Tiêu Giác đứng trên đài cao, cây đuốc soi rọi mọi phía, động tĩnh bên dưới hắn đều thấy được rõ ràng.
Thấy Khương Đào bỗng nhiên hoảng loạn, hắn không vội vã tuyên bố kết quả mà xuống dưới đài tới chỗ họ hỏi làm sao vậy.
Khương Đào tự trách nói: "A Dương còn chưa trở về, tại ta, để đệ ấy ra ngoài một mình như vậy".
Tiêu Giác vội an ủi: "Mợ chớ có sốt ruột, bãi săn này được trông chừng nghiêm ngặt, chỉ cần không đi tới cấm địa sau núi, ngoài ra cũng không có ngã rẽ nào ở đây. Có lẽ là A Dương lần đầu tới nên chưa quen đường, đi chậm hơn mọi người".
Cấm địa sau núi cũng chính là chỗ rừng già lần trước Thẩm Thời Ân giới thiệu cho nàng, bởi vì chỗ ấy luôn có dã thú hung mãnh lui tới nên không tiện quản lý, lúc tiên đế còn bèn liệt chỗ ấy vào cấm địa, còn lập bia đá bên ngoài, làm đường ranh giới.
Khương Dương là người có chừng mực, mười lăm tuổi ở thời đại này đã là người lớn, đương nhiên sẽ biết không nên đi hướng đó.
Khương Đào gật đầu nhưng dù sao cũng là đệ đệ nhà mình, lo lắng trong lòng lại chẳng thể áp xuống được.
Tiêu Giác sai thị vệ chia làm mấy đội, lại để Vương Đức Thắng và mấy quan viên đi giải thích tình huống với những quan viên khác.
Phần lớn đều có thể hiểu được nhưng sẽ có những người như Khương Huyên lại chẳng nhìn được Khương Đào và Thẩm Thời Ân được yêu thích như vậy hoặc là những người chẳng quan tâm tới mấy chuyện vặt này mà chỉ nghĩ muốn được nổi bật.
Có người lén nói: "Đệ đệ cũng đã mười lăm rồi về muộn tí thì có sao? Cũng chẳng phải mấy đứa bốn năm tuổi. Dựa vào đâu mà Thánh Thượng lại hoãn nghi thức phong thưởng?".
"Đúng vậy, lần này tuy là đại công tử của phủ Anh Quốc công săn được nhiều nhất nhưng nhi tử nhà ta cũng săn được không ít, còn chờ tới lúc Thánh Thượng tuyên bố thứ tự để được hiển lộ trước mặt mọi người đấy!".
Bên cạnh, người biết chừng mực sẽ khuyên họ: "Tốt xấu gì cũng là một mạng người! Nghe đâu là một tiểu thư sinh văn nhược đi lạc, quốc cữu phu nhân lo lắng cũng rất bình thường".
Mọi người nghị luận sôi nổi, Khương Đào thấy đã có thị vệ đi tìm Khương Dương bèn nói Tiêu Giác cứ về đài tiếp tục nghi thức phong thưởng.
Mà ngay lúc Tiêu Giác trở về đài cao, chuẩn bị tuyên bố kết quả săn thú của ngày thứ nhất thì bỗng thấy một người một ngựa trở về.
Tới bãi đất, Khương Dương nhẹ nhảy xuống lưng ngựa.
Khương Đào vội tiến tới nói: "Buổi chiều đã nói với ta là chạng vạng sẽ về, sao bây giờ mới về?".
Sắc mặt Khương Dương trắng bêch, vội xua tay nói: "Tỷ tỷ không cần vội nói đệ lúc này, sau sẽ giải thích kỹ cho tỷ".
Lúc tỷ đệ bọn họ nói chuyện, một thân ảnh màu trắng tiến tới.
"Đây là gì? Hổ?".
"Hộ giá! Hộ giá!".
Những người chưa thấy Tuyết Đoàn nhi bao giờ cũng lo lắng, tuy vậy chuyện Thẩm gia nuôi hổ tuyết không phải là bí mật, những người biết chuyện liền giải thích cho mọi người xung quanh.
Tuyết Đoàn nhi tới trước đoàn người bèn đi chậm lại, nhẹ bước nhảy tới trung tâm của bãi đất trống.
Lúc này mọi người mới thấy rõ trên người nó còn một bó dây, dây kéo lê trên mặt đất, kéo dài ra tới tận ngoài cổng.
"Đây là cái gì?". Khương Đào thấy rõ xong mới hỏi Khương Dương.
Mà Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam đã gỡ dây trên người Tuyết Đoàn nhi xuống, sai người kéo hết đoạn dây vào doanh trại.
Sau một lúc lâu, một cái bao lớn được gói bằng dây thừng giản dị xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong cái bao "nho nhỏ" ấy có gì à, một đống con mồi, nào là hoẵng, nai, thỏ gà, đủ cả các loại con.
"Không phải nói không tham gia săn thú sao?". Khương Đào ký quái hỏi Khương Dương.
Nàng không hỏi còn tốt, hỏi tới Khương Dương cũng là bất đắc dĩ. Hắn không biết võ, đương nhiên sẽ không tham gia săn thú.
Sau giờ Ngọ, hắn không nhanh không chậm mà nói với tỷ tỷ hắn, sau đó dẫn Tuyết Đoàn nhi ra ngoài.
Nhưng ra ngoài rồi, Tuyết Đoàn nhi một hai phải chạy vào rừng.
Tùy tùng không dám chạm vào nó, Khương Dương gọi nó cũng không nghe, chỉ có thể nhận mệnh mà đi cùng.
Vốn tưởng sẽ vui chơi chốc lát, Tuyết Đoàn nhi chơi đủ rồi sẽ về.
Không ngờ là người xưa nói cấm có sai - thả hổ về rừng, hậu hoạn khó lường!
Trước giờ Khương Dương chưa từng thấy Tuyết Đoàn nhi chơi điên như vậy, cơ hồ là thấy con nào cũng nhào lên.
Nó là được Khương Đào nuôi lớn, vốn là bản lĩnh đi săn không quá lợi hại nhưng bất đắc dĩ, lại quá mức thông minh, đều nói nó sắp thành tinh rồi, chính mình tự mò một lúc mà lúc đi săn cũng ra hình ra dáng. Hơn nữa còn có mười mấy tùy tùng hỗ trợ bên cạnh, tốc độ đi săn của nó càng lúc cành nhanh.
Khương Đào nghe được cười rộ lên, sau đó cười xong nàng phát hiện có gì đó không đúng rồi, "Không đúng, chỉ có hai đứa trở về sao? Những tùy tùng ấy đâu?".
Khương Dương chỉ chỉ đằng sau, nói ở sau ấy, hẳn cũng sắp về rồi.
Khương Đào còn rất buồn bực. Hạ nhân nhà mình tuy rằng không nhiều như nhà người khác nhưng đều là tự tay Thẩm Thời Ân lựa chọn, mỗi người đều rất giỏi, sao mà chủ tử như Khương Lâm đã về rồi mà họ còn đi đằng sâu?.
Không đợi nàng hỏi tiếp, không lâu sau tùy tùng Khương Dương mang theo đã trở lại.
Mỗi người đếu kéo một dây thừng, tựa như đang kéo vật gì rất nặng.
Thẩm Thời Ân hô những người khác đi hỗ trợ, mọi người ba chân bốn cẳng tới kéo đồ vào.
Con mồi lần này khiến mọi người rất kinh ngặc - vậy mà là một con gấu nâu đã trưởng thành!
Con gấu này nhìn như mang thai, hẳn cũng phải ba bốn trăm cân.
Khương Đào nhìn cũng muốn đỡ trán, nói: "Sao còn săn cả gấu về thế này?".
Khương Dương thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ nói: "Trước đó chúng ta chỉ ở trong lâm trường, lúc chạng vạng hẳn là có thể về rồi. Nhưng sau đó không biết nó ngửi thấy mùi gì, đột nhiên quay đầu. Nó chạy quá nhanh, chúng ta chỉ theo tới chỗ có cột mốc có ghi biên giới cấm địa, sau cũng không thấy nó đâu. Mãi cho tới trước khi trời tối, Tuyết Đoàn nhi mới trở ra tìm đệ, sau cắn vạt áo đệ kéo về phía núi... sau chúng đệ liền thấy được gấu đen đã chết rồi, đệ vốn là không muốn mang về. Nhưng nó không chịu, còn giận hờn la lối lăn qua lộn lại. Aiz.. Tóm lại không phải là đệ đưa nó đi mà là nó đưa đệ đi".
"Đệ bèn chiều nó như vậy, nếu mắng nó hai câu, nó còn dám à?".
Khương Dương bị nói không hé răng. Tuy Tuyết Đoàn nhi là Khương Đào nuôi từ nhỏ nhưng nàng coi nó như hài tử, bọn Khương Dương cũng chịu ảnh hưởng của Khương Đào, dần dần cũng không coi Tuyết Đoàn nhi như sủng vật mà là người nhà.
Không còn gì ngạc nhiên, người thắng trong ngày săn thú đầu tiên đương nhiên là Tuyết Đoàn nhi.
Nó đài cao lắc đầu hất đuôi, chờ Tiêu Giác tuyên bố kết quả thi đấu.
"Kiểm kê xong! Trẫm tuyên bố, săn được nhiều con mồi nhất trong ngày thứ nhất là Khương Dương phủ Vinh Quốc công!".
Tuyết Đoàn nhi ngơ ra, mở to mắt tròn xoe sững sờ tại chỗ giống như đang tự hỏi vì sao không phải là tên của nó?
Chỉ số thông minh của Tuyết Đoàn nhi nhiều nhất cũng chỉ ngang với Khương Lâm, nó đương nhiên không hiểu săn thú này là được tiến hành giữa con người, người thắng đương nhiên cũng là người. Hệt như những nhà khác, khi đi săn đều dẫn theo không ít chó săn. Con mồi chó săn săn được cũng tính lên đầu chủ nhân. Hơn nữa nếu tách con mồi của người và thú ra thì càng không dễ kiểm kê.
Tiêu Giác bị nó nhìn hơi chột dạ nhưng không thể rút lời được, không thì quy củ pháp luật đều thành trò cười rồi.
Hắn nhận lấy bảo đao trong tay cung nhân, đưa tới cho Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi há mồm ngậm đao, cũng không rối rắm vì sao vừa rồi không phải tên của mình, chạy chậm tới trước mặt Khương Đào rồi đưa thanh đao như hiến vật quý cho nàng.
"Ngươi ấy!". Khương Đào cầm bảo đao nặng trĩu trong tay vừa tức vừa buồn cười, cũng không thể mắng nó trước mặt người khác, chỉ nói: "Không có lần sau".
Tiêu Thế Nam vừa bóp cổ tay thở dài, nói: "Thật vất vả mới thắng được nhị ca, lại không ngờ bọ ngựa bắt ve hoàng tước còn ở sau! Sao lại cứ không có duyên với thứ nhất vậy?".
Kỳ thật trước đó có thể nổi bật trước mặt mọi người, được Tiêu Giác khen một hai câu. Dù sao sau đó trong cung cũng sẽ chọn những người này làm thị vệ, không có chuyện chỉ lấy người đứng đầu làm thị vệ.
Nhưng Tiêu Thế Nam có quan hệ cực tốt với Tiêu Giác, đương nhiên không cần cơ hội như này.
Cũng chỉ là một nguyện vọng từ lâu nay, lấy được cái danh đứng đầu cho đỡ ghiền thôi.
Hắn đang nói chuyện bèn được Tiêu Giác hô lên cùng với Khương Dương.
Những người săn được nhiều nhất đứng thành một hàng, Tiêu Giác vừa ban thưởng cho mọi người lại cố gắng khen thưởng một phen.
Những người khác đều rất tự hào, tuy rằng vì Khương Dương mà thứ tự của họ giảm một bậc nhưng Tiêu Giác đã tính hết mọi người ở bên trong, chỉ thêm một người là Khương Dương thôi.
Cho nên trừ Tiêu Thế Nam bỏ lỡ được thanh bảo đao tốt hiếm có, những người khác cũng không có tổn thất gì.
Tiêu Giác thấy hắn cúi đầu ủ rũ, buồn cười mà nhẹ giọng nói: "Ngươi như vậy ủ rũ làm gì? Chỉ là một thanh đao thôi, có đáng để ngươi để ý vậy không? Đao kia tuy quý nhưng trong cung còn có nhiều thứ tốt hơn, nếu ngươi thích, lần sau lại đưa cho ngươi một thanh". (ủa anh, ơ anh, ơ kho trong cung ơ)
Tiêu Thế Nam héo héo nói: "Không phải do đao, ta muốn đệ nhất kìa! Aiz, thôi vậy, A Dương không phải người ngoài".
Khương Dương chịu đựng ánh mắt của mọi người vốn có hơi không được tự nhiên, nghe vậy bèn nhịn không được cười nói: "Sớm biết vậy để Tuyết Đoàn nhi đi theo huynh. Tuy vậy cũng không lo cái này, không phải săn thú còn hai ngày sao?".
Tiêu Thế Nam cũng nghĩ như vậy, dù sao săn thú còn hai ngày, hôm nào cũng sẽ xếp thứ tự. Ngày mai hắn dẫn Tuyết Đoàn nhi theo, vậy cái danh đầu bảng không phải là ván đã đóng thuyền rồi hay sao?
Hắn cười rộ lên, không dám ôm người ở trước mặt Tiêu Giác, liền bá lấy vai Khương Dương nói: "Vẫn là đệ nghĩ chu đáo, ngày mai Tuyết Đoàn nhi sẽ đi theo ta".
Nghi thức phong thưởng kết thúc, Tiêu Thế Nam và Khương Dương xuống đài.
Phu thê Anh Quốc công cao hứng vô cùng, buổi chiều họ cũng tham gia săn thú nhưng dù sao tuổi cũng lớn, ánh mắt và tốc độ phản ứng đều không bằng người trẻ tuổi, tuy cũng săn được không ít dã vật nhưng phu thê hai người cộng lại cũng không nhiều bằng Tiêu Thế Nam. Hơn nữa tuy Tiêu Thế Nam là thứ hai nhưng ai cũng biết thứ nhất là Tuyết Đoàn nhi.
Người sao so được với hổ chứ? Thua cũng là chuyện bình thường.
Bọn họ một trái một phải đi tới bên cạnh Tiêu Thế Nam.
Tào thị quan tâm hỏi : "Hôm nay con săn nhiều như vậy, khẳng định là rất vất vả. Nghe con mới nói, ngày mai còn muốn cố gắng? Cẩn thận đừng để bản thân mệt quá".
Tiêu Thế Nam cười cười, nói: "Nương, không có gì đáng ngại, kỳ thật cũng không có gì mệt. Trước đó nhị ca ở nhà ngày ngày huấn luyện con, nhẹ nhàng hơn cái này nhiều".
Anh Quốc công tự hào nói: "Không hổ là hài tử nhà ta, ngày mai ta và con đi cùng!".
Kỳ thật không ít người vì muốn để con cháu nhà mình nổi lên mà lén lút sẽ đưa con mồi của mình tính cho hài tử nhà mình. Dù sao cũng là người một nhà, coi như là quy định bất thành văn được ngầm đồng ý rồi.
Nhưng Tiêu Thế Nam thì khác, tuy hắn coi như có gian lận một chút nhưng cũng không xin Thẩm Thời Ân phải chia con mồi cho hắn, chỉ để Khương Lâm giúp đỡ xua con mồi về bên hắn, có thể bắn trúng được là dựa vào bản lĩnh của bản thân.
Anh Quốc công nghe hắn nói ngày mai còn muốn cố gắng, cũng muốn thao tác ngầm giống nhà khác.
Trải qua một lần hóa giải trước đó, Tiêu Thế Nam cũng không sợ cha hắn nữa, đang muốn nói được, lại nghe Tiêu Thế Vân nói: "Tuổi cha mẹ cũng đã lớn, bận rộn cả ngày nên người cũng không thoải mái. Không bằng ngày mai con đi cùng với đại ca".
Tuy Tiêu Thế Vân không biết võ, cũng gầy yếu nhưng bình thường cưỡi ngựa một đoạn cũng không ngại gì.
Tuy Anh Quốc công muốn nhìn thấy Tiêu Thế Nam chiến thắng vào ngày mai nhưng càng muốn nhìn hai huynh đệ hòa thuận đồng lòng. Đặc biệt là Tiêu Thế Nam lại rất thân với Tiêu Giác, Khương Dương, ngược lại đối với huynh đệ ruột là Tiêu Thế Nam có vẻ xa lạ. Anh Quốc công rất hy vọng hai huynh đệ có thể hòa thuận hơn với nhau.
Ông cười vang nói: "Được, ngày mai hai huynh đệ con đồng tâm, kể cả không lấy được đầu bảng cũng không ngại. Chờ ta và nương con nghỉ ngơi một ngày, hôm sau nữa đi săn cùng Tiểu Nam cũng giống nhau!".