Cùng ngày ấy, Thẩm Thời Ân, Tiêu Giác và Khương Dương cùng nhau về phủ.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Khương Đào và Tào thị vui vẻ ra mặt nói chuyện không ngừng, bèn hỏi xảy ra chuyện tốt gì sao?
Khương Đào bèn nói lại chuyện Cổ Lệ đem của hồi môn tới cho họ nghe.
Giật mình nhất phải kể tới Tiêu Giác, gần đây hắn chưa ra khỏi cung, chuyện của Tiêu Thế Nam và công chúa ngoại bang chẳng hay biết gì.
Hắn cười đấm bả vai của Tiêu Thế Nam, nói: “Tiểu tử ngươi có bản lĩnh a! Hôm qua ta còn nghĩ nếu ngươi không thể chọn được, thì ta sẽ chọn cho ngươi một cô nương từ chỗ tú nữ. Không ngờ là ngươi và công chúa Cổ Lệ kia đã thành đôi. Còn đưa cả của hồi môn tới cửa rồi, Tiêu thế tử của chúng ta thực có thể diện nha! Công chúa Cổ Lệ này cũng thực là nữ trung hào kiệt!”.
Sau khi tiễn Cổ Lệ đi, Tiêu Thế Nam vẫn đang cười ngây ngô, nghe được lời này của Tiêu Giác khóe miệng càng cong hơn, sau đó nói: "Hẳn là phong tục của các nàng không giống, nàng tới cửa đưa của hồi môn chúng ta biết là được, không cần truyền ra bên ngoài”.
Quốc gia của Cổ Lệ tên là Dạ Minh, địa thế của Dạ Minh Quốc hiểm trở, khí hậu ác liệt. Phong cách của dân tộc này rất bưu hãn, tập tục của họ khác một trời một vực so với Trung Nguyên.
Tiêu Giác nhướng mày cười nói: “Ngươi vốn chẳng hiểu giờ, giờ bát tự còn chưa đưa đã bắt đầu che chở cho người ta như vậy?”.
Tiêu Thế Nam lại cười.
Nói xong trời cũng đã tối, bọn nha hoàn dâng bữa tối lên.
Tào thị vui tươi hớn hở mà đi nói cho Anh Quốc công biết tin tức tốt này, bọn Khương Đào lại thương lương chị tiết với Tiêu Giác về hôn sự.
Trước đó Khương Đào chỉ biểu lộ thái độ của mình nhưng chuyện này vẫn nên do Tiêu Giác quyết định.
Tiêu Giác liền nói: “Mợ không cần lo lắng. Khó có được Tiểu Nam và công chúa Cổ Lệ tình đầu ý hợp là một chuyện, chuyện khác là Dạ Minh và nước ta mấy năm nay đều thường giao thương với nhau, trước đó đã có đại thần đề nghị với ta, để hai nước kết thành thông gia, tạo thành sự hữu nghị chung”.
Dạ Minh quốc chỉ to bằng một nửa Trung Nguyên, ở thời Cao Tổ đã bị Cao Tổ đưa binh đánh bại, ký kết hiệp ước hòa bình, mỗi năm đều phải tới tiến cống.
Tuy vậy dù hai nước trước là kẻ địch nhưng cũng vẫn phải có quan hệ tốt ngoài mặt.
Mà hiện tại Tiêu Giác thực lòng muốn phát triển ngoại thương, Dạ Minh quốc là quan lộ tất yếu phải đi qua trên con đường vận chuyển tới các nước khác, cần phải thực sự có mối quan hệ tốt với Dạ Minh quốc.
Sau khi ăn xong, Tiêu Giác cũng chẳng ở lâu, lập tức hồi cung, lúc gần đi còn nói: “Chuyện này khẳng định là chuyện mừng, nhân lúc này ta sẽ sai người đi tra phẩm tính của công chúa Cổ Lệ kia một chút, chờ điều tra xong sẽ tới đáp lời mợ”.
Khương Đào rất có hảo cảm với Cổ Lệ, hơn nữa ánh mắt của đối phương cũng rất thanh thuần, ở phương diện nào đó rất giống Tiêu Thế Nam, trực giác của nàng cho rằng phẩm tính của Cổ Lệ hẳn là cũng chẳng kém.
Trước đó Thẩm Thời Ân phái người đi không tra ra được Cổ Lệ cũng dễ hiểu, hiện giờ đã biết những chuyện này, lại là Tiêu Giác tự mình hỏi tới. không tới hai ngày đã tra được rõ ràng thân thế của Cổ Lệ.
Nàng là tỷ tỷ của quân chủ Dạ Minh Quốc nhưng chẳng phải do cùng một mẫu thân sinh ra.
Dạ Minh quốc không phân biệt đích thứ, chỉ cần đều là con của phụ thân, thân phận cũng giống nhau.
Sau khi mẫu thân của Cổ Lệ qua đời, ngay từ đầu nàng ăn không ít khổ của kế mẫu, cũng bởi vậy mà dưỡng cho nàng được tính cách độc lập hiếu thắng, mấy năm nay nàng tập võ bắn tên cưỡi ngựa, so ra còn lợi hại hơn cả dũng sĩ của họ, giữa đống huynh đệ tỷ muội, tài năng của nàng vô cùng xuất chúng.
Lão quốc vương cũng chậm rãi chú ý tới nữ nhi này, cũng cho nàng làm một ít công chuyện. Nàng hoàn thành rất tốt, còn được nhiều bá tánh trong nước khen ngợi, mãi cho tới khi lão quốc vương qua đời, ông thích nhất chính là nữ nhi này, đáng tiếc, lão quốc vương qua đời đột ngột, không để lại di chiếu. Tuy dân phong của Dạ Minh quốc cởi mở, nữ tử cũng có thể làm quan nhưng chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm quốc vương, vương vị chỉ có thể để trưởng tử do kế mẫu của Cổ Lệ sinh ra kế thừa.
Sau khi đệ đệ cùng cha khác mẹ kế vị, cuộc sống của nàng cũng chẳng mấy dễ chịu, không thì chuyện đàm phán với nước khác như này chẳng tới lượt của một công chúa như nàng.
Rõ ràng là ngáng chân nàng – đều biết nước Đại Diệu binh lực mạnh mẽ, người thắng lợi trong cuộc đàm phán ắt sẽ nghiêng về phía họ.
Lần này không làm xong chuyện, khi trở về Cổ Lệ khẳng định không dễ sống.
Sau khi Tiêu Giác hỏi thăm rõ ràng bèn tới nói với Khương Đào.
Chuyện của Cổ Lệ cũng tương tự như Khương Đào ở đời trước, khác chính là Cổ Lệ lại phóng khoáng tiêu sái hơn nàng, cũng có bản lĩnh hơn nàng.
Bất đắc dĩ có một số việc không phải cứ nỗ lực là được, dù là Đại Diệu hay là Dạ Minh, chỗ trói buộc nữ tử có quá nhiều.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Khương Đào nghe xong nhịn không được thở dài.
Tiêu Giác nghĩ rằng nàng lại không hài lòng với Cổ Lệ bèn nói cụ thể: “Tuy công chúa Cổ Lệ lớn lên dưới sự căm thù của kế mẫu nhưng do dân phong bên họ cởi mở hơn bên ta, tuy Cổ Lệ không được mẫu thân giáo dưỡng nhưng theo như bá tánh địa phương, võ nghệ của nàng lợi hại, chân thành nhiệt tình, tính tình chính trực, nếu không phải nàng sinh ra là nữ, chức quân chủ nên là của nàng”.
Khương Đào lắc đầu giải thích: “Không phải không hài lòng với nàng, chỉ là có chút cảm thán. Tuy rằng trước đó nàng sinh ra làm công chúa, sống mười mấy năm lại chẳng được trôi chảy là bao. Chờ nàng thành thân với Tiểu Nam, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng".
Cùng ngày, Khương Đào lại cầm kim chỉ.
Mấy năm nay nàng không cần vì kế sinh nhai mà hối hả, hằng ngày tuy có thêu thùa nhưng phần lớn là làm túi thơm, giày cho bọn đệ đệ hoặc là làm quần áo cho Yểu Yểu, đã lâu rồi không làm cả bộ váy áo cho người khác.
Cũng may là kiến thức cơ bản còn chưa quăng mất, nàng ước lượng thân hình của Cổ Lệ, không tới hai ngày đã làm ra được một chiếc váy sam.
Váy sam là trang phục của Đại Diệu nhưng váy và cổ tay áo lại rộng hơn một chút, tiện cho Cổ Lệ thi triển quyền cước, hơn nữa, cũng chẳng có mấy đai lưng rườm ra mà dùng trân châu khâu thành nút.
Mấy ngày này nàng thêu thùa, người trong nhà đều biết là nàng may cho tức phụ tương lai của Tiêu Thế Nam, Khương Dương cười như không cười ghen: “Tỷ tỷ trước giờ đối xử với chúng đệ bình đẳng, chẳng phân ra mu bàn tay hay lòng bàn tay gì, hiện giờ khác rồi, phu thê Tiêu Thế Nam lại được tỷ quan tâm như vậy, thật sự chẳng công bằng với bọn đệ”.
Yểu Yểu ở bên cạnh cũng tức giận phụ họa theo: “Cữu cữu nói rất đúng, không công bằng!”.
Tiểu nha đầu này trước một tuổi bị người trong nhà chiều muốn lật trời, sau bị Khương Đào dạy dỗ, đã chẳng còn ai cưng chiều nàng quá mức nữa.
Khi hai tuổi, nàng có thể chạy thì sẽ không lười biếng. Ba tuổi có thể ra dáng ra hình mà cầm muỗng nhỏ ăn cơm, tự mặc quần áo cho mình. Hiện tại càng khiến người khác đỡ lo hơn, đối nhân xử thế cũng không còn vấn đề gì.
Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là hài tử 4 tuổi, mắt thấy nương nàng vì người ta mà gấp gáp may váy cho họ, chẳng chơi với nàng, tiểu nha đầu cũng rất ghen tị.
Khương Đào cười chọc cái má tròn của khuê nữ: “Cữu cữu con chỉ là trêu ghẹo Tiểu Nam cữu cữu của con, không cho bình dấm chua nhỏ là con mượn đề tài đâu nha”.
Chút tâm tư nhỏ bị chọc thủng, Yểu Yểu ngượng ngùng mà vùi mặt vào lòng nương nàng.
Khương Đào xoa đầu nàng, chậm rãi giải thích với nàng: “Cổ Lệ tỷ tỷ là tức phụ chưa cưới của Tiểu Nam cữu cữu con, lập tức sẽ là người một nhà với chúng ta. Trước đó nàng ở một mình đã chịu rất nhiều khổ cực, nương muốn bù đắp cho nàng một ít chuyện lúc trước. Như vậy suy từ bụng ta ra bụng người, nàng mới có thể coi Tiểu Nam cữu cữu, coi chúng ta như người một nhà, sau này có thêm một người thương con, chơi cùng con, không tốt sao?”.
Trước đó Yểu Yểu bị cảm nên Khương Đào chỉ cho phép nó hoạt động trong phòng, do đó lần trước Cổ Lệ tới nàng cũng chưa thấy được. Sau đó, khi Tiêu Giác nói về Cổ Lệ với Khương Đào cũng không tránh nó, tuy rất nhiều chỗ Yểu Yểu nghe không hiểu nhưng cũng biết Cổ Lệ từ nhỏ không có mẫu thân.
Tuy rằng nàng là con gái duy nhất của Khương Đào và Thẩm Thời Ân nhưng sống dưới mái nhà náo nhiệt này, cũng không phải người ích kỷ, ngược lại cũng biết được chỗ tốt của người nhà.
Nghe lời này của nương nàng, Yểu Yểu không hề ghen tị nữa, đôi tay nhỏ nắm lấy tay Khương Đào, thanh âm mềm mại lại nghiêm túc: “Yểu Yểu cũng sẽ cố gắng đối xử tốt với Cổ Lệ tỷ tỷ!”.
Lời này của Yểu Yểu lại khiến bọn Khương Đào được một trận cười.
Tuy vậy Yểu Yểu nói được làm được, sau đó, Cổ Lệ lại tới Thẩm gia, tiểu nha đầu chủ động ngọt ngào chào người.
Trong ấn tượng của Cổ Lệ, hài tử ở quốc gia của nàng đều như nghé con mới lớn, dù là hoàng thất nhưng từ nhỏ khi nàng biết đi biết chạy đã được cho lên lưng ngựa. Như vậy hài tử sẽ khỏe mạnh chắc nịch mà Yểu Yểu lại trắng trẻo xinh đẹp, đáng yêu như ngọc, hệt như một con búp bê sứ bị chạm vào liền vỡ.
Đầu tiên nàng sửng sốt một chút, sau đó ôm ngực đáp lễ nói: “Chào Thẩm tiểu thư”.
Yểu Yểu vốn định nhún váy hành lễ với nàng, thấy động tác của nàng bèn thả váy ra, cũng học theo nàng ôm quyền làm lễ.
Cái này khiến Cổ Lệ rất ấn tượng – dù là trong sách hay Cổ Lệ hiểu biết, tiểu thư quý tộc Trung Nguyên rất kiêu ngạo lại còn ra vẻ.
Mà búp bê sứ trước mắt này lại chẳng như vậy, đáng yêu tới mức khiến người ta muốn kéo vào lòng mà ôm một phen.
Khương Đào cũng cười đứng lên, giải thích với Cổ Lệ: “Trước đó Yểu Yểu không được gặp muội rất tiếc nuối, hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy muội nên mới nhiệt tình như vậy, muội đừng trách”.
Cổ Lệ cười với Yểu Yểu, sau đó lắc đầu nói: “Sẽ không, tiểu thư Yểu Yểu rất đáng yêu!”.
Sau đó Khương Đào mời nàng ngồi xuống, nàng dò hỏi: “Không biết phu nhân mời ta tới có chuyện gì?”.
Khương Đào bèn chỉ vào khay váy sam trên bàn, nói: “Đây là làm cho muội, ngày mai muội cần tiến cung, nếu muội không chê hãy mặc bộ đồ này dự tiệc”.
Cổ Lệ đang đau đầu chuyện mặc gì ngày mai tiến cung, tuy rằng thân phận của nàng ở Dạ Minh quốc rất được quý trọng nhưng mấy năm này kế mẫu và đệ đệ kế vị bèn nghĩ cách khó dễ nàng, chi phí ăn mặc trong phủ đều bị cắt giảm đi nhiều, lần này đại diện quốc gia tới hòa đàm, kể cả xiêm y cũng chưa làm xong.
Hơn nữa, nàng tới Trung Nguyên cũng mới biết được, quý tộc ở đây đều mặc tơ lụa, mà phục sức của nước họ lại lấy da thú làm chủ. Nàng cũng sợ mặc như vậy sẽ bị hoàng đế Trung Nguyên chê cười, hai ngày nay nàng sai tỳ nữ đi mua cho nàng hai bộ áo váy nhưng nàng không biết mua đồ, lão bản nhìn nàng là người ngoại bang cũng chẳng bán cho các nàng đồ gì tốt.
“Phu nhân còn vì ta mà làm y phục”. Cổ Lệ kinh hỉ mà cảm ơn, lập tức cầm váy áo ướm thử lên người.
Khương Đào cảm giác được nàng rất thích, nói nếu không ngại thì có thể thử luôn, chỗ không vừa thì có thể sửa lại luôn.
Cổ Lệ cũng không từ chối, thoải mái đi theo nha hoàn ra đằng sau thay quần áo.
Nàng vốn dĩ có chút lo lắng sẽ không mặc được váy của Trung Nguyên nhưng mặc rồi mới biết tuy váy áo này nhiều tầng nhưng không dùng đai lưng mà là dùng nút thắt. Nút thắt là hạt trân châu, vừa đẹp lại tinh xảo. Càng khó có được là ống tay áo và váy rất rộng, kiểu dáng này khá giống với xiêm y của nước nàng, cũng không làm nàng thấy gò bó hay khó chịu.
Tuy Cổ Lệ sống như nam hài tới 17 tuổi nhưng nào có nữ tử nào không yêu cái đẹp chứ? Váy sam vừa xinh đẹp lại vừa thoải mái như vậy, nụ cười trên mặt nàng càng thêm xán lạn.
Bên này, Tiêu Thế Nam nghe được người ta nói là Cổ Lệ tới nhà thử y phục, sao khi vào phủ cũng không lo đi về phòng thay quần áo mà tới chính viện trước.
Mà lúc hắn bước vào nhà cũng đúng là lúc Cổ Lê mặc xong đi ra ngoài…
Thiếu nữ cao gầy mảnh khảnh khoác lên mình bộ váy đỏ như lửa, nhan sắc kiều diễm vừa có sức sống lại điểm lên chút dịu dàng của nữ tử.
Váy dài eo thon tay áo rộng, khắc rõ chiếc eo nhỏ của nàng, cổ tay áo của nàng khi giơ lên sẽ lộ ra một đoạn tay trắng nõn.
Tiêu Thế Nam nhất thời nhìn tới ngốc luôn, Cổ Lệ không thấy mình thất thố ở đâu, vui sướng mà xoay vài vòng trước mặt Khương Đào, hoa văn trên làn váy cũng xoay tròn theo nàng, lung linh rực rỡ, dưới ánh sáng mới thấy được tơ vàng chỉ bạc.
“Váy phu nhân đưa ta rất đẹp, đáng tiếc ta không trắng như nữ tử Trung Nguyên, không thì mặc vào càng thêm đẹp mắt”.
Khương Đào lắc đầu nói: “Da của muội cũng không tính là quá đen, màu lúa mạch khỏe mạnh. Hơn nữa, ta nhìn thấy tay muội rất trắng, dưỡng một thời gian khẳng định là sẽ trắng thôi”.
Cổ Lệ cười nói: “Nữ tử Dạ Minh của chúng ta đều cưỡi ngựa bắn tên như nam tử, cả ngày ta đều chạy ơ bên ngoài, nào có thể dưỡng ra được làn da tốt như của phu nhân?”.
Khương Đào chỉ cười, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thế Nam.
Lúc này, hôn phu tương lại nên bày tỏ chút thái độ, nói rằng sau này nàng chỉ cần dưỡng cho tốt, không cần chịu khổ như vậy?
Bất đắc dĩ Tiêu Thế Nam cũng không hiểu ý, lúc phục hồi tinh thần cũng chỉ cười ngây ngô.
Khương Đào lười chờ hắn thể hiện, quay đầu hỏi Cổ Lệ có chỗ nào cần sửa không.
Cổ Lệ đứng lên hoạt động một chút, sao đó đáp: “Những chỗ khác rất tốt, chỉ là eo hơi chật, có thể là do bình thường ta mặc những cái quần rộng quen rồi. Không cần sửa lại đâu, ta làm quen là được”.
Khương Đào sai người đưa kim chỉ lên, nói; “Trước đó ta không rõ kích cỡ của muội nên chỉ áng chừng mà làm, khi thêu cũng đã để thừa lại chút vải, cũng không phiền toái gì. Váy áo mà, phải mặc thoải mái một chút mới tốt, không quen thì sửa thôi”.
Cổ Lệ kinh ngạc mà nhìn nàng may vá thành thạo, chừng nửa khắc sau chiếc váy đã được sửa xong rồi.
“Hiện tại như nào, còn cần sửa nữa không?”.
Khương Đào lại hỏi nàng, thật lâu không nghe được tiếng nàng đáp lại, giương mắt nhìn Cổ Lệ đang đỏ mắt.
“Đây là làm sao vậy?”. Khương Đào cũng ngơ ra, lập tức đưa khăn của mình cho nàng.
Cổ Lệ nhận khăn của nàng, chiếc khăn mềm lại mang theo chút hương thơm nhàn nhạt, nàng không nỡ dùng, chỉ dùng tay lau mắt.
“Ta không sao, chỉ là không ngờ váy này là do phu nhân tự tay làm cho ta”.
Quy củ của Trung Nguyên nhiều hơn Dạ Minh nhưng dù là ở Dạ Minh, những phụ nhân quý tộc cũng chỉ làm xiêm y cho hài tử của chính mình.
Cổ Lệ đã chẳng còn nhớ rõ mẫu thân của mình, từ nhỏ ở cùng đệ đệ muội muội cũng chẳng thấy bản thân kém người khác cái gì nhưng nhìn thấy đệ đệ muội muội đều có mẫu thân chăm sóc, có thể ăn thức ăn mẫu thân tự tay làm, mặc y phục mẫu thân tự tay may, đáy lòng nàng cũng rất ngưỡng mộ.
Tiểu hài tử mẫn cảm nhất, trước đó Yểu Yểu còn ghen tị với Cổ Lệ, hiện tại thấy nàng như vậy: “Cổ Lệ tỷ tỷ đừng khóc, nương ta biết làm rất nhiều thứ! Về sau nàng sẽ còn làm rất nhiều rất nhiều thứ cho tỷ!”.
Cổ Lệ thấy nàng giả vờ giống người lớn an ủi mình, còn ra dáng ra hình mà dùng tay nhỏ vỗ vỗ tay mình, cười rộ lên nói: “Một kiện này đã đủ rồi, ta rất thỏa mãn, khiến phu nhân vất vả ta cũng rất ngại ngùng”.
“Này cũng không có gì, sau này chúng ta là người một nhà”. Khương Đào cười nhìn về phía Tiêu Thế Nam.
Tiểu tử ngu ngơ này cuối cùng cũng hiểu ý, đỏ mặt nói: “Đúng vậy, sau này là người một nhà”.
Cổ Lệ thật sự không ngờ là người Thẩm gia sẽ hiền lành như vậy, hơn nữa, bởi vì nàng đưa hổ tuyết tới hòa thân, liền coi nàng thành người nhà.
Bởi vì ngày thứ hai Cổ Lệ phải tiến cung hòa đàm nên Khương Đào cũng không chiếm quá nhiều thời gian của nàng, nói rằng sau khi hòa đàm xong lại mời nàng tới nhà chơi.
Tiêu Thế nam vẫn tự mình tiễn người ra ngoài, Cổ Lệ cũng đã thay bộ váy kia lên, Tiêu Thế Nam càng không có mặt mũi nhìn nàng, càng đừng nói là nói gì với nàng, lại trầm mặc đưa nàng lên xe ngựa.
Sau khi hắn trở về, Khương Đào lại nói hắn: “Nếu Tiểu Giác nói hôn sự của bọn đệ không thành vấn đề, vậy Cổ Lệ là tức phụ của đệ là ván đã đóng thuyền! Bình thường không phải đệ rất biết ăn nói sao? Hiện tại kín như hồ lô, sau này không được như vậy có biết không?”.
Tiêu Thế Nam liên tục gật đầu, sau đó có chút ngượng ngùng nói, “Đệ không phải là nhất thời chưa quen được có thêm một tức phụ sao? Lần sau đệ sẽ chú ý!”.
“Cũng không có lần sau, ngày mai hòa đàm tiến cung đệ cũng đi cùng đi, đến lúc đó Tiểu Giác sẽ ở trước mặt mọi người xác nhận lại ý tứ kết thân một lần, chuyện này cứ như vậy đi, cũng nên thương lượng hôn kỳ rồi”.
Lời này lại khiến Tiêu Thế Nam cười ngơ ra.
Mà bên Cổ Lệ, nàng mặc chiếc váy mới, bước chân nhẹ nhàng đi về trạm dịch.
Mấy tỳ nữ bên cạnh nàng đều hiếm lạ mà lao tới, vừa hỏi nàng mua được ở đâu vừa duỗi tay sờ.
Cổ Lệ xưa nay hào phóng, cũng không làm giá gì, luôn chia sẻ với bọn tỳ nữ.
Lần này nàng đẩy tay bọn tỳ nữ ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Này không phải mua mà là quốc cữu phu nhân tự tay làm cho ta, lúc đầu, eo của chiếc váy có hơi chật, ta nói vốn dĩ không sao nhưng quốc cữu phu nhân nói váy mặc thoải mái một chút mới tốt, ngay tại đó liền sửa cho ta!”.
Bọn tỳ nữ trăm miệng một lời mà hâm mộ tán thương.
Sứ đoàn Dạ Minh quốc tới kinh thành hai tuần, trong khoảng thời gian này họ cũng hỏi thăm được không ít chuyện.
Ai cũng biết quốc cữu phu nhân là thẩm thẩm của hoàng đế Trung Nguyên, hoàng đế rất kính trọng nàng, địa vị của nàng chỉ sau vị hoàng hậu nương nương trong cung.
Người tôn quý như vậy lại may váy cho một người ngoại bang như Cổ Lệ, lại còn không biết đẹp hơn mấy chỗ gọi là tiệm quần áo không biết bao nhiêu lần!
“Nhất định là quốc cữu phu nhân rất thích Đại công chúa của chúng ta nên mới làm vậy!”.
“Đúng vậy, tính tình của Đại công chúa rất tốt, còn nhiệt tình, cũng chỉ có tân quốc vương và Thái Hậu không thích Đại công chúa”.
Tỳ nữ nhỏ tuổi nhất vừa nói xong, những tỳ nữ khác bèn nháy mắt với nàng.
Cổ Lệ không để bụng cười nói: “Bọn họ không thích ta cũng chẳng phải chuyện lạ gì, chúng ta đóng cửa lại nói cũng không sao”.
Mấy tỳ nữ đó ngươi xem ta, ta xem người, muốn nói lại thôi, cuối cùng tỳ nữ lớn nhất là A Đóa mở miệng: “Có một phong thư mới gửi tới cho công chúa, là hôm nay người ra ngoài sau đó đại nhân Lực Cang Hảo đưa tới”.
Lực Cang Hảo là sứ thần đồng hành cùng với Cổ Lệ, ai cũng biết hắn là quốc quân bên người thái hậu.
Nụ cười của Cổ Lệ cũng nhạt dần, mở thư ra nhìn một lúc, nàng cũng chẳng cười nổi nữa.
Thư là do kế mẫu của Cổ Lệ viết, bên trên viết lần đi sứ này rất quan trọng, nhất định phải nghĩ mọi cách đòi được ba thành thuế của Đại Diệu, nếu không làm được, vậy đừng trở về nữa!
Dạ Minh quốc là con đường Đại Diệu bắt buộc phải đi qua, bình thường đi qua là vì nể mặt mà dẹp phỉ, đảm bảo an toàn cho thương đội nhưng hiện tại rõ ràng là Đại Diệu muốn phát triển ngoại thương, sau này cũng sẽ đưa thương đội tới các quốc gia khác.
Cho nên thu ít thuế của Đại Diệu để đảm bảo phí qua đường và phí bảo kê là đương nhiên.
Nhưng trước khi Cổ Lệ xuất phát, đệ đệ kế nhiệm quốc quân của nàng đã nói rõ là chỉ cần một thành.
Một thành này tuy không ít nhưng nếu nỗ lực đàm phán, hẳn là vẫn có hy vọng.
Mà hiện tại, Thái hậu yêu cầu ba thành chẳng khác nào đi ăn cướp, cho dù là nước của họ cũng chẳng thu thuế của con dân cao như vậy. Nước lớn như Đại Diệu, sao có thể chắp tay dâng ba thành thuế ra cho họ chứ, chào giá kiểu này chẳng khác gì đi cướp!
Nếu Dạ Minh quốc tài nguyên phong phú, đủ để so ngang với địa vị của Đại Diệu thì yêu cầu cao như vậy cũng có thể thương lượng nhưng lực lượng của Dạ Minh quốc vốn chẳng bằng Đại Diệu, loại yêu cầu này nhìn cũng biết khẳng định là không thành.
Hơn nữa, từ Dạ Minh tới Đại Diệu đường xá xa xôi, đoàn người ước chừng phải đi gần hai tháng mới tới Đại Diệu, sau qua biên giới rồi lại đi thêm một tháng nữa.
Phong thư này giờ được đưa tới, nói cách khác là chân trước các nàng vừa đi, chân sau Thái hậu đã phái người đưa thư đi rồi!
A Đóa biết chữ, thấy Cổ Lệ trầm mặc không nhìn nàng cũng vội vàng thò mặt vào lướt qua.
“Thái Hậu thực quá đáng!”. A Đóa nắm chặt tay căm phẫn, “Công phu sư tử ngoạm như vậy, nếu nhắc tới yêu cầu này không sợ chọc giận hoàng đế Trung Nguyên, sau đó phái binh tới tấn công Dạ Minh quốc chúng ta sao?”.
Cổ Lệ cười, trong lòng chua xót: “Thời gian kế vị của hoàng đế Trung Nguyên không lâu, hơn nữa, nhìn thấy sau khi hắn kế vị cũng biết những chuyện này, hắn không phải người hiếu chiến mà là một lòng muốn tạo phúc cho bá tánh. Huống hồ đây chỉ là một lần đàm phán mà thôi, kể cả có thất bại, sau đó Dạ Minh lại phái người tới trả lễ, hạ yêu cầu xuống, nể mặt hữu nghĩ hai nước, hoàng đế Trung Nguyên cũng sẽ không nắm mãi không buông”.
“Thái Hậu chính là cố ý làm khó công chúa, công chúa phải làm sao bây giờ?”.
Sau khi tân quốc quân kế vị, Thái hậu bèn muốn trừ đi cái đinh trong mắt là Cổ Lệ này, gả nàng tới nơi nào đó xa xôi.
Nhưng lúc ấy lão quốc vương mới qua đời, trong triều cũng có đại thần nể mặt mũi của lão quốc vương mà giúp Cổ Lệ nói chuyện, lúc này Thái Hậu mới không xử trí nàng, chỉ sắp xếp cho nàng đi làm sứ thần lần này, để nàng rời khỏi Dạ Minh quốc.
Chuyến đi này của Cổ Lệ tốn ba tháng đi đường, hiện tại cũng đã ở kinh thành được một tháng, kể cả sau khi hòa đàm lập tức trở về, cũng đã rời đi được nửa năm.
Một đời vua một đời thần, trải qua nửa năm, tân quốc vương củng cố địa vị của mình, Cổ Lệ cũng biết lần này trở về cũng chẳng còn ai giúp mình được nữa.
Trở về để Thái Hậu tùy tiện gả nàng cho ai đó, nàng sao cũng không chịu!
Nàng xé lá thư đi: “Cứ theo ý Thái Hậu, đàm phán thất bại thì chúng ta sẽ không trở về nữa!”.
Cổ Lệ cũng chẳng phải người bị động để người khác đánh, lần này nàng đã mang theo tất cả tiền bạc tích cóp nhiều năm, còn mang hết tỳ nữ thân cận của mình, thay vì trở về bị Thái Hậu làm khó, không bằng rời khỏi nơi đó, về chỗ ông ngoại!