Nhìn thấy sắc mặt của Khương Đào và Thẩm Thời Ân đều trầm lại, Yểu Yểu lập tức ngưng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rất thấp thỏm.
Chưa đợi Khương Đào đặt câu hỏi, Yểu Yểu vội vàng mở miệng nói: “Yểu Yểu không có cưỡi Tuyết Đoàn nhi!”.
Khương Đào đúng là chỉ nói hiện giờ nàng còn nhỏ, không thể chơi quá thân với Tuyết Đoàn nhi, chưa nói là có thể chơi với người nhà hay không. Nhưng nàng cưỡi người khác không nói nhưng cố tình lại là Tiêu Giác đang mặc long bào.
Sự tồn tại của Tiêu Giác vốn là chuyện khó có thể làm lơ được, cũng chỉ có Khương Lâm nhỏ tuổi mới nháo ra một chuyện như vậy nhưng lúc ấy hắn bị Vương Đức Thắng quát một hồi, ăn đau cũng nhớ lâu, hiện giờ rất đúng mực với Tiêu Giác.
“Thẩm không cần nghiêm túc như vậy”, Tiêu Giác để Tiêu Thế Nam ôm Yểu Yểu xuống, sau đó đứng dậy giải thích nói: “Con chỉ chơi với Yểu Yểu một lúc thôi, hơn nữa, thẩm cũng nói rồi, chỉ có khi trong nhà có mỗi người nhà chúng ta thì có thể không chú ý tới thân phận bên ngoài, ở nhà con chỉ là biểu ca của Yểu Yểu”.
Lời này là do Khương Đào nói không sai nhưng chuyện này không đúng!
Khi Tiêu Giác mặc long bào, Khương Đào cũng sẽ nhớ tới thân phận của hắn, nàng luôn nhắc nhở mấy tiểu tử trong nhà như vậy.
Khương Đào không sợ gì, chỉ sợ Yểu Yểu chẳng phân biệt được đâu là trong nhà đâu là ngoài ngõ. Những người ngoài kia sẽ chẳng nhớ nàng còn nhỏ tuổi, sau hẳn sẽ tấu nó coi khinh hoàng quyền. Thời đại này vốn khắc nghiệt với nữ tử, nếu thật gánh cái danh xấu này, Khương Đào cũng đau lòng muốn chết.
Nhưng Tiêu Giác cũng là yêu quý Yểu Yểu, không thì cũng sẽ không đồng ý để cho nàng cưỡi, hơn nữa, hắn đúng là đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, nếu Khương Đào nói lo lắng của mình thì hắn khẳng định sẽ nói là những ngôn quan ấy tính là gì? Con mới là vua của một nước.
Cho nên trước Khương Đào không đề cập tới, chỉ hỏi sao họ lại chơi trò này?
Khương Dương giải thích nói: “Mới rồi sau khi tỷ tỷ trở về, Yểu Yểu rất sợ, cứ khóc mãi. Là Tiểu Nam dỗ nàng vui lên, nói Tuyết Đoàn nhi có gì chơi chứ, muốn cưỡi thì cưỡi người thật vui hơn, linh hoạt của Tuyết Đoàn nhi nhiều”.
Tiêu Thế Nam thành thật nói: “Đúng là do đệ nói nhưng ý của đệ là cưỡi đệ hoặc A Dương. Nhưng lúc ấy, Tiểu Giác đang ôm Yểu Yểu, thấy muội ấy vui lên, Tiểu Giác bèn tranh đầu tiên”.
Lúc Tiêu Thế Nam nói chuyện cũng rất thấp thỏm, hiển nhiên hắn biết là không đúng, không thì mới rồi cũng sẽ không giục Yểu Yểu tới chơi với hắn.
Khương Đào gật đầu nói đã biết, cũng chẳng để lo chuyện này nữa nhưng trong lòng cho rằng không thể để mọi chuyện như vậy được.
……..
Cuối xuân, Khương lão thái gia và lão thái thái lên kinh.
Trước đó, khi Khương Dương thi đã sai người đi đưa tin, Khương Đào cũng đón nhị lão tới đây.
Tuy vậy, Khương lão thái gia và lão thái thái đều là người tiết kiệm, tuy biết cháu trai cháu gái phú quý rồi nhưng sản nghiệp ở quê quán cũng chẳng thể bỏ được, nói trước sẽ an bài tốt những gia sản này đã.
Sau đó, tới mùa đông, Khương lão thái gia bị bệnh, đại phu nói phải dưỡng một thời gian bởi vậy lúc này mới có thể lên kinh được.
Thẩm gia cũng đủ lớn nhưng Khương gia nhị lão cũng không đồng ý tới ở trong nhà của cháu gái, trước khi đi thì đưa tin tới nói Khương Dương thuê giúp một tòa nhà nhỏ là được.
Nhị lão tưởng Khương Dương ở Hàn Lâm Viện, ai cũng nói nghèo nhất hàn lâm, bổng lộc của Hàn Lâm Viện cũng không tính là cao, ở kinh thành tấc đất tấc vàng, mua một tòa nhà mà nói sợ là gánh nặng với hắn.
Tuy vậy, nhị lão không ngờ tới chính là Khương Dương vẫn luôn ở Thẩm gia, chi phí ăn mặc đều không cần tiêu gì, tuy bổng lộc thấp nhưng hằng ngày đều có cơ hội tiến cung dạy học – Tiêu Giác là một đế vương chăm chỉ, mỗi tháng đều phải chọn người từ Hàn Lâm Viện tới.
Vệ Lang là tân Trạng Nguyên, ngay từ ban đầu hắn là lựa chọn thứ nhất.
Chỉ là tuy tài học của Vệ Lang cao nhưng lúc nào cũng câu nệ với Tiêu Giác.
Hơn nữa, Tiêu Giác cũng không quá thích gia phong của Vệ gia – Vệ lão thái gia đúng thực là kỳ tài ngút trời, chính mình giỏi còn không tính, ngay cả dạy tôn tử cũng xuất sắc như vậy. Nhưng Vệ lão thái gia quá thông minh, đối với hoàng đế, thần tử chỉ giúp đỡ giải quyết vấn đề, thông minh quá cũng chẳng phải chuyện tốt.
Cũng bởi vậy mà phong cách đề bạt của Tiêu Giác với Vệ Thường Khiêm khác hẳn so với Vệ lão thái gia, chẳng quá để ý tới tinh thần không lo cho sức khỏe của bản thân của Vệ lão thái gia.
Vệ lão thái gia vài lần lừa gạt con và cháu mình giúp truyền lời, nói bản thân còn muốn góp sức cho triều đình.
Tiêu Giác đang tuổi trẻ khí thịnh, trực tiếp dỗi trở về, nói trước Vệ lão thái gia mắc bệnh nặng*, trước mắt tuy là đã tốt hơn nhưng nghĩ tới Vệ lão thái gia tuổi đã cao, không cần ông tới tuổi này mà còn hao tâm tốn sức vì quốc gia đại sự, vẫn là ở nhà dưỡng lão đi.
*Lúc Thẩm gia gặp chuyện, Vệ lão thái gia là thái sư của Tiêu Giác, được nó nhờ nhưng từ chối, cáo bệnh về quê
Trước đó, Vệ lão thái gia cáo ốm là do tránh động loạn của triều đình, hiện giờ Tiêu Giác trực tiếp dùng chuyện này làm cớ mà dỗi ông, kể cả có thông minh hơn cũng chẳng thể làm được gì, hơn nữa, triều đại mới thế hệ mới, phần lớn những quan viên lúc trước hẳn không dùng được, đành phải thôi.
Vệ Lang giống hệt như tổ phụ, không chỉ là tài học mà còn cả phẩm tính.
Khi hắn dạy học cho Tiêu Giác, Tiêu Giác ngẫu nhiên cũng sẽ hỏi hắn các vấn đề trong thiên hạ bấy giờ.
Hắn lúc nào cũng bình thản, lúc nào cũng chỉ một cách, cố gắng không đắc tội tới ai, chỉ lo cho thân mình.
Vậy nên chẳng hợp vói Tiêu Giác mới đăng cơ đang ôm hoài bão chuẩn bị gây dựng sự nghiệp, sau chẳng cần Tiêu Giác nói, người phía dưới cũng chẳng đẩy Vệ Lang qua nữa.
Vì thế người tiến cung nhiều nhất bèn là Bảng Nhãn Khương Dương.
Hắn và Tiêu Giác đương nhiên hòa hợp hơn mọi người khác, hơn nữa, tuy hắn nhìn thì ít nói, cẩn thận nhưng chính kiến chẳng phải loại giậm chân tại chỗ, bảo thủ không chịu thay đổi, rất nhiều lúc khi Tiêu Giác còn phân vân chuyện gì, hắn lại dám lớn mật cổ vũ Tiêu Giác thử một lần, nói rằng chuyện trên thế gian chưa thử thì chẳng biết được nhưng nếu đã thử ắt sẽ có cơ phát triển.
Đương nhiên hắn cũng sẽ đưa ra kết quả kém nhất của phép thử để Tiêu Giác cân nhắc.
Hai người chí lớn hợp nhau, cũng chỉ mới hai năm đã làm xong rất nhiều chuyện – đương nhiên cũng có nhiều chuyện làm hỏng nhưng do đã tính trước mọi tình huống nên chẳng tạo thành tổn thất không gỡ được.
Bởi vậy Tiêu Giác ban thưởng cho hắn vài lần, một lần cũng không nhiều, 80, 100 lượng bạc, không đến mức khiến người khác đỏ mắt.
Khương Dương cũng chẳng phải người ăn xài phung phí, làm Hàn Lâm hai năm, tích cóp được gần hai ngàn.
Khương Dương mua một tòa nhà nhỏ cách Thẩm gia hai con phố, đường đi cũng không quá khó tìm.
Ngày Khương lão thái gia và Khương lão thái thái tới, Khương Dương và Khương Đào tự mình đi đón.
Mấy năm không gặp, Khương lão thái gia và lão thái thái trông đều rất có tinh thần – năm ngoái tuy lão thái gia bị bệnh, người gầy đi nhiều nhưng hiện cũng đã khỏe hơn nhiều.
Nhị lão đã sớm nhận được thư Khương Đào viết rằng sinh được một nhi nữ, tuy rằng chắt ngoại này cũng không quá quý với họ nhưng dù sao cũng là hài tử của Thẩm gia, nể tình mấy năm nay Khương Đào chăm sóc Khương Dương tốt như vậy, bọn họ cũng chuẩn bị cho Yểu Yểu một phần quá lớn – một chiếc vòng cổ bạc.
Đương nhiên đây là quý với bọn họ nhưng đối với Yểu Yểu, đây là thứ nó thu được chẳng ít.
Khương Đào nói tạ với Khương lão thái gia và lão thái thái, sau đó đeo vòng lên cho Yểu Yểu.
Yểu Yểu vốn là nghĩ được ra ngoài chơi nhưng là Khương Đào chỉ để nó ngồi trong xe ngựa, chờ đón được người rồi, lại để lão thái gia và lão thái thái lên xe ngựa nói chuyện, sau đó Khương Đào để xa phu quay trở về.
Tiểu nha đầu rất chán, sau khi nhìn thấy lão thái gia và lão thái thái, lễ vật cũng chẳng phải thứ gì hiếm thấy, tuy rằng nàng cũng gọi giống nương nàng, cũng nói tạ nhưng cũng chẳng có tí vui vẻ nào.
Lão thái gia và lão thái thái biết lễ này đối với Thẩm gia chẳng tính là gì, thấy nó không vui, tuy có hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì.
Sau lão thái thái thấy Yểu Yểu rất đáng yêu, lại nói chuyện với nàng.
Yểu Yểu nghe bà nói chuyện ở nông thôn cũng thấy mới lạ, cũng vực dậy tinh thần.
Trên đường đi, một câu bà cố ngoại cũng dỗ cho lão thái thái cười tươi.
Khương lão thái gia vẫn đang nói chuyện với Khương Dương, thấy hai người một lớn một nhỏ nói ở chung vui vẻ như vậy, trên mặt cũng có chút ý cười.
Không lâu sau, xe ngựa dừng ở tòa nhà Khương Dương mua, Yểu Yểu cuối cùng cũng tìm được cơ hội xuống xe, để Khương Dương bế nàng đi nhìn quanh, cười khanh khách không ngừng.
Sau đó, Yểu Yểu có mồ hôi, nàng tùy tay tháo cái vòng cổ ra, để nương lau mồ hôi trên cổ cho nàng.
Chờ tới khi trở về, Khương Đào hỏi vòng cổ đâu, Yểu Yểu mới chỉ cái vòng ở một bên. Sau nàng ghét đeo lên, cũng chẳng đeo chỉ cầm trong tay.
Khương Đào muốn nói nàng nhưng lại bị Khương Dương ngăn lại, nói khó có được lúc Yểu Yểu vui như vậy, hơn nữa đồ như vậy ở nhà cũng chẳng hiếm thấy, Yểu Yểu không thích cũng bình thường, không cần ép hài tử mới một tuổi phải giả vờ.
Lời Khương Đào nói tới miệng lại bị chẹn trở về.
Mới rồi Yểu Yểu do thấy cảm xúc của nương nàng không đúng mà còn có chút khẩn trương nhưng nghe được cữu cữu nói cũng nở nụ cười.
Ngay khi Khương Đào bị các việc cỏn con liên tiếp chọc giận, quyết định phải trị cái tật chiều Yểu Yểu vô độ của bọn họ thì cơ hội rất nhanh đã tới rồi.