Tần Tử Ngọc đột nhiên ngất đi khiến Khương Đào rất hoảng sợ, cùng với bọn Tiêu Thế Nam ba chân bốn cẳng đỡ người dậy.
May mà trong phủ có đại phu, hạ nhân chạy nhanh đi gọi.
Khương Đào sai nha hoàn đi gọi Hoàng thị.
Buổi sáng lúc tới Hoàng thị còn rất có tinh thần, buổi chiều nghỉ ngơi xong mới thấy mệt, giữa trưa ăn cơm xong liền ngủ, lúc dùng bữa tối, Khương Đào sai người đi gọi cũng không thấy nàng dậy.
Nghe nói nhi tử có chuyện, Hoàng thị lập tức bò dậy, búi tóc chạy theo nha hoàn.
Đại phu đang bắt mạch cho Tần Tử Ngọc, Hoàng thị ở bên cạnh thấy nhi tử sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền liền đỏ mắt tự trách: “Trên đường ta chỉ nghĩ chăm sóc Khương Dương sao cho tốt, không ngờ nó xưa nay khỏe mạnh cường tráng lại bị bệnh”.
Khương Dương cũng hổ thẹn nói: “Huynh ấy luôn ở với ta, ta cũng không thấy huynh ấy có gì không khỏe”.
Sau một lúc lâu, đại phu chẩn bệnh xong nói; “Không có việc gì, Tần công tử chỉ là cảm xúc đột nhiên thay đổi, ngất đi thôi. Nghỉ một lát là hắn có thể tỉnh, uống mấy hớp trà ổn định tinh thần là sẽ khỏe”.
Hoàng thị buồn bực nói, “Ngất lịm đi không phải chỉ có trẻ nhỏ mới có sao? Sao người lớn như vậy rồi còn gặp chuyện như vậy?”.
Khương Đào và Tiêu Thế Nam, Khương Dương ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đại khái đoán được là cái gì dọa Tần Tử Ngọc rồi.
Đang nói chuyện, Tần Tử Ngọc từ từ tỉnh dậy.
Hoàng thị mới rồi còn gấp muốn chết, hiện tại biết hắn không sao liền nói hắn, “Lớn như vậy rồi còn bị dọa cho ngất đi. Ta cũng bị con dọa chết khiếp rồi”.
Tần Tử Ngọc thẹn thùng, buổi chiều hắn thấy Khương Dương cười cười là biết có gì đó không đúng, sau Tiêu Giác lại gọi Thẩm Thời Ân là cữu cữu, trong lòng hắn bèn có phỏng đoán – tuy rằng sau khi hắn vào kinh mới biết được phu quân khổ dịch của Khương Đào là Vinh Quốc công, quốc cữu gia. Nhưng trên đường đi nghe qua không ít chuyện của Thẩm gia, chỉ là không khớp mà thôi.
Nhưng đoán thì đoán, trước không nói Tiêu Giác ăn mặc rất bình thường, Tần Tử Ngọc còn cảm thấy là hoàng đế trăm công nghìn việc, nào sẽ chạy tới Thẩm gia vui đùa với họ chứ?
Hơn nữa, thấy thái độ đối xử với Tiêu Giác của bọn Khương Đào cũng rất thân thiết, chẳng hề cung kính, chỉ cảm thấy bản thân nghĩ nhiều. Chắc chỉ là họ hàng gì của Thẩm gia thôi.
Sau nghe thấy lời kia của Tiêu Thế Nam mới biết thực là cái vị ở trong cung kia.
Hắn kích động quá mức liền ngất đi luôn.
“Tại ta, tại ta”, Khương Đào áy náy nói, “Là ta đã không nói rõ với Tử Ngọc”.
Khương Dương sờ sờ mũi không lên tiếng, kỳ thật người nên giải thích với Tần Tử Ngọc nhất nên là hắn.
Nha hoàn bưng trà lên, Hoàng thị ngồi ở mép giường vừa đút vừa nói hắn: “Rốt cuộc là sao con lại bị dọa? Nói nương nghe xem”.
Tần Tử Ngọc thấy được sự quan tâm trong ánh mắt của bà, có hơi ngượng ngùng mà nói chuyện buổi chiều.
Hoàng thị nghe xong cũng sửng sốt, ấp úng nói: “Con kém tí nữa thì đụng Hoàng đế…. Còn ăn cơm cùng bàn với người ta?”.
Tần Tử Ngọc “ừm” một tiếng, sau đó há mồm chờ Hoàng thị đút trà tiếp nhưng Hoàng thị sửng sốt sau một hơi uống cạn chén trà.
“Ngoan!”. Nàng vuốt ngực thở dốc, “Cũng không trách con được, là ta ta cũng hoảng”.
Khương Đào thấy sắc mặt Hoàng thị cũng trắng, lại tạ lỗi một hồi.
Hoàng thị liên tục xua tay nói: “Không trách muội, là chúng ta ở địa phương xa không chịu được chuyện lớn như vậy”.
“Không phải trước đó ở huyện thành, ta thấy vị kia đánh nhau cũng sợ tới mức đứng không vững tỷ cũng thấy rồi. Chúng ta cũng giống nhau”.
Nghe được lời của nàng, Hoàng thị nghĩ cũng đúng.
Không phải đều bị dọa sao! Hoàng đế là người không câu nệ tiểu tiết, nhi tử nhà mình chỉ vượt lên trước ngài đứng cũng không có làm ra chuyện đại ngịch bất đạo gì, cũng không có kinh động tới người. Hơn nữa nhi tử nhà nàng chỉ là một cử nhân nho nhỏ mà còn được đứng trước mặt Hoàng đế, còn ngồi ăn cơm cùng, nói ra không biết bao nhiêu người hâm mộ!
“Đều là nhờ phúc của muội!”. Nghĩ thông suốt sau Hoàng thị kích động lôi kéo Khương Đào nói một đống lời cảm tạ.
Tần Tử Ngọc còn mới uống được một ngụm trà đã bị nương hắn bỏ qua một bên.
Thôi được rồi, mạch não của nương hắn trước giờ đều không giống người thường, hắn cũng đã quen rồi.
Xác nhận Tần Tử Ngọc không sao rồi, cả nhà đi nghỉ ngơi cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Sau khi tắm gội xong, Thẩm Thời Ân và Khương Đào lên giường nằm.
Khương Đào ngáp dài đang chuẩn bị chợp mắt, nghe Thẩm Thời Ân hỏi: “Có phải ở nhà nhàm chán quá hay không?”.
Thẩm gia không có mấy người, đặc biệt là chuyện chọn hạ nhân cũng là qua khâu xét duyệt của Thẩm Thời Ân, không cầu nhiều, chỉ cần mỗi người vào phủ bối cảnh trong sạch, tâm địa thuần lương là được.
Sau khi về kinh, Khương Đào xem qua sổ sách trong nhà, lại nhận mặt hạ nhân trong phủ, sau cũng chẳng có chuyện gì để làm.
Sau đó chính là có cáo mệnh tới, tiếp khách tới nhà và chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Rồi đón Khương Dương và Tô Như Thị hồi kinh, nàng thu dọn viện, an bài hạ nhân.
Bận hết mọi chuyện xong, Khương Đào mới phát hiện bản thân rất nhàn rỗi.
Cũng đúng là do nhàn quá nên mới nghĩ ra chuyện làm thịt viên kia.
Không ngờ Thẩm Thời Ân lập tức đã nhìn ra được, Khương Đào lại nói thầm hắn chính là con giun trong bụng nàng, nói: “Nói ra đừng cười ta, ta đúng là không ngồi yên được. Tuy rằng vẫn làm thêu thùa nhưng khác với trước kia, không cần bận rộn kiếm tiền, thêu thùa lại trở thành hứng thú. Bữa ăn trong nhà cũng không cần ta nhúng tay vào, mỗi ngày thức dậy hầu như là chỉ ăn với ngủ, thật sự rất nhàm chán”.
Nói xong nàng cũng có chút ngượng ngùng, biết cách nói này chính là đang có phúc mà không biết hưởng. Bao người mơ ước cuộc sống há miệng là có người đưa cơm, có tùy tùng đi theo hầu hạ.
Nhưng nàng lại không ngồi yên được.
Thẩm Thời Ân cầm tay nàng, cũng không nói nàng cái gì, nghĩ một lúc nói: “Không thì nàng mở tú trang? Hoặc là hợp tác kinh doanh với người khác. Ở nhà cũng không thiếu tiền, muốn gì thì cứ đi làm, trời sập xuống….”.
Khương Đào cười che miệng hắn lại, nói: “Biết rồi, trời sập còn có chàng gánh! Tuy vậy mở tú trang, buôn bán gì không phải vội lúc này”.
Gia sản của Thẩm gia đều đã được thu về dưới danh nghĩa của Thẩm Thời Ân, tài phú tích lũy qua mấy thế hệ vô cùng phong phú.
Tuy vậy Thẩm gia không có ai làm buôn bán, sản nghiệp nhiều nhất chính là đồng ruộng thôn trang, thuê tá điền đi chăm ruộng, tiền thu mỗi năm chỉ riêng việc này cũng đã tốn hơn mấy vạn. Cửa hàng cũng có không ít nhưng đều là cho bên ngoài thuê, ký dài lâu.
Nếu hiện tại muốn làm kinh doanh, Khương Đào chỉ cần nói một câu liền có nhiều người tới tiến cử với nàng.
Nhưng trước mắt chỉ mới vào kinh, nàng còn chưa thăm dò hết, kinh doanh ở kinh thành cũng như ở quan trường vậy, địa vị của mấy thương gia lớn ngang nhau, ranh giới rõ ràng. Hiện giờ thân phận của nàng cũng rất nhạy cảm, không phải cứ nói đại mấy câu là xong việc.
“Được, dù sao ta cũng nói giống như khi còn ở huyện thành, nàng muốn làm gì cứ làm, tốt xấu gì ta cũng sẽ ở cạnh nàng. Hiện giờ cuộc sống còn tốt hơn trước, càng không thể có chuyện để nàng tự làm khó chính mình được”.
Khương Đào không ngẩng đầu mà chôn mặt ở cổ hắn nói được.
Thẩm Thời Ân nói thẳng là một thẳng nam, không biết nói những lời hoa mỹ, cũng sẽ không biết kẻ mày vẽ môi cho thê tử nhưng mỗi một biến hóa nhỏ của Khương Đào hắn đều biết, để nàng thời thời khắc khắc đều có cảm giác bản thân được yêu, được quan tâm. Loại ngọt ngào này không khắc ghi vào xương cốt nhưng lại tồn tại mãi mãi, đặc biệt đáng quý.
Khương Đào bận một buổi trưa, ngửi được mùi hương thanh mát trên người hắn liền thấy buồn ngủ.
Nàng nói năng không rõ, mơ mơ màng màng nỉ non bên tai hắn: “Chàng nhất định rất thích rất thích ta có đúng không?”.
Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nghe vậy cong môi cười, cúi đầu muốn hôn nàng.
Nhưng môi hai người còn chưa chạm vào, Khương Đào đã khẽ ngáy một tiếng.
Thẩm Thời Ân bật cười, đắp chăn cho nàng xong hắn bắt đầu tính ngày tháng.
Trước mắt là tháng mười, còn bốn tháng nữa là hiếu kỳ của Khương Đào kết thúc.
Chờ hết hiếu kỳ, hắn nhất định sẽ cho Khương Đào cảm thụ một cách chân thực nhất sự “thích” của hắn!
……………
Đầu tháng mười, thiên tử săn thú, mời văn võ bá quan và gia quyến cùng tới tham gia.
Tiêu Thế Nam sớm đã ngóng trông ngày này, tới ngày hôm ấy, hắn là người dậy sớm nhất, sau đó theo thứ tự đi gọi người trong nhà dậy, rất mau cả nhà đã dậy hết.
Kỵ trang của mấy người bọn họ đều do Khương Đào làm, tham khảo kỵ trang ở hiện đại, thân trên là áo eo nhỏ tay bó, ở dưới là quần phẳng, ống quần nhét vào giày da.
Trong nhà từ Thẩm Thời Ân tới Tiêu Thế Nam, Khương Dương đều là thân hình vai rộng chân dài eo thon, mặc như vậy càng làm tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong, đĩnh bạt cao lớn.
Đáng tiếc Khương Lâm vẫn là một cục tròn tròn, kỵ trang như vậy mặc trên người hắn lại khiến hắn trông có vẻ đáng yêu hơn.
Tuy vậy thẩm mỹ của tiểu tử này còn chưa trưởng thành, ở trước gương tự khen bản thân một tràng, cũng không cảm thấy bản thân so với tỷ phu và các ca ca có gì khác biệt.
Lần đầu tiên Khương Đào tham gia săn thú, ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành còn không quên hỏi Thẩm Thời Ân mãi những việc cần chú ý.
Thẩm Thời Ân nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đi chơi náo nhiệt một phen. Đến lúc đó tùy nàng theo ta đi săn thú hay là ngồi ở khán đài uống trà cũng không sao cả”.
Bãi săn ở vùng ngoại ô, ra khỏi thành đi hơn nửa canh giờ là tới.
Đội nghi thức của Tiêu Giác tới trước, chờ tới khi họ tới nơi, cung nhân và thị vệ đã bố trí khán đài và sân chính giữa xong.
Khương Đào theo Thẩm Thời Ân xuống xe ngựa, vào bãi săn sau liền bắt đầu quan sát.
Bãi săn được bố trí giống với lần nàng xem kịch trong cung, cũng là một sân khấu hình vuông lớn, ở giữa có một khối đất trống to, trên đó có cắm đôi cọc gõ, buổi tối có thể đốt lửa trại. Sau khán đài là rất nhiều lều trại lớn kiểu đóng quân, để các nhà nghỉ ngơi vào buổi tối.
“Nhà ta ở đâu?”
Thẩm Thời Ân chỉ cho nàng, nói: “Bên cạnh rèm trướng của Tiêu Giác chính là của chúng ta, gần doanh trướng ngự dụng chính là lều của chúng ta”.
Khương Đào nhịn không được cười cười, thôi thì cũng chẳng cần nhớ làm gì, dù sao vị trí ở sau hoàng đế chính là nhà của mình!
Săn thú sau giờ ngọ mới bắt đầu, buổi sáng là thời gian mọi nhà sắp xếp lại lều mình.
Tiêu Thế Nam chờ không được nên cưỡi ngựa làm nóng, chính hắn cưỡi xong còn không tính, biết Khương Dương và Khương Lâm cũng không biết, còn muốn dạy họ cưỡi.
Tuyết Đoàn nhi cũng được mang tới, vây quanh ngựa của Thẩm gia mà đắc ý rung đùi, hiển nhiên cũng là vội vàng muốn ra ngoài vui vẻ.
Khó được một lần ra ngoài chơi, Khương Đào cũng không quản bọn họ, sai người đi theo họ cho họ tự do hoạt động.
Thẩm Thời Ân cũng dắt một con ngựa cái ôn thuần tới, nói trước mang Khương Đào đi xem các nơi xung quanh.
Khương Đào lần đầu tiên cưỡi ngựa nhưng vì có Thẩm Thời Ân ở đây, nàng đánh bạo lên ngựa.
Thẩm Thời Ân thấy nàng nắm chặt dây cương không buông, vừa nhịn cười lấy dây cương trong tay nàng, vừa nói: “Cầm nhẹ thôi, tay có thể cầm yên ngựa hoặc là dây cương, hai chân nhẹ nhàng kẹp lấy phần bụng ngựa. Chúng ta đi chậm, khẳng định nàng ngã không được”.
Không lâu sau, đoàn người phủ Anh Quốc công cũng tới.
Tào thị nhìn thấy Thẩm Thời Ân dắt ngựa cho Khương Đào liền cười nói: “Quốc cữu gia của chúng ta còn biết dắt ngựa?”.
Lời trêu đùa của bà cũng không có ác ý nhưng Khương Đào vẫn đỏ mặt, giục Thẩm Thời Ân đứng gọn qua.
Thẩm Thời Ân không tránh, chỉ nói: “A Đào lần đầu cưỡi ngựa. Ta dắt ngựa cũng tốt hơn nàng ấy bị dọa hay bị ngã”.
Nói xong hắn nhìn Khương Đào, hai người không nói gì chỉ cười cười.
Tào thị cũng đã 40 tuổi nhưng nhìn thấy bọn họ ăn ý ngọt ngào với nhau cũng cảm thấy ngưỡng mộ.
Vì thế sau đó, Anh Quốc công đi tới, bà cũng nói với Anh Quốc công cưỡi ngựa với bà.
Bà cũng không trông cậy rằng Anh Quốc công sẽ ân cần như Thẩm Thời Ân, dắt ngựa cho bà nhưng rốt cuộc vẫn có chút mong chờ.
“Cưỡi ngựa thua bà cũng đã nửa đời rồi, lần này khẳng định sẽ thắng!”. Anh Quốc công tuổi già chí chưa già nói xong lên ngựa, quất rôi vào mông ngựa rồi xông ra ngoài.
Lời của edit: Nói vậy có hơi vô lễ nhưng mà đây là mấy ví dụ điển hình cho việc bạn trai nhà người ta và nhà tôi.