Thẩm Thời Ân không nhịn được cong cong môi, sau mới nghiêm mặt nói: “Đừng đùa, hỏi nàng chuyện chính đấy”.
Dưới ánh mắt thúc giục của hắn, Khương Đào cũng nghiêm túc: “Không đùa, ta là nói thật. Tuy vậy chuyện này có chút kỳ quái, chàng từ từ nghe ta nói”.
Nàng sai tiểu nha hoàn lui ra, rồi sau đó đóng cửa sổ lại, lúc này mới nói tỉ mỉ cho Thẩm Thời Ân.
Khương Đào cũng biết việc này của bản thân có chút kỳ quái nhưng bọn họ là phu thê, muốn sống với nhau cả đời, nàng không muốn giấu Thẩm Thời Ân cả đời.
Chuyện ở hiện đại hẳn là sẽ khó giải thích với người ở thời đại này, Khương Đào chỉ nói chuyện đời trước. Dù sao cái chuyện mượn xác hoàn hồn này nghe xong cũng lý giải dễ hơn.
Qua một lúc lâu sau, Thẩm Thời Ân từ khiếp sợ tới ngây ra, sờ trán Khương Đào, nói: “Nàng có phải còn chưa tỉnh ngủ, buổi tối nằm mơ chuyện gì đúng không?”.
Khương Đào nắm lấy tay hắn, có chút thấp thỏm nói: “Chúng ta đã nói là không có bí mật gì rồi, kỳ thật nên sớm nói cho chàng biết. Chỉ là lúc ấy chúng ta ở huyện thành sống cuộc sống của chính mình, ta cho rằng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành nữa nên không nhắc tới với chàng. Hơn nữa trước kia chúng ta cũng mới thành hôn, ta cũng có chút sợ hãi”.
Nói xong, nàng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thẩm Thời Ân, “Có phải quá đáng sợ rồi đúng không?”.
Thẩm Thời Ân nhíu mi suy nghĩ một lúc, sau đó cười rộ lên.
“Cười cái gì, còn nghĩ là ta nói giỡn à?”. Khương Đào bất đắc dĩ nhún vui, nói: “Kỳ thật chàng có thể hỏi chi tiết hơn, ta đều có thể trả lời được. Tuy vậy nếu chàng không tin thì thôi….”.
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Thời Ân ôm nàng vào lòng, nỉ non bên tai nàng, “Không, ta tin. Nàng nói ta liền tin”.
Khương Đào lúc này mới yên lòng, cười cười cọ cọ ở cổ hắn, “Cho nên không có ai khác, là chàng. Cũng chỉ có chàng”.
Hai người lại cọ cọ một hồi, thổ lộ tình cảm xong đúng là lúc tình nùng ý mật, mà ý cười trên mặt của Thẩm Thời Ân dần đậm hơn.
Khó trách A Đào vẫn luôn rộng rãi như vậy, khó trách Tô Như Thị vừa thấy nàng liền nhận nàng là nghĩa nữ, khó trách tài nghệ thêu thùa của nàng giỏi như vậy, khó trách xuất thân của nàng rõ ràng bình thường mà dáng vẻ cử chỉ lại cao quý tao nhã như vậy….
Lúc hắn mới gặp Khương Đào là ở ngôi miếu hoang, lúc biết được là nàng bị người nhà đưa tới miếu chờ chết, đối với tâm thái lạc quan của nàng tự nghĩ bản thân không so được. Cũng đúng là bị nàng cảm nhiễm, lúc hắn đang chán nản mới bùng lên hy vọng.
Hiện giờ mới biết được hóa ra nàng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy. So với những thứ đen tối mà nàng trải qua, chút trúc trắc ở ngôi nhà kia đúng là không tính là gì.
Hiện giờ hết thảy đều được nói rõ rồi.
Chỉ hận hắn không sớm tìm tòi nghiên cứu, để nàng một mình chấp nhận lâu như vậy.
A Đào của hắn nói chuyện cũ như mây khói, nàng hoàn toàn không để bụng nhưng hắn không nói hắn sẽ chấp nhận như vậy!
Phủ Ninh Bắc Hầu…. Đúng là làm tốt lắm!
“Nghĩ cái gì vậy?”. Sau một lúc lâu, Khương Đào ngồi dậy từ trong lòng hắn, thấy sắc mặt hắn không đúng liền nói: “Ta nói với chàng những chuyện đó không phải để tố khổ với chàng, cũng là chuyện quá khứ rồi. Hiện giờ nhà ta sống tốt như vậy, lòng ta không còn khó chịu nữa. Nếu không phải phủ Ninh Bắc Hầu gây chuyện, nhắc ta nhớ tới cọc chuyện giữa chúng ta thì có thể ta cũng lười nhắc lại”.
Thẩm Thời Ân thu lại nét trầm tư trên mặt, duỗi tay vén tóc nàng ra sau tai, nhàn nhạt cười nói: “Không có gì. Chỉ là không ngờ tối hôm qua nàng muốn nói với ta chuyện này. Sớm biết vậy ta cũng không cần phải thấp thỏm cả đêm”.
Khương Đào che miệng cười trộm, vừa cười vừa nghiêng đầu nhìn hắn, “Nếu không phải là sợ dọa tới chàng thị trước khi về kinh ta đã nói với chàng rồi. Tuy vậy chậm đã, không phải là có người ôm bình dấm cả đêm không ngủ chứ?”.
Thẩm Thời Ân dời mắt đi, trên má xuất hiện vệt đỏ ửng khả nghi.
Hôm qua hắn còn thề son sắt nói với Khương Đào là trước kia bản thân chỉ đính hôn một lần thôi, trong lòng hắn đã sớm không còn nhớ tới rồi.
Ngược lại là hắn, chỉ cần nghĩ tới việc Khương Đào thiếu chút nữa sẽ thành tức phụ nhà người khác, cảm giác ấy đúng là có trăm cái móng vuốt đang cào trong lòng.
Tuy vậy theo như lời của Khương Đào, là hắn, chỉ có hắn thôi.
Bọn họ chỉ có đối phương thôi.
“Có ghen hay không? Nói đi!”. Khương Đào duỗi tay chọc hông hắn.
Thẩm Thời Ân không trốn được tay nàng, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng, nói: “Ghen ghen, nghĩ cả đêm không ngủ được, nửa đêm còn kéo Khương Lâm đang đi tiểu lại nói chuyện, muốn moi tin tức từ đệ ấy. Kết quả tiểu tử kia chỉ nói năm đó Khương gia chuẩn bị của hồi môn cho nàng, chưa nói hai câu liền lăn ra ngáy. Ta không biết là tiểu tử thối nào thiếu chút nữa sẽ cưới nàng nên trời chưa sáng đã ngồi bên giường chờ nàng dậy để hỏi chuyện…”.
Khương Lâm không có bí mật gì với tỷ tỷ của hắn, thay vì chờ nó mách lẻo với Khương Đào thì hắn nên thừa nhận luôn, chờ Khương Lâm tới nói còn xấu hổ hơn.
“Tối hôm qua ta vốn đã muốn nói rồi, là chàng dỗ ta ngủ nha”.
“Vậy không phải sẽ tượng trưng cho việc ta rất rộng lượng sao!”.
“Người rộng lượng gì mà ăn dấm cả đêm không ngủ?”.
Trong lòng Khương Đào thoải mái muốn chết. Loại chuyện hoang đường như ghen với bản thân này không thể chỉ có mình nàng trải nghiệm được, giờ là hai người huề nhau rồi.
Hai người ở trên giường đùa một hồi, tiếng người đi lại quét dọn trong viện dần nhiều lên, không tiện nói chuyện tư mật nữa, Thẩm Thời Ân đứng dậy thay quần áo nói có chuyện cần làm.
Khương Đào nghĩ hắn cả đêm không ngủ, vốn là muốn để hắn xin nghỉ nửa ngày ở nhà.
Thẩm Thời Ân lại nói không quan trọng, vẫn canh giờ cũ ra cửa.
Bên này Khương Đào vừa tiễn hắn ra chính viện, hạ nhân tới nói Tào thị đã tới.
Nàng sai người mời Tào thị tới, Tào thị vừa đánh giá sắc mặt của nàng vừa nói: “Đứa nhỏ Tiểu Nam này thực không hiểu chuyện, hôm qua ta đã mắng nó rồi!”.
Khương Đào vội vàng cười nói: “Dì không cần như vậy, con không có giận Tiểu Nam”.
Tào thị không yên tâm hỏi: “Thật không có?”.
Khương Đào gật đầu nói, “Con và nó sinh hoạt cùng nhau hai năm, còn không biết tính đệ ấy sao? Con biết đệ ấy không cố ý, không có giận nó”.
Khương Đào không phải là vì bản thân, là thê tử của Thẩm Thời Ân mà nói vậy, mà là Tiêu Thế Nam thực sự định nói với nàng rồi, lần trước hắn trở về từ phủ Anh Quốc công liền muốn nói cho nàng. Tuy vậy lúc ấy Thẩm Thời Ân trở về nên phải tách ra.
Sau nàng bận việc của mình nên quên mất, đương nhiên sẽ không trách người cũng bận rộn là Tiêu Thế Nam đã không nhắc nhở nàng.
Tào thị thấy nàng không tức thật, lúc này mới yên lòng, đồng thời thầm nghĩ không trách được Tiêu Thế Nam lại kính yêu Khương Đào như vậy, tuổi nàng không lớn nhưng làm việc ổn thỏa, đáng để tin cậy.
“Vậy thì tốt, hài tử kia tối qua cũng không dám qua đây, nghe hạ nhân nói là cả đêm qua cũng không ngủ được. Sáng sớm hôm nay đã dậy rồi, cũng không dám về đây, ta để nó chờ ở ngoài cửa, ta vào hỏi thăm con trước”.
Nói xong Tào thị sai người đi gọi Tiêu Thế Nam.
Mà ngoài cửa lớn của Thẩm gia, Tiêu Thế Nam duỗi cổ nhìn vào trong, dù biết chính viện cách nơi đây rất xa, căn bản không thấy gì nhưng trong lòng hắn lo lắng, nhịn không được nhìn xung quanh.
“Đứng ở đây làm gì?”. Thẩm Thời Ân ra khỏi chính viện liền đi tới thư phòng, ra khỏi nhà liền thấy Tiêu Thế Nam như kiến bò trên chảo lửa.
“Nhị ca”, Tiêu Thế Nam thấy hắn liền theo bản năng mà lùi về sau một bước, “ra ngoài a?”.
Thẩm Thời Ân mặt không biểu tình gật đầu.
Tiêu Thế Nam ngượng ngùng cười cười, nói: “Hôm qua cung yến, Tiểu Giác thấy huynh uống nhiều, không phải cho huynh nghỉ một ngày sao?”.
Thẩm Thời Ân không nói tiếp, chỉ lời ít ý nhiều nói: “Có ít việc cần làm”.
Từ nét mặt hắn nhìn không ra vui hay giận nhưng cái nét mặt vạn năm bất biến kia đúng là vô cùng dọa người.
Tiêu Thế Nam cũng không dám nói nữa, đúng lúc nha hoàn của Tào thị tới gọi hắn, nói tẩu tử không giận hắn, Tiêu Thế Nam cũng không dám đứng trước mặt Thẩm Thời Ân nữa, lập tức đi về chính viện.
Khương Đào đã sai người dọn bữa sáng lên, mời Tào thị cùng ngồi ăn, không lâu sau Tiêu Thế Nam tới.
Hắn trước thò nửa đầu vào trong, xác nhận không khí không có gì không đúng rồi mới bước vào trong phòng.
Khương Đào thấy hành động lén lút cẩn thận của hắn thì cười, nói: “Đệ đây là về nhà hay là đi ăn trộm?”.
Tiêu Thế Nam nghe nàng nói đùa xong mới như trút được một gánh nặng lớn , thở dài một hơi, ngồi xuống trước bàn cơm, nói: “Tẩu tử không giận là được, đệ cũng không cần làm trộm”.
“Ta ở trong lòng đệ là người hẹp hòi như vậy sao?”.
Tiêu Thế Nam vội nói không phải, “Tẩu tử là rộng lượng nhất!”.
Kỳ thật, từ lúc ở ngoài cửa, Tiêu Thế Nam đã cảm thấy Khương Đào hơn nửa sẽ không tức giận. Nàng không phải người hay thù dai, kể cả hôm qua có trách hắn, qua một đêm cũng sẽ hết thôi.
Nhưng vừa rồi trạng thái của ca hắn không đúng, trong lòng lại có chút bất an.
Sau khi ăn sáng xong, Khương Đào nói chuyện việc nhà với Tào thị, Tiêu Thế Nam nghe nàng nói là ca hắn đi làm chút việc, trong lòng hắn càng thêm buồn bực – rõ là ngày nghỉ ở nhà tắm gội, ca hắn đi làm cái gì chứ?
Tuy vậy hiện giờ hắn cũng chưa lớn, cũng biết một ít đạo lý đối nhân xử thế, sẽ không lỗ mãng mà nói những cái đó.
Nghĩ tới khuôn mặt trầm trầm kia của ca hắn, Tiêu Thế Nam nhịn không được rùng mình.
Tuy rằng không biết ca hắn gạt tẩu tử đi làm chuyện gì nhưng hắn cảm thấy đối phương hơn nửa sẽ gặp xui rồi.
…………….
Bên phủ Ninh Bắc Hầu, trước đó Dung thị bị Thái Hoàng Thái Hậu đuổi khỏi Từ Hòa cung, sau khi trở về trực tiếp nằm liệt giường.
Khương Huyên vừa mất mặt vừa chột dạ, có ngu cũng đoán được bởi vì bản thân làm sai mới khiến chuyện trở nên khó coi như vậy. Nàng cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận hầu hạ bên giường.
Ninh Bắc Hầu hôm qua vẫn luôn ở cung yến tiền triều, hai nơi tin tức không thông, hắn càng không có lá gan đi dò chuyện nên vẫn chẳng hay biết gì.
Ở cung yến bị mấy hồ bằng cẩu hữu rót cho vài chén rượu, ra khỏi cung liền say tới họ của mình là gì cũng quên.
Thẳng tới sáng nay tỉnh rượu mới biết được nhà mình hôm qua đã gây ra đại họa gì!
Hắn khí thế phừng phừng xông vào hậu trạch, vốn là muốn chất vấn Dung thị.
Vậy mà tới hậu viện mới biết hôm qua Dung thị trở về liền bị bệnh, nằm ở trên giường một đêm ăn không vô nuốt không trôi.
Hắn không nỡ quở trách nhưng vẫn nhịn không được cả giận: “Việc lớn như tiệc mừng thọ của Thái Hoàng Thái Hậu, ta cũng không trông mong nàng có thể làm ra chuyện vẻ vang gì, chỉ nghĩ đưa Oánh nhi ra ngoài cho mọi người biết mặt, sau đó cũng dễ bề đưa nó vào Thẩm gia hơn. Sao lại gây chuyện như vậy?”.
Sắc mặt Dung thị trắng bệch, đỡ tay nha hoàn mới ngồi dậy được: “Là thiếp dạy dỗ không nghiêm, để Huyên nhi đưa Oánh nhi tới trước mặt quốc cữu phu nhân… Bây giờ mới gây ra chuyện như vậy”.
Ninh Bắc Hầu trừng mắt nhìn Khương Huyên, chỉ vào nàng mà mắng: “Đồ vô dụng, đã gả ra ngoài không chưởng quản được nhà chồng mà chỉ biết về nhà mẹ để tống tiền chiếm chỗ tốt. Ta và nương ngươi thương ngươi nên mới cho ngươi tiến cung, cho ngươi thể diện, ngươi liền báo đáp ta và nương ngươi như vậy?”.
Khương Huyên biết người phụ thân học đòi văn vẻ này vốn chẳng có tình phụ tử gì với nàng, lại nghĩ tới lời dặn đêm qua của Dung thị, nàng nhịn xuống không muốn tranh luận, quỳ trên mặt đất lau nước mắt.
“Quốc cữu phu nhân kia cũng chỉ ỷ vào cùng tên với A Đào tỷ tỷ mà tác oai tác quái, để nữ nhi hành lễ mười lăm phút cũng không được đứng dậy. Chỉ gây khó dễ cho nữ nhi cũng thôi đi, tuy rằng nữ nhi đã gả ra ngoài nhưng tiến cung cùng với nương, vẫn đại diện cho nhà ta. Nghĩ tới cha cũng chỉ còn chút nữa là được làm nhạc phụ của quốc cữu, lúc ấy mới nhất thời bốc đồng…”.
“Đứa nhà quê kia cuồng vọng như vậy?”.
Khương Huyên chỉ khóc lớn không nói lời nào, Dung thị tỏ vẻ đau lòng, vốn là sắc mặt trắng bệch, giờ còn tệ hơn.
Bà giãy giụa muốn xuống đất tạ tội thay cho Khương Huyên.
Ninh Bắc Hầu cũng lười hỏi tội, xua tay nói: “Ta biết sao lại vậy! Tuy các ngươi có sai nhưng cũng là do đứa nhà quê kia trước. Việc này ta tuyệt không bỏ qua!”.
Nói xong Ninh Bắc Hầu thở phì phì rời đi.
Hắn vừa đi, Khương Huyên lau nước mắt ngồi lên giường, nhìn Dung thị hỏi: “Nương, như vậy thật không có chuyện gì?”.
Dung thị sai nha hoàn đưa khăn ướt tới, lau bột phấn trên mặt đi, nói: “Cha ngươi trọng nhất là thể diện, chúng ta chỉ nói đứa nhà quê kia mượn cơ hội này mà đánh vào mặt của hầu phủ chúng ta, cơn giận của hắn sẽ hết hơn nửa. Chờ sau đó ta sai người đi mua hai bức tranh cổ cho hắn, hắn cũng sẽ vứt ra sau đầu thôi”.
Khương Huyên gật gật đầu, sau lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua mà oán hận nói: “Cha nói sẽ không bỏ qua như vậy, con cũng sẽ không dễ dàng cho qua đâu. Ngày tháng còn dài, hẳn sẽ có một ngày con nhất định phải bù lại gấp trăm ngàn lần sự tủi nhục ngày hôm qua”.
Dung thị nhìn Khương Huyên đang nghiến răng nghiến lợi.
Nữ nhi này…. Nửa điểm cũng không giống bà, rất giống phụ thân không não kia. Trước khi xuất giá, nàng cũng coi như nghe lời, không gây ra chuyện gì. Hiện giờ lớn rồi, cánh cứng rồi, giống hệt cha nàng mà khiến người khác chán ghét.
Tuy vậy cũng không quan trọng, bà còn có nhi tử, nhi tử nghe lời bà, chỉ chờ nó kế tục vị trí thế tử, tiếp quản hầu phủ này thì không bao giờ cần lo lắng những người ngu như lợn này liên lụy.
Trong lòng Dung thị nghĩ vậy nhưng trên mặt lại làm như không có gì.
Nhưng vốn cho là chuyện đã hết, mọi người ở phủ Ninh Bắc Hầu hẳn sẽ không ngờ tới, vận rủi nhà họ cũng chỉ là mới bắt đầu thôi!