Khương Đào mắng xong, sắc mặt của Tào thị và Tiêu Thế Vân đại biến, Tiêu Thế Nam cũng không cảm thấy có gì không đúng, cười nói: “Tuyết Đoàn nhi nhà chúng ta không phải là vừa sinh liền không có mẹ sao? Hơn nữa tuy rằng nó thông minh nhưng dù sao cũng là dã thú, nói khó nghe thì là súc sinh. Đầu nó lớn nhưng tuổi nó nhỏ, tẩu tử sao còn tức nó thế?”.
Tuyết Đoàn nhi tới bên người Tiêu Thế Nam cọ cọ, giống như hắn đang nói rất đúng mà! Người ta chỉ là con thú nhỏ không hiểu chuyện gì thôi!
Khương Đào cười lắc đầu, nói: “Chính là mấy đệ chiều nó quá, nếu nó chỉ đùa trước mặt chúng ta thì thôi, hôm nay còn dọa tới mẫu thân và đệ đệ của đệ”.
“Nương của đệ cũng không phải người hẹp hòi!”. Tiêu Thế Nam nói xong liền quay đi nhìn Tào thị, nói: “Nương, Tuyết Đoàn nhi thực sự đã được thuần hóa, chưa bao giờ công kích người. Có thể là nó từ huyện thành tới chưa quen được với môi trường ở đây nên táo bạo hơn ngày thường không ít….”.
Cuối cùng hắn cũng chú ý tới sắc mặt vô cùng khó coi của Tào thị, lại nói: “Nương có phải thật sự bị dọa rồi không? Con nhớ rõ gan của người cũng không nhỏ mà. Người thật sự không cần sợ”.
Sắc mặt của Tào thị có thể không khó coi sao?
Đứa ngốc cũng nghe ra được ý tứ của Khương Đào!
Khương Đào hồn nhiên trấn an bà vài câu.
Trong Tào thị buồn bực không có chỗ xả, xanh mặt đứng dậy cáo từ.
Khương Đào chu đáo lễ nghĩa tiễn ra ngoài cửa, mặt còn áy náy: “Ta thật không biết đứa nhỏ kia sẽ dọa tới phu nhân, sau này nhất định sẽ quản thúc thật nghiêm”.
Lúc sau nàng biểu hiện quá mức tự nhiên, cho nên lúc trở về Tào thị nghĩ có lẽ là bản thân nghĩ nhiều rồi?
Dù sao bà hiểu Tiêu Thế Nam, nó nói con hổ kia không có cha mẹ, khẳng định là sẽ không nói dối. Những lời đó nói với con hổ không có mẹ còn đi ăn vụng là không có sai.
“Nương đừng giận”, Tiêu Thế Vân mở miệng đánh gãy suy nghĩ của bà, “Biểu tẩu chỉ là bất bình cho đại ca thôi. Vốn là con có lỗi với đại ca trước, đoạt vị trí thế tử, chiếm vải của huynh ấy, biểu tẩu giáo huấn như vậy con nên nhận”.
Nhi tử nói như vậy, Tào thị liền biết bản thân nghĩ không sai, vò khăn cả giận nói: “Uổng công ta còn thấy nàng tuy chỉ là cô nương nhà tú tài nhưng tri thư đạt lý, tiến lui vừa phải, rất thích nàng. Không ngờ được trong xương cốt nàng lại chanh chua như vậy….”.
Đang nói chuyện, Anh Quốc công và Thẩm Thời Ân cưỡi ngựa từ hoàng thành trở về.
Hai người họ từ xa đã thấy hai mẫu tử, liền cưỡi ngựa tới bên cạnh.
“Xảy ra chuyện gì?”. Anh Quốc công thấy họ liền hỏi.
Tào thị nhìn thoáng qua Thẩm Thời Ân bên cạnh, ấp úng không nói nên lời.
Thẩm Thời Ân cũng cáo từ, lúc hắn chậm rì rì mà cưỡi ngựa hết nửa con phố, về tới cửa nhà mình liền nghe được tiềng quát lớn từ phủ Anh Quốc công.
“Nực cười!”.
Hắn cũng không phải người hay tò mò, nghe xong cũng không chú ý, đi tới chính viện.
Tiêu Thế Nam còn đang luyện công trong sân, vốn có chút mệt mỏi nhưng vừa thấy ca hắn tới, lập tức luyện càng ra sức.
Thẩm Thời Ân chỉnh lại động tác cho hắn, sau đó quay đầu hỏi Khương Đào ở hành lang: “Nó có lười biếng không?”.
“Không có, tập từ lúc chàng thượng triều tới bây giờ”.
Thẩm Thời Ân gật đầu, sau đó kêu Tiêu Thế Nam ngừng, để hắn đi nghỉ, nói sau này dựa theo thời gian biểu như vậy mà luyện.
Tiêu Thế Nam nhanh chóng đáp “Được”, sau đó chân tay bủn rủn chạy như bay.
Hắn vừa đi, Khương Đào liền buông kim chỉ, ôm Tuyết Đoàn nhi đang nằm trên hành lang.
“Bé ngoan, bảo bảo à, không phải cố ý mắng ngươi đâu”.
Tuyết Đoàn nhi quá lớn, lúc ban đầu Khương Đào chẳng hề cố sức mà ôm nó vào lòng được, sau này muốn ôm nó phải gắng hết sức, hiện tại chẳng thế bế được nó lên, chỉ có thể ôm nửa người nó thôi.
Nó dựa vào lòng Khương Đào, dùng đầu cọ cọ, cái đuôi quét qua quét lại trên mu bàn tay nàng.
“Sao hôm nay nàng mắng nó?”. Thẩm Thời Ân kinh ngạc.
Đừng nhìn Tuyết Đoàn nhi là thú, nói với bên ngoài là nuôi như sủng vật nhưng ai cũng biết là Khương Đào nuôi nó lớn, chăm sóc nó như bọn Khương Lâm, coi như hài tử nhà mình mà thương yêu.
Khương Đào giảo hoạt cười cười, sai người bê bàn ghế và kim chỉ vào phòng, để bọn họ lui xuống sau mới nói chuyện vừa rồi cho Thẩm Thời Ân nghe.
Thẩm Thời Ân nhịn không được cười rộ lên, gõ trán Khương Đào: “Nàng ấy, hôm qua còn đứng đắn hỏi ta “Ta là người hẹp hòi như vậy sao?”, hóa ra đã sớm nghĩ cách bù lại rồi”.
Khương Đào dỗ Tuyết Đoàn nhi xong để nó về phòng bữa tiệc lớn mà nàng chuẩn bị, sau đó tới nội thất thay quần áo.
Thẩm Thời Ân đi theo nàng, nghe được nàng vừa thay vừa nói: “Cuối cùng cũng xả được một bụng tức. Tiêu Thế Vân kia mượn hoa hiến Phật, chính mình dỗ cho phu thê Anh Quốc công tới độ họ giận ngược lại Tiêu Thế Nam nhà mình. Loại chuyện ghê tởm này ai không biết? Đáng tiếc chàng về muộn quá, không thấy được biểu tình như đớp phải ruồi của hắn đâu?”.
Phản ứng của nàng rất thú vị, lông mi cong cong kiêu ngạo, hệt như học trò được tiên sinh khen thưởng vậy.
Thẩm Thời Ân cười, “Khó trách mới rồi ta thấy sắc mặt của Anh Quốc công phu nhân không đúng, Anh Quốc công hỏi thì bà ấy thấy ta ở đấy chỉ ậm ừ không nói, sau đó chờ ta đi xa mới nghe được tiếng quát của Anh Quốc công”.
“Thật không?’. Khương Đào ngồi lên giường, đặt bàn trà lên, “Tức mới tốt! Thật giống Tiểu Nam nghe không hiểu, ta chẳng phải là diễn trò cho người mù xem rồi sao?”.
“Nàng không sợ bọn họ vì chuyện hôm nay mà gây khó dễ cho nàng sao?”.
“Vốn chỉ là duy trì tình cảm ngoài mặt, nhiều nhất chỉ là ít qua lại thôi. Hơn nữa không phải còn có chàng sao!”.
“Có ta thì sao? Đó chính là dì ruột của ta, nàng không sợ ta cũng giận nàng à?”
“Ta còn là tức phụ của chàng đấy!”. Khương Đào giương cằm với Thẩm Thời Ân.
Bộ dáng kiêu căng này đúng là Thẩm Thời Ân chưa nhìn đủ, kéo nàng ngồi trên đùi mình rồi hôn một hồi.
Một lúc lâu sau, Khương Đào mới thở không được mà tựa vào ngực hắn, thầm nghĩ hẳn chính Thẩm Thời Ân còn không biết, ban đầu hắn còn gọi phu thê Anh Quốc công là dượng, dì, hiện giờ cũng gọi theo nàng là Anh Quốc công và Anh Quốc công phu nhân, loại xưng hô này vô hình trung đã để lộ ra sự xa cách của hắn với nhà họ.
Huống hồ tuy nàng thuơng Tiêu Thế Nam nhưng cũng chỉ là cảm tình mấy năm nay, Thẩm Thời Ân cũng là người trọng tình trọng nghĩa, Tiêu Thế Nam cùng hắn vượt qua bao gian khổ như vậy, hắn có thể không đau lòng cho đệ đệ mình sao?
Cũng chính là do chịu ân tình của Anh Quốc công nên không thể biểu hiện ra ngoài.
Cho nên chuyện như này nàng ra mặt là được, Thẩm Thời Ân coi như không biết.
……………….
Bên phủ Anh Quốc công không có tốt như phủ Vinh Quốc công.
Anh Quốc công từ miệng của Tiêu Thế Vân đã sớm biết chuyện gì xảy ra, sau kh vào phủ vẫn luôn trầm mặt.
Ông cũng không thể phát tác gì, thứ nhất Khương Đào không có nói tên họ mà chỉ nói bóng gió, thứ hai là Thẩm gia hiện tại không thể so với trước, vì mấy lời nói mà làm ầm tới cửa đúng là không ra thể thống gì!
Cả nhà ba người ngồi một lúc lâu sau, không ai nói gì.
Nhưng Anh Quốc là người đưa nhi tử của mình đi làm khổ dịch với Thẩm Thời Ân, sau lại nghĩ đại nhi tử có chỗ dựa mà đem tước vị cho ấu tử nhà mình, ông cũng có mưu tính của bản thân. Sau ông nghĩ thông suốt rồi, Khương Đào và nhà bọn họ không thù không oán, ở kinh thành không có căn cơ, vốn là cần người nâng đỡ nhưng nàng chẳng những không lôi kéo quan hệ làm quen, biết rõ chuyện hôm nay sẽ khiến mối quan hệ hai nhà chuyển biến xấu đi nhưng nàng vẫn vì Tiêu Thế Nam mà làm vậy!
Này nói lên điều gì? Nói rằng nàng thật sự coi Tiêu Thế Nam như người trong nhà!
Ban đầu Anh Quốc công còn nghĩ Thẩm Thời Ân niệm tình cũ nhưng tức phụ hắn thì không chắc. Tuy rằng Thẩm Thời Ân là nam nhi tuổi trẻ khí huyết bừng bừng nhưng khó có thể đảm bảo Khương Đào không ở bên tai hắn thồi gió, hắn dần dần sẽ quên mất Tiêu Thế Nam thôi.
Hiện giờ không cần lo tương lai của Tiêu Thế Nam nữa!
Nhưng cái cần lo lắng vẫn là cái chuyện trước đó – làm thế nào để Tiêu Thế Nam đồng ý về nhà.
Anh Quốc công là nam nhân, loại chuyện khắc khẩu như này ông không để vào mắt, sau khi nghĩ thông suốt liền vứt nó ra khỏi đầu, ông liền phân tích cho Tào thị nghe, nói xong ông tiếp lời: “Nàng là vãn bối, trẻ tuổi hành động theo cảm tình, nàng là dì cũng đừng chấp nhặt với nó. Nàng làm như vậy là vì ai, còn không phải là vì Tiểu Nam sao?”.
Tào thị xưa nay nghe lời ông, nghe phân tích một hồi cũng không thấy giận nữa.
Tuy rằng trước đó bà có ghen tị, cảm thấy nhi tử ra ngoài mấy năm, Khương Đảo chỉ làm tẩu tử của nó có một thời gian mà nó quên luôn cả mẫu thân ruột là nàng.
Nghe xong lời của Anh Quốc công bà cũng thấy không ghen tị nữa.
Bà cảm thấy khó trách Tiêu Thế Nam lại tôn sùng Khương Đào như vậy, một cô nương nhà tú tài không có căn cơ, rất yêu cầu có người nâng đỡ nhưng lại vì nói đỡ cho con bà mà nàng cái gì cũng buông được!
Nếu đổi lại là bà, Tào thị cảm thấy bản thân chẳng thể có dũng khí và sự quyết đoán như vậy được.
Thâm tâm bà còn đau lòng cho Tiêu Thế Nam hơn Anh Quốc công nhưng lý trí mách bảo, bà cũng không dám làm trái ý của Anh Quốc công, ông nói gì thì là vậy.
Sau đó Anh Quốc công tới thư phòng, Tào thị còn không buồn bực đi an ủi Tiêu Thế Vân vài câu, để hắn không cần để ý tới chuyện này nữa.
Tiêu Thế Vân nói: “Nương nhọc lòng rồi, lúc ấy mắng nhi tử cũng không oan. Bởi vì nhi tử mà khiến cha mẹ tức giận, nhi tử tự trách không thôi”.
Tào thị cười vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Con xưa nay đều rất hiểu chuyện, ban ngày con cũng sợ không nhẹ, trở về nghỉ ngơi cho tốt”.
Tiêu Thế Vân cười nói được, chờ tới khi về tới viện của mình, hắn sai mọi người lui xuống, nụ cười trên mặt phai đi, thần sắc nham hiểm quăng ngã cả cái bàn.
Rõ ràng chuyện không nên như này!
Đời trước thân thể hắn kém hơn người thường, lại không quá thông minh, sinh ra sau liền không được Anh Quốc công coi trọng.
Thẩm gia xảy ra chuyện, Anh Quốc công vốn muốn cho hắn đi cùng với Thẩm Thời Ân làm khổ dịch.
Hắn tay trói gà không chặt, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết chuyến này có đi mà không có về
Sau đó Tiêu Thế Nam là đại ca đứng lên, nói hắn biết chút quyền cước, đi ra ngoài chú ý một chút khẳng định bình an không có việc gì.
Hắn tốn bao nhiêu sức mới thuyết phục được Anh Quốc công.
Sau đó khi Tiêu Thế Nam rời đi còn không quên dặn dò hắn ở nhà chăm sóc cha mẹ cho tốt.
Tiêu Thế Vân hiện tại nghĩ lại bộ dáng làm bộ làm tịch của hắn mà buồn nôn, dựa vào cái gì mà cùng một mẹ sinh ra, Tiêu Thế Nam sinh ra đã là trung tâm cả nhà, mười tuổi đã được phong làm thế tử mà hắn chính là đứa bị bỏ rơi, cha mẹ hắn nguyện ý để hắn đi chịu chết cũng không để Tiêu Thế Nam khỏe mạnh biết võ kia đi làm khổ dịch?
Sau đó, Tiêu Thế Nam rời khỏi nhà, tuy Tiêu Thế Vân bảo vệ được tính mạng nhưng ánh mắt của phu thê Anh Quốc công nhìn hắn hệt như đang oán trách sao người ra ngoài chịu khổ không phải hắn………
Tiêu Thế Vân mong ngóng Tiêu Thế Nam chết quách ở ngoài luôn đi.
Nhưng sau đó Tiêu Thế Nam trở lại, Anh Quốc công lập tức thỉnh phong thế tử cho hắn, Tiêu Giác cho hắn một phần lễ lớn, Thẩm Thời Ân cũng coi hắn như đệ đệ ruột, Tiêu Thế Nam trở thành người thắng cuộc.
Mà Tiêu Thế Vân hắn, một nhị công tử Tiêu gia bị mọi người lãng quên, không có tập tước, không có tài năng gì, cuối cùng bị tách ra ngoài, chỉ có thể làm một thương nhân bình thường giàu có.
Huynh đệ cùng mẹ đẻ ra, cảnh ngộ lại khác nhau tới như vậy.
Hắn buồn bực mà chết, trước khi chết căm hận ông trời bất công, căm hận Tiêu Thế Nam chắn đường hắn một đời!
Không nghĩ tới, nháy mắt lại được quay trở về lúc nhỏ.
Tuy rằng lúc đó hắn thấp bé, không thể ngăn được Anh Quốc công phong Tiêu Thế Nam làm thế tử nhưng hắn có trí óc của người trưởng thành, đối với chuyện tương lai rất rõ ràng, chỉ cần nỗ lực, hắn sẽ là nhi tử được phu thê Anh Quốc công yêu quí nhất!
Sau Thẩm gia cũng xảy ra chuyện, hắn biết Thẩm thời Ân ra ngoài rồi khi trở về sẽ có được một thân vinh quang nhưng hắn vẫn khuyến khích Anh Quốc công đưa Tiêu Thế Nam đi.
Thứ nhất là hắn không hề ra ngoài đối với tình huống bên ngoài không hề biết gì cả, khó đảm bảo được sẽ không có sự cố gì.
Hai là hắn biết tuy Tiêu Thế Nam và Thẩm Thời Ân phong quang hơn nửa đời nhưng sau đó khi Tiêu Giác trưởng thành, không biết vì sao mà hắn và Thẩm Thời Ân lại có hiềm khích.
Gần vua như gần cọp, tuy hắn chết sớm, không thấy được kết cục cuối cùng của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam nhưng nghĩ cũng biết khẳng định chẳng phải kết cục gì tốt đẹp.
Cho nên hắn không quan tâm mấy chuyện đó làm gì.
Giống như hôm nay bị người ta chỉ dâu mắng hòe nhục mạ như vậy, đời trước không hề có vì đời trước căn bản không có người tên là Khương Đào!
Thẩm Thời Ân một mình trở về, cô độc nửa đời, đến lúc Tiêu Thế Vân chết cũng không nghe được tin hắn đón dâu. Bên ngoài đều nói là hắn nhớ mãi không quên cô nương phủ Ninh Bắc Hầu, ở vậy cả đời.
Tiêu Thế Vân tuy buồn bực nhưng đối với hắn mà nói, chuyện không hề xảy ra ở đời trước này làm hắn thấy hoảng hốt.
Hôm nay là một cái chuông đánh tỉnh hắn, hắn cũng chỉ là sống lại một lần cho nên đời này mới xuôi chèo mát mái, một khi xuất hiện tình huống không xảy ra trước, hắn vẫn là nhị công tử cái gì cũng không biết, tùy ý bị người ta sắp đặt.
“Khương Đào, Khương Đào…”. Tiêu Thế Vân gọi thầm tên Khương Đào, trong mắt hiện lên tia hung ác, cuối cùng hắn hít sâu vài hơi để ép buộc bản thân bình tĩnh lại, còn an ủi bản thân; “Không có việc gì, chỉ là nhiều thêm một nữ tử thôi, kết cục của Thẩm gia và Tiêu Thế Nam cũng chẳng thể vì một nữ tử mà thay đổi được”.