Lọc Truyện

GẢ CHO TỘI THẦN

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Loại thuốc xổ như vậy, người bình thường ăn xong cũng không làm sao, tệ nhất chỉ là nhiều ngày liền liên tục đi vệ sinh, trên người suy nhược, chú ý uống nhiều nước một chút cũng sẽ không gặp chuyện gì.

Nhưng nếu đối tượng bị hạ dược là người có thân thể yếu sẵn như Khương Đào mới khỏi bệnh nặng hay là Khương Dương từ sinh ra vốn đã không khỏe bằng người thuờng thì có thể không chết cũng hôn mê.

Nhận được tin tức này xong, xét thấy chính mình là mục tiêu công kích chính của hai phòng, phản ứng đầu tiên của Khương Đào chính là: “Chẳng lẽ là hạ dược cho tỷ sao? Cũng không có khả năng hắn để cho người trong nhà hắn”.

Lời vừa nói ra, nàng liền thấy không đúng. Hai phòng kia vì sợ “ác mệnh” của nàng, nếu nàng sinh bệnh thì cũng đừng mong xuất giá nữa. Nếu nàng kém may mắn hơn, trực tiếp bệnh chết trong nhà thì càng ảnh hưởng tới thanh danh của Khương gia.

Khương Dương trầm ngâm nói: “Không đúng, hắn sẽ hạ cho đệ”.

Như vậy mới hợp lý, đầu tiên là hắn phản đối tỷ tỷ xuất giá sớm, ngoài ra hắn chính là bảo bối của gia gia nãi nãi, sợ hắn lại nói cái gì nên chỉ cần hắn có chuyện thì gia nãi sẽ không nghĩ tới người hạ dược là ai mà chỉ biết Khương Đào là khắc tinh, không cần người khác nói nhiều thì nhà hắn tức khắc sẽ gả Khương Đào cho khổ dịch kia.

Nghĩ sâu thêm một chút, nếu hắn bệnh không khỏi, Khương Đào cũng xuất giá, tam phòng chỉ còn dư lại một tiểu Khương Lâm không hiểu chuyện. Gia sản của tam phòng đương nhiên do lão thái gia tiếp quản. Bên cạnh đó, hai phòng chỉ có một mình Khương Bách đã đọc sách nhiều năm, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết số sách ấy sẽ rơi vào tay ai.

“Tính kế thật khéo”.

Sắc mặt tỷ đệ hai người đều rất khó coi nhưng bọn họ cũng chỉ phỏng đoán dựa trên một bao thuốc xổ, không có chứng cứ khác, căn bản không thể vạch trần được Khương Bách, lại nói khi Khương Đào nhặt được gói giấy chỉ có một mình nàng, Khương Bách chỉ cần cắn chết cũng không nhận thì không ai làm gì được hắn – dù sao tuy lão thái gia và lão thái thái rất yêu thương Khương Dương nhưng cũng rất coi trọng trưởng tử là Khương Bách, chắc chắn là sẽ xếp trước Khương Dương.

“Chờ nghĩ biện pháp…”. Khương Đào nói xong liền cảm thấy một trận hoa mắt, nàng mệt mỏi ôm trán, mới nói tiếp: “Nghĩ biện pháp phủi sạch quan hệ với bọn họ. Hai phòng đều không ngừng lại, trước đó tỷ vội vã thêu thùa nên cũng không có phản ứng gì lại với mấy trò của họ. Nhưng cứ càng mặc kệ thì họ lại càng lần tới, chúng ta cũng không thể bị động ăn đánh như vậy. Hơn nữa trước đó tỷ cũng không biết nhà mình có nhiều sách như vậy, chỉ có ngàn ngày làm tặc chứ không có ngàn ngày phòng cướp”.

Khương Dương thấy nàng vậy liền nhíu mày nói: “Tỷ đừng nghĩ nữa, về ngủ trước đi. Sắc mặt trắng bệch này của tỷ sẽ dọa người đó”.

Hai ngày này Khương Đào chỉ ngủ có hơn hai canh giờ, ban ngày từ trong thành về đã nghỉ ngơi một buổi trưa nhưng do nghĩ tới chuyện gói giấy nên nàng cũng không yên tâm. Hiện giờ trời đã tối nên nàng mới có chút không chịu đựng được.

Khương Đào không dám lấy thân thể mình ra đùa giỡn, dặn dò Khương Dương vài câu, thức ăn của đại phòng tuyệt đối không thể đụng vào, nếu đói bụng tới tìm lão thái thái xin một quả táo.

Khương Dương nói hắn đã biết, cũng không phải trẻ con hai tuổi nữa.

Hắn nói lời này liền đánh tỉnh Khương Đào. Khương Dương đương nhiên là kẻ địch hàng đầu của Khương Bách nhưng nếu đối phương tàn nhẫn hơn, tới đứa bé Khương Lâm cũng hạ dược thì có phải là sẽ diệt được toàn bộ nam đinh tam phòng? Không còn nỗi lo về sau?

Lại dặn dò Khương Lâm cẩn thận một phen, Khương Đào cảm thấy mí mắt hệt như bị đè nặng, lúc này mới đi nghỉ.

Nàng ngủ một giấc vô cùng yên ổn, không có nằm mơ, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lên cao rồi, trong viện Khương gia càng thêm náo nhiệt, mơ hồ truyền tới tiếng người cùng tiếng Khương Lâm suиɠ sướиɠ hét chói tai.

Khương Đào dậy mặc quần áo, kêu Khương Lâm hỏi xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Khương Lâm nghe được tiếng của nàng liền vọt vào trong nhà, trên mặt đứa bé đỏ ửng, hắn nói năng lộn xộn: “Tỷ tỷ, heo heo heo! Một con heo rất lớn!”.

Khương Đào thấy bộ dáng hắn kích động cũng bị chọc cho vui vẻ, nói rằng sáng ra không được mắng người, có chuyện gì từ từ nói.

Khương Lâm lúc này mới bình tĩnh hít sâu vài hơi, giải thích với nàng: “Ca ca đi cùng tỷ hai ngày trước đó mang tới một con heo rất lớn! Người trong thôn tới xem rất nhiều!”.

Khương Đào vừa nghe là Thẩm Thời Ân tới liền mau lẹ chải đầu.

Tính ngày thì hắn quả thật là tới đưa sính lễ, chỉ là không ngờ sính lễ lại là một cái đầu heo? Nàng không hề ghét bỏ nhưng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái. Giá của một cái đầu heo không quá đắt, mang theo cũng phiền toái, mua những thứ khác có giá trị tương đương không được sao?

Chải đầu xong, Khương Đào nắm tay đệ đệ ra khỏi phòng.

Khương gia náo nhiệt hơn bao giờ hết, dưới mái hiên, trong viện đầy người là người, trên mặt mỗi người vô cùng kích động và hưng phần, như vậy so ra Khương Lâm đã là rất bình tĩnh rồi.

Chờ tới khi Khương Đào lách qua đám đông để lên trên nhìn, nàng cũng không bình tĩnh nổi.

Khương Lâm nói không sai, đúng là một con heo rất lớn!!!

Đó là một con heo chân hơi ngắn, lông màu nâu, ít nhất cũng phải là một con lợn rừng trưởng thành tới 500 cân!

Cũng khó trách tiểu viện của Khương gia lại nhiều người như vậy, lợn rừng lớn như vậy chỉ có ở sâu trong rừng già, trước không nói tới phải có bản lĩnh thế nào mới bắt được vì ngay cả khả năng nhìn thấy nó cũng còn rất hiếm.

Hai người nông dân như Khương Đại và Khương Nhị đang giúp Thẩm Thời Ân xử lý “sính lễ” này nhưng bọn họ hợp lực gánh nửa ngày trời thì con lợn bị trói kia vẫn không hề dịch chuyển một chút, vậy mà đòn gánh do không thể chịu nổi trọng lượng như vậy, uốn cong quá nhiều mà dần có dấu hiệu gãy đứt.

Các thôn dân đều cười thành tiếng, rất nhiệt tình mà tới hỗ trợ, lúc này mới đem được con lợn kia tới góc sân.

Lúc này Thẩm Thời Ân mới thấy Khương Đào trong đám người, hắn bước nhanh tới, áy náy nói: “Thật xin lỗi, bản thân ta không có vật gì dư dả cả, chỉ có thể lên núi săn thú. Đã đồng ý với muội qua hai ngày sẽ tới nên ta cũng không nâng tới trong thành mà bán, trực tiếp mang lợn tới đây”.

Khương Đào cười lắc đầu nói với hắn không sao cả.

Nàng sao sẽ trách hắn chứ? Nàng cũng không coi trọng vàng bạc, bằng không sẽ không động lòng với người làm khổ dịch như hắn. Hơn nữa, lợn rừng lớn như vậy, dù biết hắn võ nghệ cao cường nhưng cũng là mạo hiểm đánh cược tính mạng của bản thân, khẳng định cũng không dễ dàng gì. Chỉ một phần tâm ý này cũng khiến người khác cảm động.

Thấy đầu hắn có mồ hôi, Khương Đào cầm khăn lau cho hắn.

Thẩm Thời Ân lại lui về sau nửa bước, né tay nàng, “Người ta bẩn lắm, đừng động kẻo lại dính lên người muội”.

Khương Đào cười nói nơi nào bẩn chứ, liền bước tới gần lau cho hắn.

Hai người một tiến một lùi, lập tức bị các thôn dân trêu đùa.

Các hán tử còn không có kiên nể cái gì ồn ào nói: “Tân lang đừng trốn nữa, không lại khiến tân nương tử chúng ta sốt ruột đó”.

“Đúng vậy, tân lang quan cũng là liều mạng vì tức phụ, để tân nương tử lau mồ hôi có sao đâu?”.

Ở nông thôn mọi người đều rất đơn thuần, chất phác, khi trêu đùa cũng không có ý ác gì.

Nhưng Khương Đào vẫn đỏ mặt, mềm như bông mà trừng mắt liếc Thẩm Thời Ân một cái, trách hắn trốn tránh gì chứ, để giờ bị mọi người trêu đùa. Nàng đặt khăn tay vào trong tay hắn, chạy nhanh như bay mà trốn tới sau nhà họ Khương.

Trên mặt Thẩm Thời Ân cũng phiếm đỏ, cẩn thận đem khăn tay cất vào trong ngực áo, lại chắp tay xin khoan dung với thôn dân.

Người làm mai mối cho bọn hắn Tiền thị cũng đang xem náo nhiệt giữa đống người liền lập tức tới giải vây: “Khương gia cô nương da mặt mỏng. các ngươi không được khi dễ con gái nhà họ vậy nữa”.

Những người khác vội nói: “Không dám không dám, cháu rể của Khương gia tới lợn rừng to như vậy cũng săn được, chúng ta đâu dám lỗ mãng gì đâu chứ?”.

Thời điểm mọi người nói giỡn, Khương lão thái gia cũng rất vui vẻ  mở miệng, nói hôm nay là thời điểm cháu rể tới hạ sính, nếu mọi người đã tới, không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm.

Các thôn dân tự nhiên là đồng ý nhưng cũng không có ăn không ngồi không, từng người về nhà lấy chút thức ăn, chén đũa, bàn ghế, trong lúc nhất thời Khương gia càng lúc càng náo nhiệt.

Sắc mặt Triệu thị và Chu thị rất cổ quái, hai người một trái một phải đứng nói chuyện với lão thái thái Tôn thị.

Triệu thị nói hôm nay tới cũng phải hơn trăm người, chầu cơm này phải tốn bao nhiêu tiền chứ?

Chu thị cũng nói nếu là ăn bình thường thì không sao nhưng ý tứ của lão thái gia chính là ăn thêm náo nhiết, khẳng định với đống thức ăn ở nhà thì không đủ, vậy bây giờ phải làm sao?

Hai chị em dâu đều đang đau lòng vấn đề tiền bạc, Tôn thị không vui nhíu mày nói: “Con lợn rừng cháu rể  săn được mang vào thành bán ít nhất cũng phải bán được vài trăm lượng. Hiện giờ bữa tiệc này có đáng là bao? Cũng không thể để mọi người tới góp vui xong thì chúng ta lại đóng cửa ăn cơm, để mặt mũi chỗ nào nữa hả?”.

Triệu thị và Chu thị cũng rất sợ mẹ chồng, cũng không dám tranh luận nữa, chỉ là không hẹn mà cùng chửi thầm trong lòng, lợn rừng kia xác thực có thể bán được không ít tiền nhưng nhiều tiền như vậy cũng không thể cho không người khác chứ? Thẩm nhị kia thật sự không hiểu biết gì cả, trực tiếp bán lấy tiền có phải tốt không?

Khương lão thái gia là người sĩ diện. từ sau khi phụ mẫu Khương Đào qua đời, lần đầu tiên tâm trạng ông tốt như vậy, cũng mặc kệ hai con dâu lẩm bẩm lầm bầm, nói với lão thái thái: “Bà đi vào phòng lấy một ít tiền, nói  lão đại đi mua mấy chỉ thịt heo, để lão đồ tể đem tới. Lão nhị đi mua rượu, cũng nhờ người bán rượu mang tới đây. Tức phụ lão đại và tức phụ lão nhĩ đừng đứng đó nữa, hương thân các nhà đều đem đồ ăn tới, các ngươi mau tới bếp hỗ trợ đi”.

Lão thái gia lên tiếng, Triệu thị cùng Chu thị cũng không dám nói nữa, nhận mệnh mà xuống bếp. 

Khương Đào đã trở về phòng, nghe được Khương lão thái gia cười nói bên ngoài thì càng thêm vui vẻ.

Thật sự quá buồn cười!

Hai bá nương bận trước bận sau, bị lão thái gia mắng một hồi, tự tiện chỉ hôn cho nàng lại còn chi không tiền mua sính lễ hộ ân công. Hiện giờ ân công tới hạ sính, hai bá nương lại thành cu li trong nhà, hôm nay người tới nhiều như vậy, khẳng định lượng đồ ăn cần làm cũng sẽ rất lớn, khẳng định khi xong thì tay cũng không nhấc được mất. 

Nếu không phải có chuyện Khương Bách hạ dược, nàng cũng muốn xem xem hai bá nương này còn có thể như nào trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nàng còn đang cười thì Khương Dương đẩy cửa đi vào.

“Hắn tới hạ sinh tỷ cao hứng như vậy?”. Khương Dương không trầm mặt, chỉ là nghe ngữ khí này có chút lành lạnh, sợ khiếp người.

Khương Đào có một loại cảm giác yêu sớm bị trưởng bối bắt được, ngừng cười nói: “Đệ không nghe gia gia mới nói gì sao? Hai bá nương hiện tại thở không ra hơi mất”.

Khương Dương nói: “Hôm nay nhiều người nhiều miệng, đúng là một cơ hội tốt”.

Khương Đào gật đầu, “Chính xác. Dẫu vậy hôm nay cũng có rất nhiều người, khẳng định đại phòng không dám mạo hiểm xuống tay. Bằng không nhiều đồ ăn như vậy. bọn họ cũng sẽ không biết sẽ đến tay ai”.

“Khương Bách tự cho là bản thân thông minh, siêu phàm, không chừng tới mẹ ruột của mình cũng chướng mắt. Hôm nay sự tình có biến, hắn hẳn là không quá tin tưởng đại bá nương, sẽ tự mình ra tay”.

Khương Đào gật đầu nói đã biết, lại nói: “Tiết mục xuất sắc như vậy cũng không thể thiếu hai vai chính như chúng ta được. Chúng ta mau ra thôi”.

Hai người không hề trì hoãn, tới bên người Khương lão thái gia và Khương lão thái thái đón tiếp mọi người.

Mà ở nhà bếp Khương gia, Triệu thị cùng Chu thị đang bận tới bù đầu bù cổ, nào nhóm lửa, nhặt rau, rửa rau, thái thịt, hận không thể mọc thêm mấy cái tay nữa để làm việc.

Khương Bách xuất hiện ở cửa nhà bếp, nháy mắt ra dấu với Triệu thị. Triệu thị liền lấy cớ chạy ra ngoài.

“Nương đưa dược trước kia cho ta”.

Triệu thị sợ tới mức vội vàng duỗi tay che miệng hắn, Khương Bách ghét bỏ mà gạt bàn tay bám đầy mùi dầu của nàng ra. 

“Sao lại nói tới chuyện này vào lúc này? Chúng ta không phải đã bàn bạc trước rằng để nương đưa đồ ăn cho tên bệnh kia sao?”

Khương Bách nhíu mày nói hôm nay người tới quá nhiều, nương hẳn sẽ không tìm được cơ hội xuống tay, vẫn là nên để hắn làm đi thôi. Một lúc nữa mọi người chắc chắn sẽ kính rượu, hắn sẽ mượn cớ đem rượu thuốc tới kính Khương Dương, càng tiện làm việc.

Triệu thị ậm ừ cầm gói thuốc không chịu buông tay, nói con là người đọc sách, sao có thể để con làm những việc như vậy được? Lại nói tên tiểu tử kia thân thể vô cùng kém, nếu là trộn cùng với đồ ăn thì chỉ qua hai ngày, người sẽ không có việc gì nhưng nếu bỏ hết vào rượu, một chén đó sẽ gϊếŧ nó hay không?

Khương Bách không kiên nhẫn mà nói hắn tự biết chừng mực, đoạt gói thuốc rời đi.

Sau Chu thị đi ra từ nhà bếp, nói tẩu tử đừng đứng đó lười nhác. Triệu thị e sợ bị nàng nhìn ra cái gì nên lập tức quay trở về nhà bếp.

Hơn nửa canh giờ sau, Khương gia chính thức khai yến.

Nhà chính khẳng định là bày không hết nên từ sân cho tới ngoài cửa đều bày rất nhiều bàn ghế.

Triệu thị cùng Chu thị cũng coi như là nhanh nhẹn. Tất cả các bàn đều có hai tới ba món ăn.

Lão thái gia gọi Khương Bách cùng Thẩm Thời Ân tới, để bọn họ đi kính rượu các bàn.

Khương Bách là trưởng tôn, đại biểu cho Khương gia đi kính rượu là bình thường. Thẩm Thời Ân hiện tại chỉ là thân phân cháu rể tương lai, lão thái gia kêu hắn đi, chính là đối với cách làm hôm nay của hắn rất vừa lòng.

Ban đầu các thôn dân đối với mối hôn sự với khổ dịch của Khương gia có chút khó hiểu, đối với Thẩm Thời Ân không cùng gốc gác này lại có chút bài xích. Trải qua chuyện ngày hôm nay, ngược lại lại khen hắn không dứt, nào là nói hắn rất có bản lĩnh, nào là nói ánh mắt của lão thái gia cực chuẩn, còn có các tiểu tử mới lớn cũng vô cùng sùng bái hắn, nói anh hùng không luận xuất thân, về sau lớn lên cũng muốn trở thành người lợi hại như vậy…. Tóm lại chính là rất náo nhiệt, chủ đề phần lớn đều xoay quanh Thẩm Thời Ân.

Khương Bách chỉ ra vẻ đứng đắn của trưởng tôn nhưng thật ra không có thăm hỏi ai, hắn oán hận mà nhìn Thẩm Thời Ân vài lần, cũng không quên liếc nhìn Khương Dương.

Khương Dương ngồi cùng với lão thái gia, lão thái thái liên tục gắp đồ ăn cho hắn, dặn dò hắn hôm nay ăn nhiều một chút, coi hắn như đứa trẻ mà dỗ dành.

Hôm nay là tỷ tỷ của Khương Dương đính hôn, theo lý thuyết hắn cũng nên đi kính rượu. Lão thái thái và lão thái gia một hai cũng không hề nói tới, còn không phải thương sức khỏe hắn không tốt, sợ hắn uống nhiều rượu khó chịu sao? Nhưng chính mình cũng là thư sinh văn nhược, hai tháng nữa phải chuẩn bị thi huyện, bọn họ cũng không lo lắng cho mình sao?

Lại nghĩ tới người xưa hay nói tiểu nhi tử đại tôn tử, lão nhân gia mệnh căn tử. Mà ở Khương gia, hai cái mệnh căn tử lại là phụ thân Khương Dương và Khương Dương. Hắn phải làm một cái trưởng tôn không tên tuổi, sự quan tâm của cả nhà cùng với một phòng sách kia vốn dĩ phải là của hắn!

Mà lúc này Khương Đào đang ngồi bên người lão thái thái, cùng Tiền thị nói chuyện với các nữ quyến nhưng  ánh mắt từ đầu tới cuối cũng không rời khỏi người Khương Bách.

Mắt thấy hắn bắt đầu lén lút, Khương Đào đứng dậy nói đi ra ngoài một chút, qua một lúc trở về bàn, nàng nhíu mày, một bộ dáng có đầy tâm sự nhưng không thể nói ra.

Tiền thị thấy nàng như vậy liền chọc ghẹo: “Hôm nay chính là ngày lành của A Đào, không nên nhíu mày. Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Khương Đào ậm ừ không chịu nói, chỉ là u sầu trên khuôn mặt càng rõ.

Lão thái thái Tôn thị thấy liền không cao hứng, thả chiếc đũa nhỏ giọng nói với nàng: “Nhiều khách như vậy, xị cái mặt xuống cho ai xem? Còn ngại chưa đủ đen đủi sao?”.

Khương Đào cũng thấp giọng trả lời: “Nãi nãi, không phải con muốn như vậy nhưng là vừa rồi con nhìn thấy…”. Nói rồi nàng lại nhấp môi, tỏ vẻ không biết nên nói từ đâu.

“Có chuyện thì nói!”.

Khương Đào lúc này mới thấp thỏm mở miệng nói: ‘Con vừa đi ra đằng trước, thấy đại đường huynh cầm bình rượu trong góc… Con cũng thấy không rõ ràng nhưng hệt như là huynh ấy đang bỏ gì đó vào rượu”.

Lão thái thái nói ngươi đừng nói bậy, đại đường huynh ngươi là người đọc sách, sao có thể hạ thứ gì vào trong rượu được? Ngươi xem hắn là người như nào chứ?

Khương Đào bị trách cứ mà kinh hãi rụt cổ.

Khương Dương kéo kéo ống tay áo thái thái, nói hôm nay là ngày lành, nãi nãi đừng mắng tỷ tỷ nữa. Nàng đã nhiều ngày không ngủ đủ, chắc là bị hoa mắt thôi.

Lão thái thái không vui vui mà nói: “Nghi thần nghi quỷ, thế nhưng lại nghi tới trên người huynh trưởng nhà mình. Chờ yến tiệc xong xuôi ta sẽ dạy lại ngươi!”. Nhưng rốt cuộc vẫn lưu lại mặt mũi cho Khương Dương không có mắng nàng nữa.

Khương Đào buồn buồn mà rũ mắt, chờ có người khác tới nói chuyện với lão thái thái, lão thái thái không rảnh quản nàng nữa. Nàng liền ra dấu với Khương Dương.

Khương Dương cũng nhướng mày đáp lại, hai người ăn ý mà giảo hoạt cười cười.

Sau Khương Đào lại thể hiện bản thân đã được giáo huấn, không có tâm trạng ăn cơm nên nói muốn về phòng nghỉ một lát.

Lão thái thái liếc mắt nhìn nàng một cái, sợ khách khứa nhìn thấy bộ dáng như vậy của nàng, cũng cho phép rời đi.

Khương Đào vừa xoay người rời khỏi thì liền thu lại biểu tình, dựa gần tường mà đi tìm Khương Lâm.

Tiểu Khương Lâm đang chơi cùng đồng bọn rất vui vẻ, uy phong lẫm liệt mà xoa xoa eo nói không sai, người tới hôm nay chính là tỷ phu của ta, lợi hại đúng không? Về sau ta sẽ học hắn một thân bản lĩnh cũng sẽ lợi hại như vậy.

Dưới ánh mắt sùng bái của lũ bạn,  hắn kích động tới mức hận không thể biểu diễn một bộ quyền ngay tại chỗ.

Khương Đào thấy buồn cười, từ xa vẫy vẫy tay với hắn.

Tiểu Khương Lâm tuy rất hưởng thụ sự ghen ghét của đồng bạn nhưng vẫn để tỷ tỷ lên hàng đầu, lập tức tới trước mặt nàng.

Khương Đào cũng không muốn đi xa, hạ giọng nói: “A Lâm, tỷ tỷ nhờ đệ làm một chuyện”.

Tiểu Khương Lâm đúng là thời điểm hào quang vạn trượng vây quanh, vỗ ngực nói không thành vẫn đề, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng tùy ý tỷ.

Bọn họ đang nói chuyện, thình lình bên cạnh xuất hiện một giọng nam trầm ấm: “Chuyện gì? Ta có thể giúp được không?”.

Khương Đào đảo mắt liền thấy hóa ra không biết từ khi nào Thẩm Thời Ân đã tới trước mặt rồi.

Hắn uống không ít rượu, thần sắc vẫn rất tỉnh táo nhưng trên người lại có chút mùi rượu, sắc mặt hơi đỏ, đôi mắt trông rất dọa người. Bình thường ánh mắt hắn nhìn nàng rất trong trẻo, nhưng lúc uống rượu, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều, hệt như muốn thiêu nàng bằng cái nóng ấy.

Khương Đào cũng không dám nhìn nữa, thanh âm cũng có một tia hoảng loạn, “Sao huynh lại ra đây rồi?”.

Thẩm Thời Ân nói uống hơi nhiều, sợ không thắng được men rượu nên ra giải tỏa một chút.

Đây đương nhiên không phải nói thật, hắn tuy ngồi kính rượu với lão thái gia ở trong viện nhưng vẫn chú ý Khương Đào ở nhà chính. Tuy có cách một khoảng cộng thêm sự la hét ầm ĩ, hắn không nghe rõ các nàng nói chuyện nhưng vẫn chú ý tới một màn lão thái thái mắng nàng kia.

Sau thấy nàng uể oải cúi mặt, hắn liền tìm cớ đuổi kịp nàng.

Vốn là sợ nàng chịu ủy khuất nên muốn hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì nhưng trước mắt nhìn thần sắc nàng bình thường, Thẩm Thời Ân liền yên tâm hơn không ít, hỏi nàng muốn làm chuyện gì?

Khương Đào cân nhắc, nàng đúng là muốn cho tiểu Khương Lâm đi đổi rượu Khương Bách đã hạ độc kia. Nhưng Khương Lâm tuy thông minh nhưng dù sao cũng chỉ là hài tử, khẳng định làm việc không chắc chắn bằng ân công.

Cho nên Khương Đào để Khương Lâm đi chơi.

Tiểu Khương Lâm nhỏ mà lanh, che miệng cười khanh khách, nói tỷ tỷ cùng tỷ phu nói thầm, đệ không quấy rầy nữa. Chọc tới Khương Đào đỏ mặt, lại muốn đi nhéo má hắn.

Chờ cho tiểu gia hỏa xấu xa kia chạy đi, Khương Đào mới nói với Thẩm Thời Ân: “Đại đường huynh của muội kia hôm nay có chút không đúng, huynh tìm một cơ hội đổi bình rượu trong tay hắn”.

Bởi vì Khương Bách hạ độc trong rượu cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không có chứng cứ, cho nên Khương Đào nói xong liền ngừng một lúc, nhíu mày trầm tư nghĩ phải nói với Thẩm Thời Ân như nào.

Nhưng vừa mới dứt lời hắn liền nói “được”.

Khương Đào không nghĩ tới hắn trả lời dứt khoát như vậy, ấp úng hỏi: “Huynh còn chưa hỏi ta tại sao mà”.

Thẩm Thời Ân nhẹ nhàng cười nói không cần hỏi, “Không cần hỏi vì cái gì, muội làm gì ta đều thấy tốt”.

Tim đập nhanh như trống bỏi, Khương Đào hoảng hốt rũ mắt xuống, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy… làm phiền huynh”.

Thẩm Thời Ân nhỏ nhẹ nói “ừm”, vừa xoay người đi liền dừng lại nói: “Muội vào nhà nghỉ ngơi đi, mặt hồng hơn cả người vừa uống rượu như ta là sao?”.

Ý cười trêu chọc vang lên bên tai, lỗ tai Khương Đào phỏng chừng muốn cháy rồi, người kia lại rời đi hệt như không gây ra chuyên gì, chọc nàng xấu hổ chỉ có thể dậm dậm chân.

Càng đáng giận chính là chân nàng dẫm lại không có nửa phần lực đạo, cái sự mềm mại ấy hệt như làm nũng vậy.

Lời tác giả: Sau sẽ viết đính hôn, phân gia nhưng khẳng định là một chương không hết được đi?

Tâm hự của edit: sau mỗi chương của tác giả đều có một số lời tác giả cảm ơn các bạn độc giả đã bình chọn nên mình không thêm phần đó vào nữa nha. Có một số cách xưng hô nếu để như cữu cữu, đường huynh, biểu đệ mình để nguyên nhưng có những tùe như tôn nữ tế là cháu rể thì mình để là cháu rể nhé, nghe như kia hơi kỳ. Đọc chương này các bạn có thấy như đường rót vào tim không hay cơm chó ngập mặt ạ?

Danh sách truyện HOT