hai người ra, lộ chân ra ngoài.
Tiêu Thế Nam cuối cùng cũng tỉnh, đem chăn ném qua bên kia cuộn về, nhắm hai mắt lẩm bẩm nỏi: “Tẩu tử để đệ ngủ thêm chút nữa”.
Khương Đào cười nói: “Mau đứng dậy thu dọn đồ đạc, hơn nữa Vệ tiên sinh cũng dạy dỗ đệ một thời gian, tuy đệ không bái sư nhưng trước khi rời đi dù sao cũng phải nói một tiếng”.
Hắn vẫn không chịu mở mắt, Khương Đào cách lớp chăn đánh vào mông hắn hai cái.
Hắn “ai u” một cái, cuối cùng cũng chịu ngồi dậy.
Đã nháo thành như vậy rồi nhưng Tiêu Giác bên cạnh chỉ trở mình, rụt chân vào trong chăn, vẫn ngủ rất say.
Tiêu Thế Nam xoa mắt tức giận nói: “Tẩu tử sao chỉ đánh mỗi đệ vậy? Tiểu Giác còn ngủ say hơn đệ mà sao tẩu không đánh hắn?”.
Khương Đào do dự nhìn tay mình.
Thẩm Thời Ân bảo nàng cứ đối xử với Tiêu Giác như với các đệ đệ nhưng đánh “con trời” như này vẫn là không thể tin được!